"Ai nói với cậu là tôi sẽ ra nước ngoài? Là Tào Tả à?"
"Đúng là trước đây tôi từng định ra nước ngoài thật, nhưng đó là trước khi làm bạn với cậu."
Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn câu cá có ánh sáng dịu nhẹ. Trên ghế sofa da đen, Yến Tùy cúi đầu, nhẹ nhàng dùng tăm bông thấm cồn iốt. Bàn tay to lớn ôm lấy đoạn bắp chân trắng trẻo thon dài rồi đặt lên đùi mình.
Trên đầu gối đoạn chân xinh đẹp như sứ ấy dán một miếng băng cá nhân nghiêng ngả nhưng vì miếng băng quá nhỏ nên không thể che hết được vết xước đỏ lấm tấm máu bên dưới.
Đó là vết thương do chơi bóng rổ chiều nay.
Chủ nhân của vết thương nghiêng đầu, ngồi trên sofa, gác chân lên đùi Yến Tùy, môi mím chặt, không thèm nhìn hắn.
Mèo con vẫn còn đang giận.
Yến Tùy nhẹ nhàng bóc miếng băng cá nhân, dùng tăm bông chấm nhẹ lên vết thương. Hắn khẽ nói: "Nếu một ngày nào đó tôi thật sự ra nước ngoài thì chắc chắn là vì cậu đang ở bên đó."
Ninh Kỵ nghiêng đầu, giọng trầm thấp: "Lại nói mấy lời dễ nghe này, tưởng tôi là con nít ba tuổi à?"
Nghe vào thật sự khiến người ta xúc động, như thể bản thân ngay lúc này đang được nâng niu như báu vật vậy.
Yến Tùy bật cười: "Cậu đâu phải con nít."
Phải là một con mèo con vừa đẹp lại vừa kiêu mới đúng.
Giận thì không thèm quan tâm ai, không vui thì giơ vuốt cào người. Kêu một tiếng giữa trời là mèo từ bốn phương tám hướng lập tức kéo đến. Mệt thì trèo lên đầu hắn nghỉ ngơi luôn.
Khi tủi thân thì cuộn đuôi lại, chui vào phòng ngủ, ai đến cũng không cho đụng vào, phải dỗ mãi mới chịu ra.
"Cho nên, Ninh Kỵ à, cậu là không nỡ để tôi ra nước ngoài sao?"
Băng bó xong vết thương, Yến Tùy ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười: "Là vì tôi định ra nước ngoài mà không nói với cậu nên cậu mới giận à?"
Ninh Kỵ dùng cái chân vừa được băng bó đá cho hắn một phát: "Nói bậy."
"Ai giận chứ?"
Mèo con bắt đầu giơ nanh múa vuốt: "Anh ra nước ngoài hay không có liên quan gì đến tôi? Ai không nỡ chứ?"
"Anh thích đi thì đi, có bay lên sao Hỏa tôi cũng mặc."
Yến Tùy gật đầu, cười rồi nắm lấy cổ tay cậu: "Thật sự mặc kệ à?"
"Ừm_____ nhẹ chút, đau."
Bị đá một cái, Yến Tùy dựa vào sofa, đặt một tay lên bụng, ánh mắt vẫn mang ý cười nhìn Ninh Kỵ: "Cả trưa và tối tôi đều chưa ăn gì, cái bụng sắp bị đá hỏng rồi."
"Giờ phải làm sao đây, đời này chắc không ra nước ngoài nổi nữa rồi, có người phải chịu trách nhiệm chứ."
Nhìn là biết đang giả vờ để chọc người khác vui.
Ninh Kỵ bắt đầu cảm thấy cơn giận vừa nãy của mình hơi ngớ ngẩn. Cậu vớ lấy cái gối tựa trên sofa đập tới, hậm hực nói: "Biến đi."
Yến Tùy cười tủm tỉm nói: "Biến đi đâu? Ra nước ngoài à? Cậu có đi cùng tôi không?"
Mèo con vẫn giơ vuốt cào loạn, vớ thêm cái gối nữa che lên mặt hắn. Cậu có hơi bực: "Không được cười."
Ngay cả khi cãi nhau cậu cũng chỉ biết nói mấy từ như 'không được', 'không cho' hoặc 'không thể'.
Yến Tùy thực sự thấy đáng yêu muốn chết.
Tiếng cười trầm thấp vọng ra từ sau cái gối.
Ngay sau đó, hắn lại ăn thêm một cú đấm: "Đã bảo không được cười mà."
Yến Tùy bất ngờ cúi xuống, khẽ rên lên, hít vào một hơi lạnh.
Ninh Kỵ khựng lại: "Sao thế?"
Không phải là bị cậu đá đến nỗi xảy ra chuyện thật đấy chứ?
Yến Tùy: "Hơi khó chịu."
Ninh Kỵ lập tức cúi người, căng thẳng đưa tay sờ eo hắn. Cậu thật sự nghĩ mình đá mạnh quá.
Nhưng giây tiếp theo, cổ tay của cậu bị nắm lấy. Cậu ngã xuống sofa, rơi thẳng vào lòng Yến Tùy.
Yến Tùy dựa lưng vào ghế, một tay vòng ngang eo cậu giống như đang ôm con nít. Hắn ôm cậu vào lòng rồi đong đưa nhẹ: "Thật sự khó chịu lắm ấy."
"Buổi trưa chưa ăn, buổi tối cũng chưa ăn, khó chịu quá đi mất, cậu xoa xoa cho tôi nhé?"
Hắn thấy Ninh Kỵ đưa tay ra và nhoẻn miệng cười với hắn.
Yến Tùy bị nụ cười ấy làm cho choáng váng.
"Shh____"
Giây kế tiếp, Ninh Kỵ nhéo mạnh một phát vào hông hắn. Cậu nhảy bật ra khỏi lòng hắn, như một con mèo nhỏ siêu quậy, vểnh cao đuôi, để lộ răng nanh, còn giơ tay làm động tác thân thiện quốc tế với hắn.
Muốn lừa cậu á? Không có cửa đâu.
Làm xong chuyện xấu, mèo con nghênh ngang đi thẳng về phòng ngủ, chẳng buồn để ý đến người trên sofa nữa.
Yến Tùy dựa vào sofa, hít sâu một hơi. Hắn vén áo lên, thấy bụng dưới đỏ ửng vì bị nhéo thì không nhịn được mà bật cười.
Đúng là đau thật, nhưng vui cũng là thật.
Hắn ngả người ra sau, khóe môi cong lên___ thì ra Ninh Kỵ cũng không nỡ để hắn đi.
Đúng là...
Chỗ bị véo đến đỏ cả lên bắt đầu đau nhói, chàng trai có ngũ quan tuấn tú khẽ hít một hơi nhưng nụ cười bên khóe môi vẫn không biến mất. Đầu ngón tay của hắn còn xoa nhẹ mấy cái lên vùng da đỏ rát.
Càng khiến người ta thêm yêu thích.
...
"Anh Tùy, anh có ghi lại cách giải bài vừa nãy không? Thầy Lý giảng nhanh quá, tôi còn chưa kịp chép nè."
Trong lớp học, Yến Tùy đưa máy tính bảng cho Tào Tả, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cổ tay của hắn lại xoay một cái, cái máy tính bảng quay về trước mắt hắn.
Tào Tả: "?"
Yến Tùy nheo mắt lại: "Cậu nói với Ninh Kỵ chuyện tôi đi du học à?"
Tào Tả gãi đầu: "Ờ đúng rồi, lần trước học môn tự chọn cậu ấy ngồi cạnh tôi, tám chuyện một hồi thì nhắc đến vụ này."
Yến Tùy mỉm cười, giơ ba ngón tay lên: "Ba ngày."
"Cậu có biết vì một câu nói đó của cậu mà Ninh Kỵ không ăn cơm tôi nấu suốt ba ngày không?"
Tào Tả: "???" Rồi anh, ý anh là anh dọn ra ở ngoài là để nấu cơm cho người ta à?
Yến Tùy không chỉ nấu cơm mà còn quét nhà, giặt đồ, thêm cả cho mèo ăn và dọn phân nữa.
Tiếc là người được chăm chẳng hề cảm kích.
Cuối tuần.
Chuông cửa vừa reo, Ninh Kỵ đã lẹt xẹt mang dép chạy ra mở. Cậu xách túi đồ ăn vặt thì bị Yến Tùy ở trong bếp gọi lại: "Lại gọi đồ ăn ngoài nữa à?"
Mèo con được phục vụ chẳng buồn để ý, còn giơ ngón tay hữu nghị quốc tế về phía hắn: "Anh bớt can thiệp vào chuyện của tôi, anh tự ăn cơm Tây của anh đi."
Yến Tùy: "...Tôi nấu cơm Tây lúc nào vậy?"
Ninh Kỵ xé bao gà rán: "Ai mà biết, dù sao cũng có người sắp đi du học ăn cơm Tây rồi."
Mèo con thù dai lắm, chuyện du học cứ nhai đi nhai lại suốt hai tuần trời.
Yến Tùy giặt đồ, cậu đứng cạnh gặm táo, nói: "Yo, đại thiếu gia giặt đồ kìa, sau này đi nước ngoài cũng phải tự giặt hả?"
Yến Tùy uống nước ở quầy bar, cậu lấy ly cụng cụng lên mặt bàn vang lên tiếng đinh tai nhức óc. Cậu nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Anh uống nhiều vào, nước ở bên Anh dễ làm hói đầu lắm đấy."
Ngay cả khi Yến Tùy ngồi xổm dọn phân mèo, Ninh Kỵ cũng đứng bên lắc lư gậy chọc mèo: "Sau này tháng mấy thì bay sang thăm anh được? Tháng mấy thì bên nước ngoài nghỉ lễ vậy?"
"À à, hiểu rồi, bây giờ chắc chắn anh không chịu nói."
Ninh Kỵ cầm gậy chọc mèo chọt chọt vào đầu Yến Tùy: "Anh nhất định sẽ đợi tới ngày cuối mới chịu nói thời gian nghỉ đúng không?"
Yến Tùy: "..."
Mèo con ném thẳng gậy chọc mèo vào đầu hắn rồi thong thả bỏ đi.
Yến Tùy tặc lưỡi một tiếng, đứng dậy định túm mèo con về, dạy cho một bài giống hệt khi dạy con mèo cắn hỏng ghế sofa nhưng đảo mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hai con mèo trong biệt thự mèo nhìn nhau một cái, 'meo' lên đầy ẩn ý rồi quay sang nhìn Yến Tùy với ánh mắt như thở dài.
Yến Tùy: "?"
Sao ánh mắt này giống kiểu nhìn học sinh thi trượt vậy?
Hắn dùng gậy chọc mèo gõ gõ con mèo sư tử, nó uể oải chơi vài cái rồi không quan tâm đến hắn nữa, quay sang tìm mèo tam thể chơi tiếp.
Giữa tháng 1, thư viện đại học A chật kín sinh viên ôn thi cuối kỳ. Không ít người vì học trong ký túc dễ phân tâm nên từ sáng sớm đã ra thư viện xếp hàng giữ chỗ.
Ninh Kỵ thì chẳng phải lo chuyện đội gió lạnh giữ chỗ thư viện.
Ở nhà Yến Tùy, chỉ cần đi ra rót ly nước, liếc thấy Yến Tùy một cái là cậu lập tức cảm thấy mình còn học được vài tiếng nữa, phải đọc thêm mấy quyển sách. Cậu như thể được tiêm thuốc k*ch th*ch, quay về phòng tiếp tục chiến đấu.
Thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi, Ninh Kỵ còn len lén vào phòng làm việc của Yến Tùy, nhìn trộm hắn học môn gì, dò xem tiến độ đến đâu, sau đó há hốc mồm: "...Anh ôn tập tới chỗ đó rồi á?!"
"Sao anh ôn tập nhanh vậy? Không phải tối qua 11 giờ là phòng của anh đã tắt đèn rồi sao? Có phải anh lén bật đèn ngủ học tiếp không?"
Yến Tùy nói không có. Ninh Kỵ không tin, còn giở trò nũng nịu: "Anh đừng ôn tập nhanh thế, tôi còn chưa tới phần đó mà..."
"Hay là anh nghỉ ngơi, chơi hai ván game đi?"
Mèo con giở trò dụ dỗ: "Gần đây game mới ra tướng mới, vui lắm á, anh thử chơi không?"
Thấy Yến Tùy không có phản ứng gì, Ninh Kỵ lại lầm bầm: "Ngày mai tôi cũng bật đèn ngủ học..."
Dứt lời, mèo con do thám xong kẻ địch thì lập tức chuồn về phòng, càng học hành chăm chỉ hơn, quyết giữ cho bằng được vị trí số một.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Ninh Kỵ thở phào nhẹ nhõm____ cậu cảm thấy mình làm bài rất ổn, khả năng cao vẫn giữ được ngôi vị hạng nhất.
Thi xong môn cuối cùng, Ninh Kỵ ăn tối với đám Cao Tinh xong thì bàn với Yến Tùy chuyện hai con mèo sẽ ở đâu trong kỳ nghỉ đông.
Hai con mèo này bị hội chứng lo âu chia cách nghiêm trọng, chỉ cần không thấy nhau năm phút là đã gào rú như đứt từng khúc ruột nên không thể chia mỗi người nuôi một con được.
Hai người bàn bạc suốt nửa ngày, cuối cùng Yến Tùy rút khỏi 'cuộc chiến tranh giành quyền nuôi mèo', giao cả hai con mèo cho Ninh Kỵ chăm trong kỳ nghỉ.
Chuyện này làm Ninh Kỵ cảm động muốn khóc___ bình thường chuyện cho ăn, dọn phân, chải lông đều là Yến Tùy lo hết. Nếu nói ai chăm mèo giỏi hơn thì rõ ràng là Yến Tùy mới đúng.
Huống chi bọn họ còn có nguy cơ từ người biến thành mèo, cho nên ai đưa hai con mèo về nhà thì khả năng ngày thường đột nhiên bò lổm ngổm dưới đất, vừa bò vừa 'meo meo' khắp nơi cũng sẽ ít hơn.
Vậy mà cuối cùng, Yến Tùy lại chủ động nhường quyền nuôi hai con mèo trong kỳ nghỉ đông cho cậu.
Quả nhiên là anh em tốt, huynh đệ chân chính!
Ninh Kỵ xúc động tại chỗ, vỗ ngực cam đoan: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc bọn nó thật tốt."
Yến Tùy mỉm cười: "Ừm."
Nói đùa.
Nếu nghỉ đông hắn nuôi hai con mèo thì lấy cái cớ gì để chạy đến tìm Ninh Kỵ?
Còn nếu Ninh Kỵ là người nuôi hai con mèo trong kỳ nghỉ thì sẽ khác hẳn___ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể dùng lý do 'nhớ mèo' để đến tìm Ninh Kỵ.
Lúc ấy ai còn quan tâm hắn đến vì mèo hay vì người cơ chứ?
Sau khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, Ninh Kỵ vui vẻ mang hai con mèo về nhà.
Ngày rời khỏi thành phố A, cậu còn đi ăn bữa cơm tiễn biệt với Yến Tùy. Cậu vỗ vai hắn nói rằng khai giảng gặp lại.
Kết quả là, ngay ngày hôm sau vừa về đến nhà, Ninh Kỵ - còn chưa ngủ dậy hẳn, đã bị một cú điện thoại gọi tỉnh.
Trong điện thoại, Yến Tùy nói hắn đang ở dưới nhà, muốn đến thăm mèo.
Ninh Kỵ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ: "?"
Cậu ngơ ngác cầm điện thoại, hỏi: "Anh ở thành phố Tuyền á?"
Yến Tùy: "Ừm, cha và mẹ kế của tôi không mấy chào đón tôi nên tôi quay về thành phố Tuyền."
Ninh Kỵ: "Bọn họ lại bắt nạt anh à?"
Yến Tùy ở đầu dây bên kia khẽ thở dài một hơi: "Không sao cả. À mà, tôi muốn xem mèo, có được không?"
Ninh Kỵ lập tức mang cái đầu tóc rối bù đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, nhìn xuống dưới lầu, hô lên: "Bên này! Anh cứ đi lên luôn đi!"
Mấy phút sau, Ninh Kỵ mặc đồ ngủ ra mở cửa: "Vào đi vào đi, bên ngoài có lạnh không?"
Trên vai Yến Tùy còn đọng ít tuyết, hắn đáp: "Lạnh phết."
Ninh Kỵ đóng cửa lại, rót cho hắn một cốc trà nóng: "Nè, mèo ở ban công phòng khách ấy, tôi mới mua cho tụi nó cái ổ mèo to lắm. Tụi nó thích lắm luôn."
"Anh muốn đi xem mèo không?"
Yến Tùy nhìn cậu, mỉm cười: "Xem rồi, vừa mới ngủ dậy mà."
Ninh Kỵ - đầu còn mấy lọn tóc dựng ngược, thò đầu ra: "Mới ngủ dậy á? Có đâu?"
Cậu nghi hoặc quay đầu lại: "Tụi nó đang l**m lông mà? Mới ngủ dậy hả?"
Yến Tùy lại cười: "Ừm, mới ngủ dậy, mèo con vẫn còn đang xù lông lên kìa."