Nghe Yến Tùy nói 'mèo con vẫn còn xù lông', Ninh Kỵ tưởng hắn đang chê cậu không chăm hai con mèo nhỏ trong ổ mèo cẩn thận.
Cậu nghiêm túc giải thích: "Không có xù lông đâu, ngày nào tôi cũng chải lông cho tụi nó mà, chăm kỹ lắm."
Yến Tùy đưa tay ra, nhẹ nhàng áp lên phần 'lông xù' của mèo con, "Tôi biết."
Ninh Kỵ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, vừa đi vừa nói lí nhí: "Tôi đi rửa mặt đánh răng, anh chờ tôi hai phút nhé."
Yến Tùy gật đầu, ánh mắt lướt qua căn phòng khách nhỏ sạch sẽ. Đồ đạc có hơi cũ nhưng gọn gàng ấm cúng. Trên tủ lạnh phủ một tấm ren trắng, bên cạnh tủ TV đặt mấy khung ảnh, toàn là ảnh chụp gia đình ba người.
Trong ảnh, Ninh Kỵ lúc còn rất nhỏ được một cặp vợ chồng tươi cười bế trong lòng.
Có lẽ từ nhỏ mèo con đã thích 'giả ngầu'. Cậu được bế mà vẫn kiêu ngạo ngẩng cao cằm, mặc bộ vest trẻ em kiểu quý ông, đầu ngẩng cao, còn đeo cả cà vạt.
Bên cạnh còn một tấm ảnh nhỏ hơn nữa, là Ninh Kỵ mặc bộ đồ hóa trang con hổ, lộ mỗi cái đầu ra, cắn ngón tay, lơ ngơ nhìn vào ống kính.
Yến Tùy xoa nhẹ cái ly thủy tinh còn đang bốc hơi nóng, dường như trái tim cũng mềm lại theo hơi nước ấy.
Ninh Kỵ rửa mặt xong, bắt đầu lục tủ: "Anh ăn trưa chưa?"
Yến Tùy nói ăn rồi, chỉ đến xem mèo một chút rồi đi.
Ninh Kỵ quay đầu lại, "Đi nhanh vậy à?"
Yến Tùy gật đầu: "Ừm..."
Còn chưa nói xong, dưới lầu đã vọng lên tiếng gào rú: "Ninh Kỵ___mở cửa cho ông mày với____"
Ninh Kỵ bực mình chậc một tiếng, bấm mở cửa rồi hét xuống dưới: "Mở rồi, cút lên đây nhanh lên!"
Chưa đầy hai phút sau, cửa ngoài vang lên tiếng khóa cửa xoay. Người tới mặc áo khoác phao đen dài, tay xách mấy hộp cơm, còn mang theo túi trái cây, "Chết tiệt, ở ngoài lạnh chết mất..."
"Hỗ trợ cha mày chút đi____"
Triệu Húc phủ tuyết trên vai, vừa ngẩng đầu lên thì lập tức đứng hình.
Trên ghế sofa, một chàng trai mặc áo khoác đen chống khuỷu tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt có chút vi diệu.
Thằng bạn thân nhà mình thì đang mặc áo nỉ, tóc tai còn rối bù, nhận lấy túi trái cây từ tay anh ta, "Có cam không đấy?"
Triệu Húc nghẹn lời, thấy bạn thân mình lục trong túi một lúc, moi ra được quả cam to và đẹp nhất rồi hớn hở giống như khoe báu vật mà dúi vào tay chàng trai kia, bảo người ta ăn đi.
"Không giới thiệu chút à?" Yến Tùy nhận cam, dịu dàng hỏi.
Ninh Kỵ khoác tay lên vai Triệu Húc, cả người nghiêng về phía anh ta, "Triệu Húc đó, học cùng cấp 3 với tụi mình, anh không nhớ à?"
Sao Yến Tùy lại không nhớ chứ.
Triệu Húc, đàn anh trên họ một khóa, nhà ở cạnh nhà Ninh Kỵ. Từ nhỏ đã chơi chung với Ninh Kỵ, là bạn nối khố.
Hồi cấp 3 Yến Tùy từng có ác cảm khó hiểu với Triệu Húc, thậm chí chính hắn cũng không rõ vì sao.
Hắn chỉ biết hồi đó mình cảm thấy Triệu Húc chả có gì ra hồn: học hành cũng chẳng xuất sắc___ điểm thi cứ lẹt đẹt quanh top 3, chơi bóng rổ cũng bình thường___ không làm được đội trưởng, người thì chẳng rộng rãi gì___ mời Ninh Kỵ ăn que kem cũng phải ép cậu gọi mình là cha thì mới mời.
Thế nhưng một người có thành tích tầm tầm, bóng rổ cũng chẳng giỏi, tính tình keo kiệt như vậy mà Ninh Kỵ lại cứ thích chơi với anh ta, gặp trong trường còn gọi là 'đàn anh' đàng hoàng.
Yến Tùy của thời cấp 3 nghĩ mãi không hiểu nổi____ nếu Ninh Kỵ chịu cười với hắn một cái thôi thì đừng nói một que kem, dọn sạch cả tủ lạnh hắn cũng sẵn lòng.
Triệu Húc gượng cười, kéo Ninh Kỵ vào bếp, hạ giọng ngạc nhiên: "Không phải chứ, mày thật sự thân thiết với cậu ta rồi à?"
Ninh Kỵ dùng khuỷu tay thúc anh ta một cái, liếc nhìn anh ta, "Nhảm nhí, lúc trước em còn đăng story ăn lẩu với anh ấy mà?"
Triệu Húc: "Anh tưởng mày chơi trò 'thật hay thách' rồi thua nên bị ép làm nhiệm vụ ấy chứ."
Ninh Kỵ nghẹn lời: "Cút cút cút, cái gì mà nhiệm vụ. Bây giờ quan hệ tụi em tốt lắm đấy, được chưa."
Ngoài phòng khách, Yến Tùy chậm rãi bóc quả cam trong tay, bóc xong thì đứng dậy, đi về phía nhà bếp: "Ninh Kỵ, tôi muốn rửa tay."
Ninh Kỵ kéo Triệu Húc né sang bên, nhường chỗ trong bếp: "Ở đây này, vặn sang trái là nước nóng, dùng nước nóng mà rửa."
Yến Tùy "ừm" một tiếng.
Căn bếp nhỏ nhét ba người đàn ông trưởng thành hơi chật chội. Ninh Kỵ ôm vai Triệu Húc, giới thiệu với Yến Tùy: "Triệu Húc, học cấp 3 cùng tụi mình, hơn một khóa."
Giới thiệu xong Triệu Húc, cậu lại quay sang nói với Triệu Húc: "Yến Tùy, anh biết rồi đó."
Triệu Húc khẽ ho một tiếng, gật đầu với Yến Tùy nhưng luôn có cảm giác ánh mắt của người đối diện nhìn mình hơi sai sai, mà sai chỗ nào thì không nói rõ được.
Vì Yến Tùy lau sạch tay xong thì rất nghiêm túc bắt tay với anh ta, còn mỉm cười với anh ta, trông vô cùng thân thiện.
"Lát nữa khi nào anh định đi?" Ninh Kỵ kéo ghế ra ngồi, hỏi Yến Tùy.
Yến Tùy khựng lại rồi nói không đi nữa, bảo là vẫn muốn ở lại chơi với mèo con thêm một chút.
Ninh Kỵ có hơi vui mừng: "Được thôi, bên ngoài tuyết đang rơi nhiều, đợi đến chiều ngớt tuyết rồi đi cũng không muộn."
Cậu vừa ăn hộp cơm mà Triệu Húc mang tới vừa hào hứng nói: "Lát nữa tụi mình chơi game nhé?"
Yến Tùy: "Tôi thì không sao, chỉ không biết bạn của cậu có muốn chơi với tôi không."
Ninh Kỵ không mấy bận tâm: "Kệ anh ấy đi, anh ấy còn có thể chơi với chó mà."
Triệu Húc đang ngồi xổm trước ổ mèo, bị hai bé mèo làm cho chết mê chết mệt, nghe vậy thì lập tức giơ ra một cử chỉ 'hữu nghị quốc tế' về phía Ninh Kỵ, "Cha mày còn mang cơm cho mày ăn mà mày nỡ lòng nào..."
Hai người quen nhau hơn chục năm, mở miệng ra là nhận vơ làm cha nhau.
Ăn trưa xong, Ninh Kỵ dẫn người vào phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên Yến Tùy vào phòng của Ninh Kỵ. Căn phòng được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, trên tường dán poster của các ngôi sao bóng rổ, có một hàng tủ giày trưng bày giày thể thao bằng kính trong suốt, phía dưới còn lắp đèn LED.
Sau cánh cửa phòng ngủ còn treo một bảng phi tiêu, vài mũi phi tiêu cắm trúng ngay vị trí tâm.
Bàn học rất lớn, một bên là giá sách, bên còn lại đặt máy tính để bàn. Tai nghe trùm đầu đặt cạnh bàn phím, bên cạnh ghế chơi game treo một chiếc áo phao.
Triệu Húc quen đường quen lối ngồi luôn xuống ghế lười, nhìn là biết hay đến chơi.
Ninh Kỵ lấy áo khoác trên ghế chơi game xuống rồi treo lên, Cậu kéo ghế ra mời Yến Tùy ngồi.
Triệu Húc ngồi trên ghế lười lên tiếng: "? Ơ, không phải mày chưa bao giờ cho ai ngồi vào cái ghế này mà?"
Ninh Kỵ đá cho Triệu Húc một cú, "Liên quan gì đến anh? Chẳng phải anh cũng có chỗ ngồi sẵn rồi còn gì?"
Sau đó cậu lại quay sang hỏi Yến Tùy: "Anh có ăn trái cây không? Tôi đi bổ trái cây cho anh nhé. Anh muốn ăn táo hay cam?"
Yến Tùy đang ngồi trên ghế chơi game: "Gì cũng được."
Ninh Kỵ vui vẻ chạy đi bổ trái cây.
Triệu Húc nằm ườn trên ghế lười la lên: "Mang cho anh một cây kem nhé."
Ninh Kỵ quay đầu giơ ngón giữa với anh ta: "Em thấy anh trông y chang cây kem luôn đấy."
Vài phút sau, Ninh Kỵ bưng đĩa trái cây và cây kem vào phòng ngủ. Cậu đặt đĩa trái cây trước mặt Yến Tùy, "Anh còn muốn ăn gì thì cứ nói với tôi nha."
Nói xong, cậu ném cây kem sang cho Triệu Húc đang nằm trên ghế lười, "Bắt nè."
Triệu Húc bắt trúng, cảm thán: "Ái chà, người cũ sao bằng người mới được."
Ninh Kỵ giả vờ như không nghe thấy. Cậu hào hứng nói với Yến Tùy: "Tôi cho anh xem mấy mô hình nhân vật tôi bốc thăm trúng hồi cấp 3 nha."
Cậu kiễng chân, lôi từ ngăn tủ trong cùng ra một mô hình, giống như khoe báu vật nói: "Đẹp trai không?"
Yến Tùy nhìn mô hình: "Đẹp."
Ninh Kỵ: "Anh thích không? Thích thì tôi tặng anh đấy, tôi còn một cái giống vậy."
Triệu Húc bị sặc kem, anh ta ngẩng đầu lên với ánh mắt u oán: "Mẹ nó, anh đến sờ thử cũng không cho mà mày lại muốn đem đi tặng người khác?"
Ninh Kỵ quay đầu lại, mặt không đổi sắc vẽ bánh cho anh ta: "Lần sau, lần sau tặng anh cái còn xịn hơn."
Triệu Húc: "Đỉnh luôn."
Anh ta quen Ninh Kỵ lâu như vậy, chưa từng thấy Ninh Kỵ nói sẽ tặng mô hình mình yêu thích cho ai.
Triệu Húc thấy Ninh Kỵ hăng say kéo ngăn kéo ra: "Tôi còn có chữ ký gốc của Coby nè, chất không?"
Lục xong ngăn kéo, cậu lại quay sang tủ khác: "Cái cánh tay máy này cũng ngầu cực, có chương trình điều khiển, đeo vào sẽ cử động được..."
"Cái này ngoài thị trường không có đâu, là một fan cuồng làm cho tôi đó, tôi giúp ảnh đánh hạng, anh thích không?"
"Nếu anh thích, tôi giúp ảnh đánh thêm vài trận, kêu ảnh làm thêm cái nữa cho anh."
Mèo con xinh đẹp tha từng món báu vật lấp lánh trong ổ ra, vui vẻ giới thiệu từng cái một cho con mèo hoang to lớn ngoài kia.
"Đôi giày chơi bóng đó cũng đẹp, tôi mua về trưng chứ chưa mang lần nào, nhưng đôi đó thì không thể tặng anh được."
"Cỡ chân của anh khác tôi."
Triệu Húc quên ăn kem luôn. Anh ta nghe đến đây thì ngồi thẳng dậy, hết nhìn Ninh Kỵ lại quay sang nhìn Yến Tùy.
Tính cách của Ninh Kỵ như trẻ con, có hơi nhí nhố, đúng là đối với bạn bè rất hào phóng nhưng hào phóng tới mức này thì có gì đó sai sai rồi.
Ai chơi với Ninh Kỵ mà chả biết cậu quý nhất là mấy món đó, còn quý hơn cả vợ nữa là.
Giờ mở miệng là: Anh thích thì tôi tặng anh____ vậy thì khác gì đang lấy lòng con gái đâu chứ?
Triệu Húc vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra một khả năng____ chắc Ninh Kỵ đang tán tỉnh em gái hoặc chị gái của thằng bạn mới này.
Chắc đang gây ấn tượng với 'anh vợ tương lai' đây mà.
Nghĩ như vậy cũng cảm thấy hợp lý, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống lại.
Nhưng tiếp theo, sau khi chơi xong một trận game cùng Ninh Kỵ, toàn bộ khả năng suy đoán của anh ta đều tan vỡ.
"Các cậu gắn thẻ cặp đôi à???"
Nhìn giao diện chờ, Triệu Húc buột miệng hỏi ra một câu từ đáy lòng: "Ninh Kỵ, mày bán tài khoản rồi à?"
Ninh Kỵ ngồi xếp bằng trên giường: "Chưa, giờ ai cũng chơi vậy mà."
Cậu bình tĩnh nói: "Một người đánh sát thương, một người hỗ trợ, như vậy dễ thắng hơn."
"Anh không hiểu đâu."
Triệu Húc chần chừ, cố gắng chấp nhận: "Vậy à?"
Năm phút sau.
Triệu Húc thấy trong khung chat có chữ 'cục cưng' thì tay run lên một cái, dùng lệch kỹ năng, bị địch thủ giết luôn, màn hình tối sầm.
Anh ta ngơ ngác: "Cục cưng? Các cậu không chỉ gắn thẻ cặp đôi mà còn gọi nhau là cục cưng ở kênh công cộng luôn hả??"
Yến Tùy ngẩng đầu, mỉm cười với anh ta: "Trêu tụi bên kia thôi, bình thường không thế đâu."
Ninh Kỵ gật đầu: "Ừa, dù sao bọn em cũng đâu gọi nhau như vậy ngoài đời."
Triệu Húc: "Không phải, Ninh Kỵ, chẳng phải mày ghét mấy thứ kiểu này nhất à? Trước đây anh gửi cho mày mỗi cái 'chụt chụt' mà mày còn phát rồ lên đấy."
Ninh Kỵ thoải mái ngả người trên giường, vừa điều khiển nhân vật trong game vừa nói: "Yến Tùy đâu có hèn hạ như anh."
Yến Tùy ngoan lắm cơ mà.
Thích gọi 'cục cưng' để trêu đối thủ thì sao chứ.
Dù gì cũng có gọi ngoài đời thật đâu.
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh mèo con: Yến Tùy ngoan lắm cơ mà.
Yến Tùy: Ừm, cục cưng, nâng cao thêm chút nữa, sắp vào rồi.