"Cục cưng~ Cục cưng~"
"Cục cưng, tớ chết rồi~ mau giúp tớ giết nó đi cục cưng~"
Ở phòng khách, mấy cậu con trai cười ngả nghiêng. Ninh Kỵ đỏ tai, cau mặt đá một cái vào Triệu Húc đang cầm tay cầm chơi game.
Triệu Húc nằm ngửa trên thảm trước ghế sofa cười lăn lộn, "Wow, mấy cậu có biết không, nó còn định tặng cái mô hình đó cho Yến Tùy nữa đấy."
"Đúng rồi, chính là cái mô hình mà lần trước Dật Phi chạm vào rồi bị nó đấm hai cú ấy, người ta vừa đến là nó hỏi ngay____"
Triệu Húc bóp giọng bắt chước y hệt: "Anh có thích không? Thích thì tôi tặng cho anh nhé?"
"Ninh Kỵ, sao lúc chơi game với anh cậu không gán thẻ cặp đôi cho anh vậy?"
"Phải rồi, sao không gán thẻ cặp đôi với Dật Phi, chơi với tụi này thì lại không gọi tụi này là cục cưng?"
Ninh Kỵ đá phát cho mỗi người một phát. Dật Phi cười to, "Trời ơi, thật là trời đổ mưa máu rồi, cậu lại gọi Yến Tùy là cục cưng?"
Đường Dật Phi, ở nhà kế bên cậu, cấp 3 học cùng khối nhưng khác lớp, thường xuyên qua lớp chơi nên biết rõ Ninh Kỵ hay lén giơ ngón giữa với Yến Tùy.
Ninh Kỵ nhăn mặt, "Gì mà cục cưng, em có gọi anh ấy là cục cưng đâu, chỉ là lúc chơi game trêu đối thủ chút thôi mà."
Triệu Húc: "Có khi là cả tụi này cũng bị trêu theo nữa phải không?"
Ninh Kỵ: "Nói thêm câu nữa là em kể với dì Triệu việc anh bí mật lập ban nhạc trong năm nay đấy."
Triệu Húc tặc lưỡi, "Ninh Tiểu Kỵ, vì người yêu mới mà phản bội người yêu cũ à?"
Ninh Kỵ ném quả cầu len mà mèo con hay chơi về phía Triệu Húc, "Cút đi, yêu đương cái gì."
Rồi cậu lại gọi điện cho Yến Tùy.
Trong phòng khách, Triệu Húc và Đường Dật Phi đang gảy đàn guitar, tiếng đàn vang lên trong trẻo vui tai. Bọn họ vừa chơi vừa hát mấy bài tình ca ngọt ngào mà không thấy chán hướng về phía Ninh Kỵ.
"Cậu đang tụ tập với bạn đúng không?"
Ninh Kỵ: "Không cần để ý họ, bọn họ đến nhà tôi để viết nhạc."
Triệu Húc thích âm nhạc, từ thời cấp 3 đã có ý định lập ban nhạc nhưng gia đình lại cho rằng đó là chuyện không đàng hoàng. Guitar và bản nhạc của Triệu Húc đều để trong phòng Ninh Kỵ, mỗi khi nghỉ học thì bọn họ lại tụ tập ở nhà Ninh Kỵ để sáng tác nhạc.
Ninh Kỵ nằm úp trên giường, "Anh muốn xem mèo con không? Tôi chụp cho tụi nó nhiều ảnh lắm."
Yến Tùy: "Có ảnh của cậu không?"
Ninh Kỵ: "Hả? Sao lại cần ảnh tôi?"
Bên đầu dây bên kia, giọng của Yến Tùy nghe hơi mơ hồ, "Muốn nhìn, cảm giác lâu rồi không gặp cậu."
Đôi tai của Ninh Kỵ giật giật. Cậu ngồi dậy, mặt hơi nóng bừng. Cậu nghe câu đó thì thấy dính dính khó chịu____ giống hệt mấy câu mà Cao Tinh và bạn gái hay gọi điện nói chuyện với nhau trong ký túc xá.
Cậu nói: "Kỳ ghê, đừng nói mấy câu như vậy nữa."
Yến Tùy xin lỗi: "Ừm, xin lỗi, tôi không cố ý nói vậy, chỉ là thấy lâu rồi không gặp nhau."
Ninh Kỵ: "Không sao."
Cậu lại hỏi: "Yến Tùy, anh và bạn của anh ở chung cũng như vậy sao?"
Giọng bên kia như lùi xa hơn, có vẻ Yến Tùy để điện thoại ra xa. Cậu nghe thấy có người nhỏ giọng nhắc: "Sắp bắt đầu rồi..."
Ninh Kỵ ngừng một chút, hỏi người bên kia: "Anh bận lắm à?"
Dạo này, khi cậu mở phần mềm chia sẻ vị trí với Yến Tùy thì thường thấy hắn đi lại giữa vài thành phố, thỉnh thoảng chơi game cũng chỉ có thể online lúc khuya.
Yến Tùy trả lời: "Cũng ổn, tối tôi gọi video với cậu nhé."
"Tối nay chơi game với tôi nhé?"
Ninh Kỵ: "Không thành vấn đề."
Tới tối, khoảng hơn 10 giờ, Ninh Kỵ nhận được cuộc gọi video.
Cậu bật video lên, bối cảnh bên kia hơi tối, Yến Tùy chỉ lộ nửa khuôn mặt. Hắn ngồi trong xe, một lúc sau cười và gọi tên cậu, "Ninh Kỵ."
"Sắp đi ngủ chưa?"
Ninh Kỵ nằm trên giường, đắp chăn nằm nghiêng, bên cạnh là ánh đèn ngủ nhỏ dịu nhẹ.
Yến Tùy hỏi: "Hôm nay cậu có phải ngủ sớm không?"
Ninh Kỵ nghiêng mặt dựa vào chăn, mái tóc rũ nhẹ xuống lông mày, có vài sợi còn rủ xuống tận mũi. Cậu lười biếng trả lời bằng giọng mũi, "Ừm, cha mẹ của tôi vừa đi công tác về."
Ông Ninh nghĩ thức khuya có hại cho sức khỏe, cũng không đồng ý với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Ninh Kỵ.
Ninh Kỵ chợt nhớ ra gì đó, cậu nhăn mũi, lẩm bẩm như đang than vãn: "Ngày mai phải dậy sớm lúc sáu rưỡi để chạy bộ buổi sáng..."
Cậu nhìn Yến Tùy trong điện thoại, "Anh chưa về nhà à?"
Yến Tùy: "Ừm, lát nữa về."
Hắn nghiêng chiếc điện thoại về phía sau, trong xe hơi mờ tối, khuôn mặt điển trai có phần mệt mỏi nhưng giọng nói vẫn tỉnh táo, còn mang theo chút ý cười: "Hôm nay mèo con thế nào? Ăn uống đầy đủ không?"
Ninh Kỵ: "Có chứ, tôi mở hai hộp thức ăn, ăn hết sạch."
Yến Tùy: "Còn cậu thì sao?"
Ninh Kỵ: "Tôi? Tôi vẫn như trước, ăn..."
Lời còn chưa nói hết, hai tai của cậu động nhẹ. Cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài cửa phòng ngủ thì lập tức ngậm miệng lại.
Chờ tiếng bước chân xa dần, Ninh Kỵ mới giải thích: "Cha tôi có thói quen trước khi ngủ hay xem tôi có thức khuya không."
Bên kia video, Yến Tùy bất chợt gọi cậu: "Ninh Kỵ."
Ninh Kỵ: "Ừm?"
Yến Tùy cười: "Cậu biết vừa nãy chúng ta giống gì không?"
Ninh Kỵ: "Giống gì?"
Yến Tùy: "Giống mấy đứa học sinh cấp 3 yêu đương sớm với bạn cùng lớp, tối đến thì lén gọi điện thoại giấu cha mẹ."
...
"Dán sang bên này một chút____ ừm đúng rồi, vị trí này..."
Bà Liên cầm tấm câu đối khác, chỉ đạo ông Ninh dán câu đối. Sau khi dán xong, bà cất giọng gọi to vào trong nhà: "Con trai, đi lấy cái câu đối cha con viết trên bàn đưa cho dì Triệu nhé."
Ninh Kỵ cắn táo, cầm câu đối thong thả đi sang nhà đối diện để đưa câu đối.
Đêm giao thừa, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, Ninh Kỵ đưa câu đối cho Triệu Húc. Cậu nhổ miếng táo trong miệng ra: "Anh mua đồ xong chưa?"
Triệu Húc ra hiệu cho biết đồ đã chuẩn bị xong rồi hỏi: "Thật sự không đi chơi pháo hoa ở biển với bọn này à?"
Triệu Húc tính toán: "Cha mẹ anh, cha mẹ Dật Phi, còn có cha mẹ của mày....đi du lịch nước ngoài theo tour cả rồi, chỉ còn vài đứa ở nhà. Tối đó chúng ta cùng ra biển chơi pháo hoa, tiện thể nướng BBQ luôn."
"Dật Phi đã mua sẵn hết đồ rồi."
Ninh Kỵ nhai táo: "Không đi, em sẽ ở với bạn."
Triệu Húc nhìn cậu từ đầu đến chân, cười nham hiểm: "Cục cưng thì cục cưng, bạn gì chứ... cậu ta không về ăn Tết với gia đình à?"
Ninh Kỵ: "Người nhà luôn bắt nạt anh ấy nên anh ấy không muốn về."
Đêm giao thừa.
Bà Liên và ông Ninh cùng đi nghỉ dưỡng ở đảo, Ninh Kỵ được gửi sang nhà bác cả đón Tết. Bác gái rất quý Ninh Kỵ, thấy cậu mang đồ Tết đến thì vui vẻ gọi to về phía trong nhà: "Ê, thần đồng nhỏ đến rồi!"
Ninh Kỵ sờ mũi, vừa thay giày vừa bất đắc dĩ nói: "Bác gái, cháu đã gần hai mươi tuổi rồi đấy."
Bác gái không nghe, vui vẻ dúi cho cậu mấy viên kẹo rồi vẫn gọi cậu là thần đồng nhỏ. Phòng khách đầy ắp người thân, thấy cậu đến đều hỏi học đại học ngành gì, có yêu ai chưa.
Nghe Ninh Kỵ nói chưa yêu ai, mọi người lại bảo: "Ôi, đừng chỉ lo học, thời gian rảnh cũng nên yêu đương một chút..."
Ăn xong bữa tối, Ninh Kỵ chào hỏi người thân, lấy cớ đi chơi với Triệu Húc để được công khai ra ngoài.
Gia đình bác cả biết Triệu Húc ở bên cạnh nhà Ninh Kỵ, cha mẹ hai bên quen biết nhau nhiều năm nên dặn cậu vài câu rồi cũng yên tâm.
Ninh Kỵ chạy nhanh xuống lầu, Triệu Húc và vài người khác đang đợi ở dưới. Bọn họ thấy cậu thì cười ầm ĩ, nhét vào tay cậu một túi đồ đầy ắp đồ: "Nè, đều mua đủ rồi."
"Thật sự không đi ra biển với bọn này à? Cậu chơi thân với cậu ta từ khi nào thế?"
Đường Dật Phi lái xe, thò đầu ra cửa sổ, huýt sáo gọi Ninh Kỵ: "Đi chung đi, mọi người đều có mặt đầy đủ rồi."
Ninh Kỵ chui vào xe, cúi đầu xem điện thoại: "Không đi không đi, em vừa gửi địa chỉ cho anh đấy, đưa em đến đó đi."
Trong xe, cả nhóm cười chọc cậu không có tình nghĩa.
Ninh Kỵ tặc lưỡi, hạ cửa kính xuống. Chiếc xe lao vùn vụt, những bông tuyết lẻ tẻ bay vào trong xe lạnh đến nỗi ai cũng rùng mình.
Đường Dật Phi đang lái xe cười nói to: "Bọn mày đừng trêu nữa____""
Nửa tiếng sau.
Ninh Kỵ xuống xe, Triệu Húc hạ cửa kính, ra hiệu gọi điện thoại rồi cười hớn hở: "Cậu ta không ở nhà thì mày gọi cho bọn anh nhé, bọn anh lại đến đón mày đi biển nướng BBQ."
Ninh Kỵ vuốt vuốt điện thoại, nhìn thấy biểu tượng con người nhỏ màu xám trên phần mềm chia sẻ vị trí thì nở nụ cười làm lộ chiếc răng nanh: "Không cần đâu."
Cậu ôm đồ bước nhanh về phía nhà Yến Tùy.
Đó là một khu nhà cổ vô cùng yên tĩnh, đa phần là người giàu mua để nghỉ dưỡng. Bởi khí hậu mùa hè ở thành phố Tuyền rất dễ chịu nên giá cả khá đắt đỏ. Nhưng mỗi khi đông đến, người ở đây lại thưa thớt hẳn.
Hai bên đường phủ đầy tuyết dày trắng xóa, vài căn nhà treo đèn lồng đỏ rực, tuyết nhẹ vẫn rơi bay trong gió đêm nhu hòa mờ ảo.
Ninh Kỵ bắt đầu chạy.
Không khí lạnh buốt tràn vào phổi, hơi thở phả ra hóa thành từng làn sương mù bốc lên.
Cậu cảm nhận mình chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhẹ nhàng. Đống đồ trong lòng kêu sột soạt. Cậu không để ý đến những hạt tuyết ướt lạnh quét qua má, bên tai chỉ còn nghe tiếng gió rít ào ào.
Khu vườn và sân nhà biệt thự cổ đơn lập lâu rồi không được ai chăm sóc phủ đầy tuyết dày, cửa chớp gỗ đóng kín. Căn nhà nằm ở vị trí trung tâm, trước sau xung quanh rất rộng rãi, không có nhà cổ nào khác gần đó.
Chuông đồng hình chuông nhỏ treo trước cửa bỗng rung lên, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.
Trên tầng hai, Yến Tùy nghe thấy chuông thì đứng dậy đi ra ban công, mở cửa chớp, nét mặt đầy bất ngờ.
Giữa một vùng tuyết trắng xóa, cậu thiếu niên mặc áo khoác lông cừu màu kaki nhạt ngẩng đầu nhìn hắn. Gương mặt bị lạnh đến ửng đỏ, đôi mắt đen sáng như hắc diệu thạch, đôi lông mày đẹp đến mức như đang phát sáng. Trong lòng cậu ôm một chùm pháo hoa. Cậu thở ra làn khói trắng, mỉm cười gọi tên hắn.
Cậu thiếu niên ngông nghênh rực rỡ giữa tiếng gió vù vù, tuổi trẻ bừng bừng sức sống, mỉm cười hô to: "Yến Tùy, chúc mừng năm mới! Ra đây đốt pháo hoa nào!"
Bên trong nhà ấm áp do bật lò sưởi, bên ngoài thì giá lạnh cắt da cắt thịt.
Yến Tùy luôn cảm thấy mùa đông ở thành phố Tuyền lạnh quá. Mỗi năm tuyết đều rơi rất sớm, so với quê của hắn ở thành phố Tân thì lạnh đến mức khiến người ta chẳng muốn ra ngoài vào mùa đông.
Nhưng chính vì mùa đông quá lạnh nên mùa xuân rạng rỡ và mùa hè rực cháy mới trở nên quý giá đến thế. Sức sống tích tụ suốt cả mùa đông bùng nổ, mạnh mẽ và đầy lan tỏa.
Mùa xuân và mùa hè của hắn đến hơi muộn một chút nhưng may mắn là hắn vẫn không lỡ mất.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên.
Gấp gáp, dồn dập, hỗn loạn, cuối cùng đều trở về tĩnh lặng.
Cửa mở ra, Ninh Kỵ ôm bó pháo hoa bị người kia kéo mạnh vào lòng, cảm giác bị giữ chặt đến mức gần như không thể động đậy.