Vòng bạn bè của Yến Tùy vừa được cập nhật.
Dòng chú thích chỉ có bốn chữ: 'Chúc mừng năm mới', màu sắc u tối, chỉ lờ mờ thấy bóng lưng thẳng tắp của một chàng trai mặc áo khoác lông cừu màu kaki với cổ áo gập lên, tay cầm vài que pháo hoa đang cháy sáng lập lòe.
Ngọn lửa bạc trắng trong nền trời tối đen sáng rực như những vì sao đính trên bầu trời.
Sau khi đồng hồ điểm qua 12 giờ đêm, điện thoại của Ninh Kỵ ngập tràn tin nhắn chúc mừng.
Vài phút sau, Triệu Húc gọi video qua, Ninh Kỵ bấm nhận.
Phía bên kia màn hình là tiếng gió thổi ù ù, giọng của Triệu Húc khá lớn, nghe còn có chút run rẩy: "Cái đéo! Tao chịu rồi! Nhanh đưa cho tao đi, tao sắp lạnh cóng đến mức thành cháu mày luôn rồi!"
Gió biển vốn đã mạnh lại còn có tuyết rơi nên thổi đau cả đầu. Mấy người Triệu Húc đợi đến đúng nửa đêm bắn pháo hoa xong thì nhanh chóng rút lui.
Triệu Húc nói: "Bọn này về rồi! Có muốn tụi này qua đón không? Lát nữa tới nhà Dật Phi nướng BBQ, ngoài biển lạnh lắm!"
Ninh Kỵ nói không cần.
Cậu mặc áo len cổ cao màu kem tựa vào ghế sofa, thản nhiên nói: "Em ăn rồi."
Triệu Húc: "???"
Ninh Kỵ xoay camera. Dưới chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh rực rỡ là một bàn đầy túi đồ ăn giao tận nhà. Chàng trai mặc áo len đen xắn tay áo lên đang bóc tôm hùm đất. Hắn nhìn thấy máy quay thì mỉm cười nhẹ, vẫy tay chào.
Ninh Kỵ nhấp hai ngụm trà sữa, nhai trân châu thong thả nói: "May mà em không đi bắn pháo hoa với mấy người đó."
Thời tiết này, nhiệt độ này, ra biển thì đúng là muốn bị gió thổi thành thằng ngốc.
Cậu và Yến Tùy bắn pháo hoa ở sân trước biệt thự rồi gọi một đống đồ ăn. Bên ngoài cửa sổ, tuyết cứ rơi còn hai người thì cứ cuộn mình trên ghế sofa rồi thay phiên nhau ra cửa lấy đồ ăn.
Phía đầu bên kia video, Triệu Húc đã leo lên xe, vừa bảo Dật Phi bật điều hòa vừa hỏi: "Tối nay mấy giờ mày về? Cho anh em cái giờ đi, tụi anh tới đón."
Đêm giao thừa khó bắt taxi lắm.
Ninh Kỵ: "Em không về, tối nay em ở nhà Yến Tùy."
Triệu Húc: "? Ninh Tiểu Kỵ, mày có biết mẹ mày trước khi đi đã dặn anh phải trông mày thật kỹ để mày đừng chạy lung tung không?"
Triệu Húc lớn hơn Yến Tùy một tuổi, tất nhiên cũng lớn hơn Ninh Kỵ vài tuổi.
Ninh Kỵ đung đưa chân trên sofa rồi ngồi vắt chân: "Chạy lung tung cái gì chứ, em ở nhà bạn mà."
"Tối nay bọn em sẽ chơi game mới, chơi tới năm giờ sáng luôn."
Nghe hết lời càu nhàu trong điện thoại, Ninh Kỵ tắt máy, vứt điện thoại sang một bên, nằm sấp trên sofa rồi nghiêng đầu tò mò trò chuyện với Yến Tùy: "Trước đây ông nội của anh sống ở đây hả?"
Yến Tùy cởi găng tay dùng một lần ra, trong mắt mang ý cười: "Ừm, ông nội của tôi từng sống ở thành phố Tuyền một thời gian. Ông rất thích nơi này nên mua vài căn nhà để dưỡng già, ông cũng ở đây lâu nhất."
"Sau khi ông mất, tôi chuyển từ thành phố Tân về đây."
Ninh Kỵ nghiêng đầu nghe chăm chú y như một chú mèo con.
Mèo con thở dài: "Thảo nào anh không muốn về thành phố Tân."
Mèo con lại lo lắng hỏi: "Lúc anh về đó đợt nghỉ đông, bọn họ bắt nạt anh thế nào?"
Yến Tùy đổ đĩa tôm hùm đất đã bóc vào mì gà cay nóng hổi rồi trộn vài lần: "Như trước, về thành phố Tân thì không có ai thèm để ý đến tôi."
Dù sao chỉ cần Yến Khải Hàn nói chuyện với hắn một lần là phải nhập viện một lần.
Mèo con nhận lấy mì gà cay đã trộn xong, chân tình cau mày nói: "Người nhà của anh thật đáng ghét."
"Thôi kệ, đầu năm mới không nói về họ nữa, xui xẻo."
Yến Tùy: "Sao cậu biết tôi về ăn Tết?"
Mèo con hút mì sùm sụp: "Định vị đó, chúng ta mở chia sẻ vị trí mà?"
Mèo con hơi hãnh diện: "Ngạc nhiên chưa?"
Yến Tùy thật sự không ngờ đến____ hắn tưởng chỉ mình hắn là mỗi ngày phải mở phần mềm check vị trí tám trăm lần.
Trước kia còn gọi Thôi Anh Dịch là tên bi.ến th.ái thích theo dõi người khác nhưng giờ hắn cũng không khá hơn là mấy.
Ninh Kỵ nói chơi game đến năm giờ sáng nhưng thật ra một giờ hơn cậu đã buồn ngủ.
Trong khoảng thời gian nghỉ đông này, cậu đã quen ngủ sớm nên không còn thức khuya được như trước nữa. Yến Tùy mang cho cậu một bộ đồ ngủ sạch sẽ: "Đồ ngủ hồi cấp ba, cậu có để ý không?"
Buồn ngủ đến mức đặt cằm trên thành ghế sofa - Ninh Kỵ, mơ hồ đáp: "Không sao."
Yến Tùy đi tới, véo nhẹ gáy mèo con: "Đi tắm đi, tắm xong thì đi ngủ."
Ninh Kỵ nheo mắt, nằm yên nửa phút rồi đột nhiên bật dậy như xác sống. Cậu vặn vẹo bò đến phòng tắm trong tư thế quái dị, tay thì kéo theo bộ đồ ngủ.
Buồn ngủ đến mức biến dạng rồi.
Yến Tùy đi theo sau nói với cậu: "Sàn phòng tắm ướt, cẩn thận không bị trượt ngã. Tôi lấy q**n l*t mới cho cậu, vừa giặt xong cho vào máy sấy, mười mấy phút nữa thì có thể lấy ra."
Cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Hơn hai mươi phút sau, Yến Tùy cầm q**n l*t mới gõ cửa phòng tắm: "Ninh Kỵ, q**n l*t giặt xong rồi nhưng có thể hơi rộng với cậu."
Ninh Kỵ ở trong phòng tắm: "?"
Cái này có khác gì bảo c** nh* đâu?
Ninh Kỵ: "Nói bậy, tôi rất to mà, sao có thể rộng được."
Cửa phòng tắm khẽ hé ra một khe nhỏ, một cánh tay vọt ra vồ nhanh: "Đưa đây."
Yến Tùy đưa q**n l*t ra, cửa phòng tắm đóng sập lại.
Hai giây sau, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra lần nữa, "Nhỏ quá, lấy cái khác."
Yến Tùy: "...Thật sự nhỏ hả?"
Ninh Kỵ: "Nhỏ, mặc không thoải mái."
Yến Tùy lại tìm một chiếc q**n l*t cỡ lớn hơn.
Mèo con trong phòng tắm: "Vẫn nhỏ, đổi cái khác đi."
Tiếp tục tìm.
Mèo con trong phòng tắm: "Vẫn nhỏ quá, to hơn nữa đi."
Yến Tùy tiếp tục tìm.
Mèo con trong phòng tắm: "Cái này thì vừa khít rồi, còn cái nào to hơn không?"
Yến Tùy lấy cái có cỡ lớn nhất.
Mèo con trong phòng tắm lắc lắc cái q**n l*t: "Đây là cỡ lớn nhất rồi đúng không?"
Yến Tùy: "Cỡ lớn nhất rồi."
Mèo con trong phòng tắm giả bộ: "Ồ, vừa khít đó."
Thật ra q**n l*t đang tụt xuống vùng háng, phải buộc một nút bên hông mới kéo quần ngủ lên được.
Một tay mèo con cầm q**n l*t. Cậu thong thả đẩy cửa phòng tắm ra, dạy đời người đứng ngoài: "Đã bảo tôi rất to rồi mà."
"Ngay từ đầu anh phải đưa tôi cái lớn nhất chứ."
Yến Tùy: "..."
Thôi kệ.
Phần háng tụt xuống thì quần cũng sẽ tự tụt xuống thôi.
Ninh Kỵ tắm xong thì tỉnh táo trở lại. Cậu lại bị Yến Tùy dụ vào phòng ngủ chơi. Hắn bảo trong phòng có thứ cậu rất thích.
Phòng ngủ của Yến Tùy khác với những người bạn khác của cậu. Ví dụ như Triệu Húc và Đường Dật Phi, phòng ngủ của họ đầy nhạc phổ và đĩa nhạc được giấu kín.
Phòng của Yến Tùy rất sạch sẽ và gọn gàng, còn có mùi thơm khá dễ chịu. Giường và chăn cũng mềm mại, nằm lên như chìm vào đám mây mềm mại vậy.
Lúc ở thành phố A, Ninh Kỵ được Yến Tùy gọi qua phòng chơi mấy lần nên cậu cũng dần dần quen luôn, có chuyện hay không có chuyện thì đều thích chạy vào phòng Yến Tùy.
"Là thứ gì mà tôi sẽ thích?"
Ninh Kỵ ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn học của Yến Tùy. Cậu xoay hai vòng, hai tay bám vào đệm ghế. Quay hết một vòng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một mô hình khiến cậu sững người.
Yến Tùy dựa vào bàn, cầm mô hình lên mỉm cười với cậu.
Ninh Kỵ kinh ngạc mở to mắt, gần như là sững sờ không nói nên lời.
"Sao anh lại có mô hình này?"
Trong hai năm gần đây, mô hình phiên bản giới hạn này đã bị hét giá cao ngất trời trên thị trường đồ cũ, giá gần đến bảy con số khiến Ninh Kỵ vừa nhìn đã thấy khiếp sợ.
Yến Tùy đưa mô hình cho cậu: "Tặng cậu."
Ninh Kỵ hồi hộp đến mức đầu mũi đổ mồ hôi. Hai tay cậu nâng niu mô hình, mắt thì sáng ngời. Cậu nghe Yến Tùy nói___ "Thật ra tôi nên đưa cho cậu từ lâu rồi."
"Ừm?" Ninh Kỵ sốt sắng ngẩng đầu hỏi: "Gì cơ?"
Yến Tùy chống hai tay lên bàn, hơi ngả người ra sau nhìn cậu: "Đợt sinh nhật năm lớp 11 của tôi, tôi nhờ người mua hộ mới có được mô hình này."
"Tôi định tổ chức rút thăm trúng thưởng, lấy mô hình làm giải thưởng nhưng cuối cùng không trao được."
Ninh Kỵ ngơ ngác hỏi hắn: "Tại sao lại không trao?"
Yến Tùy: "Bởi vì cậu không đến."
"Trong 37 phần quà lưu niệm, chỉ có giấy ghi chú quà lưu niệm của cậu là màu hồng. Chỉ những phần quà có giấy ghi chú màu hồng mới có thể đổi được phần thưởng này."
"Ninh Kỵ, cũng chỉ có quà của cậu là do tôi tự tay gói."
"Vì lúc đó quan hệ của chúng ta không tốt, tôi cảm thấy cậu có chút hiểu lầm tôi nên tôi muốn giải quyết hiểu lầm đó."
Ninh Kỵ: "Ý của anh là tôi không đến sinh nhật của anh rồi bỏ lỡ mô hình này hả???"
Yến Tùy: "Có thể nói là vậy_____"
Mèo con tắm xong hối hận đến mức muốn cào tim gãi phổi: "Chết tiệt! Sao anh phải làm mấy thứ rắc rối màu mè như vậy chứ?"
Ninh Kỵ ra sức lắc mạnh Yến Tùy, hai hàng nước mắt to như hai sợi mì. Cậu đau đớn cùng cực: "Lúc đó anh đặt mô hình lên bàn tôi thì tốt rồi, khỏi nói gì đến việc gọi anh là 'anh', có gọi anh là 'cha' cũng được."
Yến Tùy: "...?"
Ninh Kỵ thành kính nâng mô hình lên: "Tôi có thể hôn nó một cái không?"
Yến Tùy: "..."
Ninh Kỵ quay đầu, cầu xin hắn: "Cầu xin anh đấy."
Yến Tùy thầm nghĩ hắn còn chưa được hôn... Vậy mà cái đống nhựa xấu tệ kia lại được trước...
Một giây sau, hắn thấy mèo con thành kính hôn một cái lên mô hình rồi ôm mô hình ngã xuống giường. Cậu đưa mô hình lên cao xoay đủ 365 độ để ngắm, "Thật sự quá đẹp."
Ninh Kỵ hôn một cái lên mô hình rồi vui sướng bắt đầu ôm mô hình lăn lộn trên giường.
Yến Tùy cảm thấy lòng mình mềm lại. Hắn ngồi thẳng người rồi từ từ ngả lưng ra sau, tự an ủi bản thân rằng thôi kệ, dù sao cũng chỉ là mô hình nhựa vụn vặt thôi.
Mà mô hình nhựa vụn vặt đó là do hắn mua, Ninh Kỵ hôn nó tính ra cũng giống như hôn hắn vậy.
Yến Tùy vào phòng tắm tắm rửa. Tắm xong, hắn thấy Ninh Kỵ vẫn nằm trên giường nghiên cứu mô hình. Thấy hắn đi tới, Ninh Kỵ vội vàng ngồi dậy chuẩn bị đi sang phòng cho khách.
Yến Tùy lật chăn lên nói: "Phòng cho khách chưa trải đệm, hay là ngủ ở đây nhé? Chăn vẫn còn ấm mà."
Mèo con hơi bị dụ dỗ, đung đưa phân vân.
Yến Tùy: "Lâu rồi chưa có ai ngủ ở phòng cho khách, giường chắc hơi ẩm đấy, đừng về đó nữa."
Ninh Kỵ thừa nhận ý chí nghị lực của mình không được cứng rắn lắm, lại thêm cảm giác khi ở bên Yến Tùy lúc nào cũng rất dễ chịu nữa. Cậu chui vào chăn, rung rung chăn rồi nói chuyện tỉnh bơ: "Được thôi."
Phòng ngủ tối đen như mực, người trong chăn vừa nãy còn mệt đến mức biến dạng giờ bỗng tỉnh táo hẳn. Cậu cùng người bên cạnh trò chuyện đêm khuya về đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, y hệt như những lần trò chuyện với Triệu Húc và Đường Dật Phi.
Cuối cùng, Ninh Kỵ lật người, hào hứng hỏi: "Sao học đại học rồi mà anh không yêu ai?"
Yến Tùy: "Sao lên đại học rồi mà cậu không yêu ai?"
Ninh Kỵ: "Tôi hỏi trước mà, sao anh cứ cắt ngang vậy?"
Trong bóng tối, Ninh Kỵ nghe tiếng người bên cạnh hình như cười nhẹ rồi lười biếng nói: "Chưa tìm được kiểu lý tưởng thôi... Cậu có biết hình mẫu lý tưởng của tôi là như thế nào không?"
Ninh Kỵ: "Là kiểu nào?"
Giọng nói của Yến Tùy vẫn uể oải như cũ: "Cao ráo, chân dài, tay hên xui, tốt nhất là xui đến mức mỗi lần chơi thẻ bài đều không rút được món mình muốn. Lúc họ cấp 3 có tập điền kinh, chơi được bóng rổ, bóng chuyền và cầu lông. Học lực tốt, phải là loại đứng đầu bảng điểm."
"À đúng rồi, quan trọng nhất là tuổi phải nhỏ hơn tôi, nhỏ hơn tầm một hai ba bốn tuổi... c** nh* hơn tôi bao nhiêu tuổi nhỉ?"
Ninh Kỵ tính nhanh: "Ba tuổi."
Yến Tùy: "Tốt nhất là nhỏ hơn tôi ba tuổi."
Nghe đến đây, Ninh Kỵ thấy hình như hơi giống mình: "Không phải... nghe hơi quen quen à?"
Yến Tùy cố tình trêu chọc cậu: "Đúng thật, làm sao bây giờ, nghe thì hình như có chút giống cậu thật?"
Ninh Kỵ suy nghĩ một lát rồi hiểu ra: "Bảo sao anh không tìm được người yêu."
Mèo con thở dài: "Như tôi thì ngàn người mới kiếm được một, anh không tìm được cũng là chuyện bình thường thôi."
Yến Tùy im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Ngoài nhỏ tuổi hơn tôi thì còn phải thêm một điều nữa, phải hơi ngốc nghếch mới được."
Giọng của hắn rất nhẹ nhàng: "Quá thông minh thì thôi, phải là đồ ngốc."
Mèo con lập tức nói: "Ồ, vậy thì dễ tìm hơn rồi."
Dù người như cậu rất hiếm có khó tìm nhưng từ nhỏ đến lớn cậu luôn rất thông minh.
Tuy vậy, Ninh Kỵ suy nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục hỏi: "Anh yêu rồi thì có còn chơi với tôi nữa không?"
Yến Tùy: "Hả?"
Ninh Kỵ chui vào chăn, giọng hơi ngập ngừng: "Anh yêu rồi sẽ giống như bọn Lý Tường hả, lúc ăn cơm toàn đi với người yêu ấy?"
Ninh Kỵ nghĩ nếu đến lúc đó thật thì chắc cậu sẽ hơi buồn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại bắt đầu thấy nhẹ nhõm____ thôi kệ đi, Yến Tùy còn muốn yêu với người ngốc ngếch thì sao cậu có thể vì bạn thân bận không có thời gian chơi với mình mà buồn chán được chứ.
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con nào đó: Tôi là thiên tài /đầu mèo tam thể//đầu mèo tam thể//đầu mèo tam thể/