Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 47

Trước khi đi ngủ, Ninh Kỵ vẫn còn ngơ ngác nghĩ ngợi____ tại sao lại có người muốn yêu một tên ngốc chứ?

Nhưng nghĩ lại thì kẻ thích củ cải, người mê rau xanh, mỗi người có một gu, cậu cũng không nên nghi ngờ tiêu chuẩn chọn người yêu của anh em mình.

Hồi cấp 3 Triệu Húc còn từng nói cây guitar chính là vợ mình nữa là.

Yến Tùy chỉ là yêu một tên ngốc thôi, có gì to tát đâu.

Mèo con chui vào trong chăn, cảm thấy mình từ bé đã được gọi là thần đồng, thông minh lắm luôn. Cái từ 'ngốc' ấy cách xa cậu cả vạn dặm nên hoàn toàn không nghĩ đến bản thân mình.

...

"Hôm nay mày có về không?"

Triệu Húc trong màn hình cuộc gọi video hỏi.

Ninh Kỵ đang ngậm một miếng thịt bò ngâm gia vị. Cậu tựa người vào bệ bếp, líu ríu nói không rõ chữ: "Không về."

Y như một con mèo con mải chơi bên ngoài, dù chỉ là đuổi theo một con bướm cũng phải tránh xa cửa nhà mình, cảm thấy ở ngoài chơi vui hơn hẳn.

Triệu Húc trong video nói: "Hôm qua không về, hôm nay không về, ngày mai cũng không về à? Không phải bảo mùng năm đi đền Thần Tài khấn Thần Tài sao?"

Ninh Kỵ: "Anh còn nhớ cái mô hình bản giới hạn mà em mê từ hồi cấp 3 không?"

Triệu Húc: "Nhớ chứ, mày nhắc không biết bao nhiêu lần rồi, bảo đắt lắm, giá gần bảy chữ số."

Ninh Kỵ để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, hơi đắc ý nói: "Giờ cái mô hình đó nằm trong tay em rồi."

Triệu Húc: "???"

Ninh Kỵ xoay camera, quay sang chàng trai đang đeo găng tay thái thịt bò ngâm gia vị: "Giới thiệu một chút, Thần Tài, sống."

Vị Thần Tài mới được phong nhìn có vẻ rất dễ tính, phối hợp khom lưng để lọt vào khung hình, còn mỉm cười với camera: "Chúc mừng năm mới."

Ninh Kỵ lại lén lấy thêm một miếng thịt bò ngâm vị cay: "Mùng năm em khấn anh ấy là được rồi."

Đi đền Thần Tài làm gì nữa.

Thần Tài sống đang ngay trước mặt cậu đây mà.

Thần Tài mới được phong gật đầu, nói đến lúc đó sẽ 'nổ xu vàng' cho Ninh Kỵ.

Đường Dật Phi lao vào cuộc gọi video, gào rú om sòm, bảo rằng có tình mới thì quên tình cũ.

Mèo con bắt đầu thành thục rót nước, bắt đầu 'vẽ bánh': "Vài hôm nữa về, vài hôm nữa về thôi mà."

Cúp điện thoại xong, cậu khoác vai Yến Tùy, lại vẽ thêm cái bánh khác, bảo sẽ không vì lũ anh em kia mà lạnh nhạt với hắn.

Trong mắt mèo con, mấy người anh em của mình lúc nào cũng đông đủ rôm rả, còn Yến Tùy ở thành phố Tuyền chỉ có một mình, cậu phải quan tâm nhiều hơn mới được.

Nhưng thực tế thì bản thân cậu đang chơi bời vui đến phát nghiện, bị đồ ăn ngon, đồ uống ngon, trò chơi vui dụ cho mê mẩn. Mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu làm chính là mang dép lẹp xẹp đi tìm Yến Tùy hỏi: "Hôm nay tụi mình ăn gì vậy?"

Hai con mèo nhỏ được Yến Tùy đón về còn chẳng đúng giờ bằng cậu.

Chiều mùng tám, Yến Tùy thay Ninh Kỵ ký nhận một bó hoa rất to.

Hoa rất đẹp, Yến Tùy chụp cả mấy chục bức ảnh. Hắn chọn ra tấm ảnh có góc độ đẹp nhất, ánh sáng hoàn hảo nhất rồi lặng lẽ đặt làm hình nền điện thoại.

Sau đó, hắn gửi cả đống ảnh hoa vào group mấy người Tề Lan.

Yến Tùy: Xem này.

Cả nhóm: "..."

Tề Lan: Không ai quan tâm.

Những người còn lại lập tức copy y chang, spam cả loạt câu 'không ai quan tâm' để đẩy ảnh hoa lên tít trên.

Yến Tùy ôm bó hoa, từ tốn gõ mấy chữ:

Y: Một bó hoa to thế này, Tiểu Ninh muốn tặng cho ai nhỉ, thật khó đoán quá ha ^_^

Y: Nhắc nhẹ nhé, Tiểu Ninh đến nhà tôi đón Tết, giờ vẫn đang ở nhà tôi.

Không ai trả lời. Năm phút sau, Tề Lan quăng lên một tấm ảnh chụp màn hình. Trong đó là một đoạn hội thoại ngày trước, Yến Tùy từng phản bác gay gắt những lời đồn đoán trong nhóm, bảo mình tuyệt đối không thể nào là gay, bảo mấy người Tề Lan bị điên rồi.

Y: ...

Tề Lan: Là ai từng nói chắc chắn không thích con trai ấy nhỉ? Khó đoán quá ha ^_^

Mèo con lẹt xẹt lê dép bước ra. Trên cổ cậu đeo đầy dây chuyền bạc, tay thì cầm một chiếc áo len cổ chữ V màu đen, cậu hỏi hắn: "Yến Tùy, tôi mượn cái áo này mặc được không?"

Thậm chí mèo con còn dùng keo vuốt tóc và tạo kiểu. Mấy sợi tóc mái được chải ngược ra sau làm lộ rõ khuôn mặt sáng sủa của cậu.

Yến Tùy ôm bó hoa, đứng thẳng người, tưởng mèo con muốn cùng hắn ra ngoài ăn tối____ giống như lần trước, có một tên ngốc rủ hắn đi nhà hàng dành cho cặp đôi vậy.

Hắn nói: "Được chứ, nhưng trời lạnh đấy, tôi nghĩ cậu mặc chiếc áo len màu trắng kem sẽ hợp hơn."

Ninh Kỵ tràn đầy phấn khích: "Không lạnh đâu, Triệu Húc bảo nhảy vài cái là nóng ngay."

Yến Tùy: "? Triệu Húc...? Cậu định đi ăn với bọn Triệu Húc à?"

Ninh Kỵ: "Không ăn cơm đâu, tôi đi bar với bọn họ."

Nhìn thấy bó hoa, Ninh Kỵ vui vẻ nói: "Anh ký nhận giúp tôi rồi à? Cảm ơn nha, nãy tôi đang làm tóc, tay dính toàn keo."

Cậu nhận lấy bó hoa: "Hôm nay bọn Triệu Húc có một buổi biểu diễn ở quán bar, là lần đầu tiên biểu diễn ở thành phố Tuyền đó."

Yến Tùy hỏi là quán bar nào.

Ninh Kỵ báo tên quán, lại hỏi hắn: "Tôi mượn cái áo này để mặc được không?"

Trên mạng nói đi bar thì phải mặc kiểu này, lỏng lẻo một chút mới đẹp.

Sau khi được đồng ý, Ninh Kỵ đặt bó hoa lên tủ giày ở hành lang, tựa người vào đó, rút hai bông hồng từ bó hoa ra. Cậu học theo mèo Tom trong phim hoạt hình, ngậm một bông rồi giả ngầu đưa bông còn lại cho Yến Tùy.

Mèo con làm bộ làm tịch ngậm hoa hồng: "Tặng anh, cảm ơn áo của anh."

Yến Tùy: "Cậu đã từng tặng hoa cho bao nhiêu cô gái rồi hả?"

Mèo con siêu ngầu: "Một người."

Yến Tùy: "Ai vậy?"

Chú mèo con vô cùng kiêu ngạo: "Mẹ của tôi."

...

"Anh đẹp trai, đi một mình à?"

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm bụi trong không khí cũng bay lơ lửng theo, ánh đèn đủ màu lấp lánh lay động theo nhịp điệu sôi động.

Ninh Kỵ ngồi ở quầy bar, nghiêng đầu nhìn chàng trai đang bắt chuyện.

Chàng trai mỉm cười với cậu, lúm đồng tiền lộ rõ khi cười kết hợp với mái tóc màu hạt dẻ, "Tôi ngồi cạnh cậu được không?"

Ninh Kỵ: "Được."

Chàng trai chống cằm, đẩy một ly cocktail đến trước mặt cậu, vẫn giữ nụ cười tươi và trò chuyện, "Áo của cậu đẹp đấy, của hãng nào vậy?"

Ninh Kỵ cúi đầu, liếc nhìn chiếc áo len cổ chữ V màu đen trên người, vừa định mở miệng thì một người khác đã ngồi xuống cạnh bên, giọng lạnh nhạt: "Xin lỗi, áo là đồ đặt may riêng."

Chàng trai trẻ mặc áo khoác gió màu xám đậm cầm ly rượu trước mặt Ninh Kỵ rồi dời sang một bên. Hắn không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc hạt dẻ bằng ánh mắt lạnh lùng và im lặng.

Chàng trai tóc hạt dẻ liếc qua hai người, nhún vai, có phần tiếc nuối nói: "Ok ok."

Anh ta nháy mắt với Ninh Kỵ. Lúc nói chuyện, khuyên bạc trên đầu lưỡi thoắt ẩn thoắt hiện: "Làm phiền rồi."

Ninh Kỵ nhìn chàng trai cầm ly rời đi, một lúc sau mới quay sang Yến Tùy hỏi: "Người đó là gay phải không?"

Yến Tùy hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên: "Cậu nhìn ra được à?"

Trời đổ mưa máu rồi, trai thẳng sắt thép mà cũng có ngày nhận ra gay.

Ninh Kỵ gật đầu: "Lúc anh chưa tới, anh ta hỏi tôi có muốn lên khách sạn với anh ta không."

Yến Tùy khẽ nghiến răng sau, sắc mặt hơi lạnh đi, có chút không vui.

Vốn dĩ ngũ quan của Ninh Kỵ đã nổi bật, chỉ cần chải chuốt chút thôi là đủ khiến người ta không rời mắt. Ngồi xuống quầy bar, thân hình cao ráo, vai rộng chân dài, vừa ngẩng đầu nâng mắt nhìn quanh là có thể thấy cả một vòng người dõi theo cậu.

Từ lúc bước vào quán bar, người đến bắt chuyện với Ninh Kỵ chưa từng ngừng lại, cả nam lẫn nữ, có người lấy cớ xin số cho bạn, cũng có người trực tiếp mời cậu lên phòng riêng trên lầu chơi.

Yến Tùy vuốt nhẹ hai cái vào chiếc ly cocktail martini trong tay: "Bao giờ Triệu Húc và mấy người kia hát xong?"

"Không biết, chắc còn lâu, anh chơi xúc xắc không?"

Mấy người Triệu Húc đang chuẩn bị ở sau hậu trường, Ninh Kỵ không muốn nói chuyện với mấy người bắt chuyện lắm. Cậu khéo léo xoay tròn viên xúc xắc trong tay, quay đầu hỏi Yến Tùy.

Cậu cũng biết trong quán bar có vài người chuyên đi 'săn mồi', chơi trò 'loạn tính sau cơn say'. Tay còn lại của Ninh Kỵ lơ đãng che miệng ly rượu của mình, không để ly đã uống rời khỏi tầm mắt.

Sàn nhảy đang cực kỳ náo nhiệt, mấy bàn bên cạnh đã bắt đầu chơi trò đoán số ngón tay và truyền ly rượu, còn Ninh Kỵ vẫn đang cùng Yến Tùy chơi trò tung xúc xắc đoán lớn nhỏ.

Thỉnh thoảng có vài người đến bắt chuyện, quét mắt qua một vòng rồi lại tự giác rời đi.

Ninh Kỵ không ngờ mình lại say đến mức mất trí nhớ.

Cậu chỉ nhớ lờ mờ là mình uống có mấy ly, ly cuối cùng là cầm từ tay Đường Dật Phi.

Ban đầu Đường Dật Phi định đưa cho Triệu Húc nhưng đưa được nửa chừng thì bị Ninh Kỵ chặn lại. Ánh đèn trong quán bar mờ mịt, cậu nhìn thấy ly rượu đó trông không khác gì ly mình vừa uống nên liền cầm lấy.

Đây là lần đầu tiên mấy người Triệu Húc biểu diễn ở thành phố Tuyền, tâm trạng đang rất hưng phấn, bọn họ mải trò chuyện sôi nổi nên không để ý việc cậu nhận ly rượu đó.

Sáng hôm sau, 10 giờ.

Ánh sáng len qua khe rèm, chói mắt khó chịu, trong phòng nóng nực vì lò sưởi.

Ninh Kỵ nằm trên giường đau đầu như muốn nứt, cổ họng khô rát, đầu óc đặc quánh mơ hồ. Cậu cau mày tỉnh lại trong bực dọc.

"..."

Người bên gối vẫn đang ngủ, mắt nhắm nghiền, mày nhíu chặt, trên cổ có vài vết cào, vai còn có hai dấu răng.

Ngay cả Ninh Kỵ, người thường có tính khí cáu gắt mỗi khi thức dậy cũng ngây người mất một lúc.

Một lúc sau, đầu vẫn đau nhức - Ninh Kỵ, lờ đờ cau mày bò dậy khỏi giường, phát hiện trên người mình không mặc áo.

Quần áo vứt tán loạn dưới đất đầy nếp nhăn và có dấu hiệu bị giật rách rõ ràng.

Sắc mặt của Ninh Kỵ trắng bệch như giấy, hoàn toàn ngơ ngác.

Hình như do động tác tỉnh dậy của cậu quá lớn, người bên gối bị đánh thức.

Yến Tùy cũng không mặc áo. Hắn nheo mắt, giọng khàn đặc: "Cậu tỉnh rồi à?"

"Cậu có biết tối qua cậu đã..."

Nói được nửa câu, giọng của Yến Tùy càng khàn, vẻ mặt của hắn trở nên kỳ lạ: "Thôi bỏ đi."

Hắn đứng dậy, chân có hơi khập khiễng. Yến Tùy vừa cúi người đã hít vào một hơi lạnh___ lần trước Ninh Kỵ say rượu còn ngoan ngoãn, lần này uống rượu mạnh, say rồi thì phát điên.

Vì Ninh Kỵ đau đầu do uống rượu nên nổi điên không chịu yên. Lúc được đỡ xuống xe, cậu đấm đá loạn xạ, đánh không nổi còn cắn loạn lên, đá vào eo Yến Tùy mấy cái, ngay cả bắp chân của hắn cũng không tha.

Yến Tùy ngại không tiện nói là đêm qua hắn không nỡ ra tay ngăn lại, âm thầm chịu đựng vài cú đá. Lúc đó còn chẳng thấy gì, đến khi tỉnh dậy mới biết, thể thao mà Ninh Kỵ tập luyện đúng là không uổng phí____ sức cũng lớn thật đấy.

Nhận ra ánh mắt của Ninh Kỵ, Yến Tùy thấy có hơi mất mặt. Dù cố tỏ ra không có gì nhưng cách đi của hắn vẫn còn hơi khập khiễng. Hắn im lặng chống lưng đi ra phòng khách tìm dầu xoa bóp.

Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, chỉ còn một mình Ninh Kỵ.

Cậu mờ mịt nhìn quanh, một lúc lâu sau mới từ từ vén chăn lên, đối diện với Tiểu Ninh Kỵ.

Tiểu Ninh Kỵ vẫn đang ngủ say.

Mặt của Ninh Kỵ đỏ bừng. Cậu hoảng loạn vén chăn lên ngó nghía, nghiên cứu cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhìn ra Tiểu Ninh Kỵ có gì thay đổi rõ rệt.

Vốn dĩ cậu là người không có kinh nghiệm, nào biết sau khi ngủ với người ta thì 'chim' sẽ thế nào.

Hai phút sau, Ninh Kỵ ngồi xổm bên mép giường, tìm được q**n l*t của mình.

Chú mèo con tuyệt vọng xù lông mò ra điện thoại, gọi cho Triệu Húc.

Ở đầu dây bên kia, Triệu Húc mãi mới bắt máy, nghe giọng thì có vẻ còn đang ngái ngủ, anh ta uể oải hỏi: "Sao thế?"

Mèo con nghẹn ngào: "Em là cầm thú."

"Em lại đi ngủ với anh em tốt của mình..."

Yến Tùy bị cậu 'ngủ' đến mức suýt không xuống giường nổi, tỉnh lại cũng không trách cậu, chỉ âm thầm rời đi.

Trên đời sao lại có người anh em tốt đến vậy chứ...

Bình Luận (0)
Comment