Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 48

Đầu dây bên kia, Triệu Húc im lặng hai giây, sau đó bật cười như điên, cười đến mức thở không ra hơi, vừa cười vừa hét lên điên cuồng: "Dật Phi____Dật Phi!"

"Ninh Kỵ nói nó ngủ với cái người họ Yến kia rồi... hahaha... thằng nhóc này chắc là uống đến quên trời đất rồi mộng - xuân luôn quá..."

Ninh Kỵ hơi giận, mặt đỏ bừng lên: "Cười cái gì mà cười, chuyện có thật đấy! Không thèm nói với anh nữa, anh đưa điện thoại cho anh Dật Phi đi."

Chỉ trong lúc thế này cậu mới chịu gọi Triệu Húc và Đường Dật Phi – hai người lớn hơn mình vài tuổi – là 'anh'.

(*nói lại, đầu đến giờ do tui để xưng hô như thế, chứ trước giờ toàn tôi-bạn nha)

Vài giây sau, cái giọng còn ngái ngủ của Đường Dật Phi vang lên. Vì vừa tỉnh ngủ nên giọng nói của anh ta khàn khàn mang theo chút từ tính: "Ừm hửm, Ninh Tiểu Kỵ à, cậu say rượu làm bậy rồi hả?"

"Làm sao bây giờ hả? Chịu trách nhiệm chứ sao."

"Không phải cậu nói người ta bị cậu làm đến mức không xuống giường được à? Cậu mà không chịu trách nhiệm thì đúng là tên vứt đi đó."

Ninh Kỵ ngồi xổm bên giường, vò đầu bứt tóc, lúc này không chỉ mặt đỏ bừng mà cả vành tai cậu cũng đỏ ửng: "Không phải... nhưng, nhưng mà tụi em đều là con trai mà..."

Giọng của Đường Dật Phi ở bên kia đầy trêu chọc: "Ơ kìa, lúc cậu 'ngủ' người ta sao không nói người ta là con trai?"

"Nhưng cậu chắc chắn thật sự 'ngủ' rồi à? Ninh Tiểu Kỵ, đàn ông mà say rồi thì làm gì còn cứng nổi nữa."

Ninh Kỵ vò đầu mạnh hơn, lẩm bẩm: "Vậy chẳng lẽ lúc em nửa tỉnh nửa say đã ngủ với anh ấy rồi?"

Cậu càng nghĩ càng thấy mình đúng là cầm thú.

Đường Dật Phi: "Ừm... có khả năng là như A Húc nói, cậu chỉ mộng xuân thôi thì sao?"

Ninh Kỵ ủ rũ nói: "Không thể nào... anh không biết đâu, sáng nay lúc anh ấy thức dậy..."

Giọng của c** nh* dần, lộ rõ vẻ bối rối lúng túng: "Trên người có bao nhiêu là vết cào, còn có cả dấu răng, đi đứng thì cà nhắc..."

"Hơn nữa anh ấy còn chẳng thèm nhìn em, nói được nửa câu đã đi mất rồi."

Ngoài phòng khách, Yến Tùy bôi thuốc vào chỗ bị đá hôm qua, thay xong một bộ đồ ở nhà sạch sẽ thì thấy Ninh Kỵ từ trong phòng bước ra.

Ninh Kỵ hơi ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng hắn, một lúc sau mới lắp bắp nói nhỏ: "Xin lỗi... hôm qua tôi không cố ý..."

Giọng nói của Yến Tùy vẫn khàn khàn: "Cậu nhớ ra rồi à?"

Ninh Kỵ đỏ bừng cả mặt, gật đầu.

Yến Tùy nghĩ, hóa ra Ninh Kỵ sau khi làm loạn thì cũng biết ngại. Tối qua cậu ở trong xe giãy giụa tay chân loạn xạ, đến tài xế cũng bị dọa cho một trận.

Chuông cửa vang lên____ đồ ăn được giao đến rồi.

Yến Tùy vừa định đứng dậy đi lấy thì thấy Ninh Kỵ có vẻ căng thẳng nói với hắn: "Anh đừng động, để tôi đi."

Thật bất ngờ là đồ ăn ngoài có hai phần.

Ninh Kỵ xách hai hộp đặt lên bàn trà bằng đá cẩm thạch, tai vẫn còn hơi đỏ: "Tôi lên mạng tra rồi, người ta bảo hôm sau nên ăn đồ nhẹ thôi nên tôi gọi cháo cho anh."

"Lưng của anh còn đau không? Để lát nữa tôi ra ngoài mua thuốc cho anh nha?"

Yến Tùy đỡ thắt lưng, hơi nhướng mày, vẻ mặt phức tạp___ bị đá hai phát mà còn được đối xử thế này à?

Ninh Kỵ mở nắp từng hộp đồ ăn ra, xé túi đựng bộ muỗng đũa dùng một lần, khuấy cháo cho bớt nóng. Cậu liế.m môi một cái, bối rối nhìn hắn rồi nói lí nhí: "Tôi biết hôm qua tôi đã làm chuyện đó..."

"Nếu anh giận thì có đánh hay mắng tôi cũng được, trong lòng có gì cũng đừng kìm nén..."

"Dù sao đi nữa... tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm! Tôi sẽ đưa hết tiền sinh hoạt cho anh, thật đấy, cha mẹ gửi tiền là tôi chuyển cho anh hết luôn..."

Ninh Kỵ còn chưa yêu đương bao giờ, giờ vừa mở màn đã phải đối mặt với tình huống 'loạn tính vì rượu'. Cậu nói cũng không trôi, mặt đỏ gay.

Thậm chí cậu còn không dám nhìn phản ứng của Yến Tùy.

Yến Tùy đúng là người anh em tốt nhất thế gian.

Chuyện đã đến mức này, bị cậu ngủ đến mức suýt không xuống được giường, đi cũng cà nhắc mà Yến Tùy vẫn còn an ủi cậu.

Thậm chí còn mỉm cười an ủi: "Không sao, hôm qua cậu uống say mà..."

Nhưng Ninh Kỵ không chịu để yên, cậu nói lí nhí: "Uống say thì sao chứ? Uống say cũng không thể làm vậy với anh mà..."

"Anh còn đi không nổi... vai của anh nữa, bị tôi cắn suýt chảy máu..."

Càng nói, Ninh Kỵ càng cảm thấy mình là Đ* c*m th*. Cậu không dám ngẩng đầu, chỉ biết ủ rũ nói: "Dù sao sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ đối tốt với anh."

Yến Tùy đưa tay xoa mặt cậu, khẽ cười, giọng dịu dàng thấp nhẹ: "Nhưng Ninh Kỵ à, bây giờ cậu đã rất tốt với tôi rồi."

Ninh Kỵ giống như một con mèo nhỏ được v**t v* đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt: "Không có đâu... sau này tôi sẽ không để người nhà anh bắt nạt anh nữa."

Cậu vụng về đưa tay chạm vào bàn tay đang đặt trên mặt mình, nghiêm túc nói: "Ai cũng không được bắt nạt anh."

Con mèo con xinh đẹp ấy đã hứa với con mèo hoang to lớn____ từ nay về sau, mèo lớn sẽ do nó bảo vệ.

Yến Tùy không nói gì, một lúc sau mới khẽ thở dài rồi vươn tay kia lên. Lòng bàn tay ấm áp nâng lấy khuôn mặt của Ninh Kỵ, thấp giọng gọi tên cậu: "Ninh Kỵ."

"Cậu có biết không... cậu thế này khiến tôi rất hối hận vì đã không chuốc say cậu sớm hơn."

Lời hứa vừa nghiêm túc vừa mềm mại ấy thốt ra từ con mèo nhỏ mà mình yêu thương khiến lòng người run rẩy, ngọt ngào đến rạo rực.

Biết sớm rằng chỉ cần bị cắn hai phát, đá hai cái là có thể đổi lấy những lời này của Ninh Kỵ thì Yến Tùy hận không thể bị cắn sớm một chút cho rồi.

Ninh Kỵ nuốt nước bọt mấy lần, khuôn mặt đỏ bừng bắt đầu nóng rực. Ánh mắt của người đối diện nhìn cậu quá sâu, quá dịu dàng, giống như mặt hồ tĩnh lặng, nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu.

Tim của cậu đập loạn mấy nhịp. Trong lòng trỗi dậy một cảm xúc kỳ lạ khiến gương cậu mặt nóng bừng, mà cảm xúc ấy lại càng lúc càng trào dâng.

Đây là hiệu ứng sau khi... lăn giường xong sao?

Trái tim của Ninh Kỵ thình thịch, đầu thì choáng choáng. Cậu nghĩ trong lòng___đúng là vậy, đúng là vậy rồi.

Hai người họ đã lăn giường suốt cả đêm, làm chuyện thân mật nhất trên đời khi trần như nhộng, bầu không khí giữa họ thay đổi là điều đương nhiên...

Nhưng... nhưng Yến Tùy đâu phải tự nguyện cùng cậu lăn giường. Chuyện tối qua chẳng qua là ngoài ý muốn, cậu không thể vì Yến Tùy tốt tính mà cứ thế bắt nạt đối phương được.

Ninh Kỵ thấy mình quá cầm thú. Trái tim vẫn đang đập loạn, cậu hơi xấu hổ quay đầu đi, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Yến Tùy rồi lắp ba lắp bắp nói: "Không được."

"Tôi không nên uống rượu rồi..."

Nhưng Yến Tùy lại nghiêng người tới gần, hơi cúi người đè xuống, hắn cách cậu rất gần. Bờ vai rộng lớn gần như bao trọn cậu vào lòng, ánh mắt mang theo ý cười. Hắn cúi đầu thấp giọng hỏi: "Ừm, cái gì không được?"

Yến Tùy cúi đầu, chiếc mũi cao thẳng chạm vào chóp mũi hơi tròn tròn của người trước mặt, hơi thở nóng ấm quyện lấy nhau, giọng nói vẫn mang theo ý cười: "Nói đi, cái gì không được?"

"Là không được cắn người, không được cào người, hay là..."

Hắn cố ý kéo dài giọng, trêu chọc chú mèo con mặt đỏ tai hồng trong lòng. Nhìn chóp mũi tròn đáng yêu khẽ động đậy, ánh mắt của hắn dịu dàng đến mức sắp hóa thành nước mà tràn ra rồi.

Đầu óc của Ninh Kỵ nóng bừng. Vì căng thẳng nên chóp mũi của cậu hơi rịn mồ hôi, giọng nói thì như đang trôi nổi: "Tôi mà uống rượu... là, là không được..."

Đôi môi của cậu cong lên một chút, mang theo nét ngây ngô dễ thương của thiếu niên nhưng ngày thường lại hay mím môi nên khiến người ta thấy có phần lạnh lùng và sắc sảo.

Hiện tại hai tay của cậu chống ra phía sau trên sofa, vì căng thẳng mà thở d.ốc, môi hơi hé ra, trông vừa xinh đẹp lại khiến người ta muốn hôn một cái.

Yến Tùy nuốt nước bọt mấy lần, gần như theo bản năng lại cúi thấp thêm chút nữa, sống mũi cao thẳng cọ vào đầu mũi tròn mềm kia.

Khoảng cách gần đến mức không thể gần hơn nữa.

Ninh Kỵ nghiêng đầu, thở gấp vài hơi, mặt đỏ bừng, trong lòng nghĩ____ sao lại như vậy được chứ.

Cậu thấy mình như cầm thú, đã cố gắng giữ khoảng cách với Yến Tùy nhưng hắn lại cứ thích đến gần như vậy, cứ động tay động chân dụ dỗ cậu.

Ninh Kỵ đẩy người trước mặt ra, tai đỏ bừng, buồn bực nói: "Mấy ngày tới anh còn phải ăn cháo, đừng như vậy."

Yến Tùy bị đẩy ra thì thở ra một hơi. Hắn nghiêng đầu liế.m môi, nghĩ bụng: bị thương ở eo thì liên quan gì tới việc ăn cháo?

Nhưng hắn vẫn luôn nghe lời Ninh Kỵ nên đã ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ăn cháo."

Ninh Kỵ vội vàng mặc áo vào rồi nói: "Tôi đi mua thuốc cho anh."

Yến Tùy ngẩng đầu, nắm lấy cổ tay cậu: "Mua thuốc rồi, cũng bôi rồi."

Ninh Kỵ ngẩn người, quay đầu lại: "Phía sau cũng bôi rồi à?"

Yến Tùy tưởng Ninh Kỵ đang nói vết thương ở sau thắt lưng.

Chỗ đó tuy không nặng nhưng khó bôi thuốc, hắn cũng chưa bôi. Tuy vậy, nghe Ninh Kỵ nói vậy thì hắn xoa xoa cổ tay cậu: "Chưa bôi, cậu giúp tôi bôi nhé?"

Ninh Kỵ nghe xong câu đó thì mặt đỏ như mông khỉ, cả người cũng như con khỉ bị dọa, nhảy bật ra xa: "Tôi, tôi giúp anh bôi? Anh... không phải, tôi..."

Cậu đỏ mặt, định nói sao Yến Tùy có thể nói ra những lời như vậy___ cái chỗ đó, sao mà bôi giúp được chứ!

"Không, tôi không thể giúp anh bôi được!"

Ninh Kỵ cảm thấy mình không thể tiếp tục sai lầm chồng chất nữa, cậu bèn nói: "Tôi... tôi có thể mua thuốc cho anh nhưng không thể bôi thuốc vào cái chỗ đó cho anh được đâu."

Yến Tùy vốn chỉ định trêu mèo con một chút thôi, nào ngờ lại thấy mặt và tai của Ninh Kỵ đỏ bừng thành như vậy, còn suýt nữa bị dọa cho phải bò lăn xuống cái khe giữa sofa và bàn trà.

Chỉ để khỏi phải bôi thuốc cho hắn.

Tuy có hơi tiếc nhưng hắn cũng nhanh chóng dừng lại____ không dừng là chắc sắp thấy khói bốc lên từ đầu của Ninh Kỵ đến nơi rồi.

Cũng không hiểu sao bôi thuốc thôi mà Ninh Kỵ lại xấu hổ đến mức như vậy.

Yến Tùy nói: "Lát nữa tôi tự làm, chắc vẫn với tới được."

Ninh Kỵ ậm ừ hồi lâu mới cố nặn ra một câu: "Được, vậy anh nhất định phải bôi thuốc đó."

Trên mạng đều nói ngày hôm sau nhất định phải bôi thuốc, nhất là tình trạng kiểu bước đi còn loạng choạng như thế này thì lại càng phải cẩn thận bôi thuốc.

Yến Tùy không để tâm lắm, thuận miệng đáp ứng.

Nhưng suốt từ lúc đó trở đi, cứ mười phút là Ninh Kỵ lại hỏi một câu: "Anh chuẩn bị bôi thuốc chưa?"

Yến Tùy vừa mới bôi thuốc xong trước đó, lại vừa thay một bộ đồ mặc ở nhà sạch sẽ, mùi rượu thuốc thì nồng nặc, nếu bôi thêm lần nữa thì dễ làm bẩn quần áo lắm.

Thế nên hắn cứ nói với Ninh Kỵ: "Chờ chút nữa."

Ninh Kỵ lượn lờ trong phòng khách mấy tiếng đồng hồ. Trong lúc đó cậu giặt hết đồ bẩn, dọn rác ngoài bàn trà, còn suốt buổi cứ chăm sóc hỏi han Yến Tùy từng chút một. Hễ thấy Yến Tùy nhúc nhích là cậu lại căng thẳng bảo: "Anh đừng có động."

Cậu lấy tay đè vai Yến Tùy lại, nói: "Anh đang khó chịu, phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng."

Nói xong, cậu còn chạy đi pha một cốc nước đường đỏ, bỏ thêm hai quả kỷ tử, thổi thổi mấy cái rồi đưa cho Yến Tùy: "Bổ khí bổ huyết chút."

Yến Tùy: "...?"

Hắn cầm cốc nước, sắc mặt hơi vi diệu, cúi đầu nhìn chân mình rồi lại ngẩng lên nhìn Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ còn nói tiếp: "Anh nên bôi thuốc rồi, không thể kéo dài được nữa, trên mạng nói là sáng hôm sau ngủ dậy phải bôi thuốc liền."

Yến Tùy uống ực hết cốc nước đường đỏ ngọt lịm, nhai mấy quả kỷ tử rồi chuẩn bị vén vạt áo cotton lên để bôi thuốc ở ngay tại phòng khách.

Nào ngờ Ninh Kỵ lại phản ứng dữ dội, sốt ruột đến mức nói năng lắp bắp: "Không phải, sao anh lại... lại bôi ở đây chứ."

Yến Tùy ngừng tay lại: "Vậy tôi nên bôi ở đâu?"

Ninh Kỵ không dám nhìn thẳng vào hắn: "Ở phòng vệ sinh chứ còn đâu."

Chỗ đó sao có thể tùy tiện bôi thuốc ngay trong phòng khách được!

Nói thế nào thì nói, cuối cùng Ninh Kỵ cũng đẩy được Yến Tùy vào phòng vệ sinh, thuyết phục hắn bôi thuốc trong đó.

Nhân lúc Yến Tùy đang trong nhà tắm bôi thuốc, Ninh Kỵ quay về phòng ngủ, bật đèn pin trên điện thoại, chổng mông lên tìm tòi dưới gầm giường.

Rốt cuộc tối qua dùng mấy cái bao vậy?

Không tìm thấy ở thùng rác thì cũng thôi, sao cả cuối giường và cạnh giường cũng không thấy cái nào hết vậy?

Bình Luận (0)
Comment