Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 49

Ninh Kỵ sốt ruột đến mức lật tung cả phòng ngủ lên, giơ điện thoại soi suốt, suýt nữa thì lật cả giường lên mà vẫn không tìm thấy cái bao nào.

Cậu tối sầm mặt mày, chỉ cảm thấy như trời sắp sập đến nơi rồi.

"Cậu đang tìm gì thế?"

Yến Tùy đứng trước cửa phòng ngủ, hơi nhướng mày, nhìn chú mèo con đang chổng mông lên lục lọi.

Ninh Kỵ không quay đầu lại, buột miệng: "Bao cao su."

"..."

Nói xong, cậu mới nhận ra có gì đó không ổn, cả người cứng đờ tại chỗ.

Không khí trong phòng ngủ lập tức ngập tràn sự ngượng ngùng.

Sắc mặt của Yến Tùy không thể miêu tả nổi, hắn lặp lại: "Bao cao su?"

Ninh Kỵ im lặng vài giây, tai đỏ ửng, dứt khoát theo kiểu vỡ rồi thì vỡ luôn: "Đúng, bao cao su. Tôi muốn biết tối qua tôi dùng mấy cái..."

"Nhưng tôi lục tung cả phòng ngủ rồi, cả dưới giường lẫn mép giường cũng tìm không thấy."

Cậu ngồi bệt dưới đất, vò tóc, vẻ mặt đầy hối hận: "Tối qua có phải là tôi không dùng mà cứ thế làm với anh không?"

Yến Tùy: "?..."

Dùng cái gì?

Làm cái gì?

Tại sao hắn chẳng hiểu câu nào vậy?

Ninh Kỵ vẫn đang tự trách móc: "Hôm qua tôi uống rượu, đầu óc không tỉnh táo, anh không nên để tôi làm bậy như vậy..."

Yến Tùy: "Ninh Kỵ."

Ninh Kỵ đắm chìm trong cảm xúc của mình, chẳng nghe thấy gì: "Sao lại không dùng được chứ... Không hợp lý chút nào..."

Yến Tùy: "."

Hắn bước tới tủ đầu giường, cúi người kéo ngăn kéo ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một hộp vuông nhỏ được bọc trong lớp nhựa trong suốt.

Giọng của hắn vô cùng bình thản: "Bao đây."

"Sao lại... Hửm___" Ninh Kỵ đang ngồi trên thảm sững người, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn.

"Cậu tìm cái này à?" Yến Tùy hỏi.

Ninh Kỵ nhìn hắn như thể gặp phải chuyện gì đó quá sức tưởng tượng: "Không phải chứ, có bao mà tối qua chúng ta không dùng à?"

Yến Tùy: "Tối qua chúng ta cần dùng sao?"

Ninh Kỵ khiếp sợ phản bác: "Không cần sao?"

"Tôi khiến anh nằm liệt giường đến mức không dậy nổi, chẳng lẽ còn không cần dùng?"

Mi mắt của Yến Tùy giật giật.

Ninh Kỵ: "Nè, tôi nói rồi mà, tôi rất to, mặc đồ lót cũng phải chọn size lớn nhất, anh còn không tin."

Cậu vừa lầm bầm vừa bực bội: "To thế thì bảo sao anh không xuống giường nổi."

Yến Tùy: "Ý cậu là tối qua cậu đè tôi?"

Mặt của Ninh Kỵ đỏ ửng, cậu nói lí nhí: "Ừm."

Yến Tùy bật cười khẽ một tiếng, giơ tay chống trán, không biết là tức đến bật cười hay thấy buồn cười thật.

Hắn chỉ vào mình, lại chỉ vào Ninh Kỵ, lặp lại: "Cậu đang nói là tối qua chúng ta lăn giường?"

Mặt Ninh Kỵ càng đỏ hơn: "Thì đúng mà."

Yến Tùy: "Vậy là cậu ngủ với một thằng con trai, sáng dậy không thấy buồn nôn mà còn muốn chịu trách nhiệm với người ta?"

Ninh Kỵ cau mày, hơi bực: "Sao anh lại nói bản thân mình như vậy."

Yến Tùy đặt hộp bao cao su trở lại tủ đầu giường, nắm lấy cổ tay Ninh Kỵ kéo cậu ngã lên giường. Hắn co đầu gối chen vào g*** h** ch*n cậu, ép cậu phải dạng ra.

Hắn hỏi: "Ninh Kỵ, cậu dựa vào đâu mà nghĩ mình là người ở trên?"

Ninh Kỵ đáp một cách đương nhiên: "Tất nhiên là tôi ở trên, nếu không thì____ ư..."

Vòng eo trắng mảnh của cậu bất ngờ bị x** n*n mấy cái, không rõ là bị chạm vào chỗ nào, cả người cậu lập tức mềm nhũn, sống lưng tê rần.

Hai mắt cậu mở to tròn xoe, ngơ ngác đối diện với ánh mắt của người bên trên.

Yến Tùy cúi đầu: "Ninh Kỵ, tôi còn chưa dùng sức đâu."

Ninh Kỵ há miệng định nói gì đó nhưng ngay giây sau đã bị lòng bàn tay lướt dọc theo sống lưng gầy gò và vuốt từ dưới lên trên làm cho toàn thân nóng ran.

Cảm giác lạ lẫm tràn tới quá mãnh liệt khiến cậu theo phản xạ muốn giãy dụa nhưng cổ tay và đầu gối bị giữ chặt, cậu không thể động đậy chút nào.

Lúc này Ninh Kỵ mới phát hiện ra, người bên trên mạnh hơn cậu rất nhiều, dễ dàng áp cậu chặt xuống giường.

Trong cơn bối rối, cậu thoáng cảm nhận được một tia nguy hiểm, như thể giây tiếp theo sẽ bị nuốt vào bụng, đến xương cũng không còn.

"Ninh Kỵ, cậu nên thấy may rằng mối quan hệ hiện giờ của chúng ta vẫn còn là bạn."

Nếu không thì chỉ riêng mấy câu vừa rồi thôi, có người đã bị nhục mạ trên giường rồi.

Lồng ngực của Ninh Kỵ phập phồng mấy cái, tay chân giãy giụa một hồi vẫn không thoát ra được: "Chính vì là bạn nên mới phải chịu trách nhiệm..."

"Anh là bạn tôi, tôi lại làm chuyện như vậy với anh____"

Yến Tùy ngắt lời cậu, mỉm cười như không cười: "Chuyện như vậy là chuyện gì? Là chỉ chuyện tối qua cậu uống say xong vừa đá vừa cắn tôi, làm loạn xong thì ngã ra ngủ?"

Hắn vỗ hai cái vào mông Ninh Kỵ, "'Ngủ' tôi á? Cậu cũng tự tin quá rồi đấy, Ninh Kỵ."

Mông bị vỗ hai cái, Ninh Kỵ trừng mắt đầy kinh ngạc.

Yến Tùy nói tiếp: "Tiện thể sửa lại một chuyện, hai tháng trước tôi cong rồi. Nếu lần sau lúc tắm cậu còn dám nhắc đến chuyện chim chóc gì đó với tôi thì cẩn thận nửa đêm tôi mò sang phòng cậu đấy."

Ninh Kỵ: "????"

Cậu càng choáng, bị thông tin bất ngờ này đập cho đầu óc đơ toàn tập.

Yến Tùy cho cậu thời gian tiêu hóa. Hắn thong thả đứng dậy, còn chu đáo đóng cửa phòng ngủ giúp cậu.

Ninh Kỵ nằm vật trên giường lớn, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Hai phút sau, cậu như bừng dậy từ cõi chết, đột ngột bật dậy, chân xỏ dép chạy vèo ra khỏi phòng. Cậu theo sát phía sau Yến Tùy, vẻ mặt không thể tin nổi: "Anh cong rồi á?!"

Yến Tùy mở tủ lạnh, trông có vẻ đang có tâm trạng rất tốt: "Ừm, cong rồi."

Hắn lấy một lon nước, đóng cửa tủ lạnh lại, nghiêng đầu nhìn Ninh Kỵ, "Muốn biết tôi cong thế nào không?"

Ninh Kỵ nuốt nước bọt, "Cong thế nào?"

Yến Tùy đưa lon nước cho cậu, tiện tay bật nắp lon, "Vào một đêm trăng thanh gió mát..."

Hắn tháo cái khoen của lon nước ra, bẻ thành hình chiếc nhẫn, móc vào ngón giữa thon dài của Ninh Kỵ, từ tốn đeo lên cho cậu, "Có một người nào đó tặng tôi một bó hoa."

"Thế là tôi cong."

Ninh Kỵ: "??? Chỉ vậy thôi á?"

Yến Tùy gật đầu: "Chỉ vậy thôi."

Ninh Kỵ lẩm bẩm: "Mấy người đồng tính đúng là dễ bị lừa thật."

Yến Tùy: "..."

Hắn nghiến răng hàm, lắc lắc ngón tay đang đeo cái khoen như muốn ai đó chú ý.

Ninh Kỵ chú ý rồi.

Cậu nhìn chằm chằm ngón giữa bị đeo khoen, ngập ngừng: "Anh..."

Yến Tùy nhìn cậu, chờ người trước mặt hiểu ra gì đó.

Ninh Kỵ rút tay lại, "Anh đừng nói là nghĩ từ giờ tôi sẽ không chơi với anh nữa nhé?"

Cậu nghiêm túc nói: "Anh mà nghĩ vậy là sai rồi."

Cậu sẽ không vì Yến Tùy cong rồi mà làm động tác quốc tế thân thiện với hắn đâu.

Yến Tùy: "...Ninh Kỵ."

Ninh Kỵ trịnh trọng đáp, "Anh nói đi."

Yến Tùy nhắm mắt lại, "Có lúc tôi thật sự muốn đè chết cậu luôn cho rồi."

Ninh Kỵ ghé sát lại, hỏi: "Cái người tặng hoa cho anh là ai vậy?"

Yến Tùy thầm nghĩ: Ngoài cậu ra còn ai nữa?

Chẳng lẽ trên đời còn có ai khác giống như một con mèo con thối hoắc, chuyên môn rút một bông hồng từ bó hoa tặng bạn bè, ngậm vào miệng rồi làm ra vẻ ngầu ngầu tặng hắn?

Hắn mở mắt ra: "Cậu thật sự muốn biết là ai à?"

Ninh Kỵ vừa nói "Ây da, thật ra cũng không tò mò lắm." vừa vểnh tai lên, vô thức lại ghé sát, ra vẻ hờ hững: "Nhưng nếu anh muốn nói thì tôi có thể nghe thử một chút."

Đuôi mèo con sắp quất vô mặt hắn rồi.

Yến Tùy nhìn Ninh Kỵ, giơ tay tháo khoen nước khỏi tay cậu, "Chờ đến sinh nhật cậu rồi tôi nói."

Dù sao cũng không thể dùng một cái khoen lon nước mà tỏ tình với người ta được.

Ninh Kỵ dựng thẳng tai lên, nghe vậy thì không vui: "Sinh nhật tôi còn nửa tháng nữa lận."

Yến Tùy vừa nhìn Ninh Kỵ vừa nghĩ trong lòng: Ừm, người trước mặt cũng chỉ còn yên ổn được nửa tháng thôi.

Đến ngày sinh nhật thật sự, khi biết mình bị 'anh em tốt' thích, không biết cậu sẽ nổ banh xác đến cỡ nào.

...

Ninh Kỵ bắt đầu gạch từng ngày trên lịch, đếm chờ đến sinh nhật nửa tháng sau.

Miệng của Yến Tùy kín như bưng, Ninh Kỵ quấy rầy cả mấy ngày mà không moi ra được chút manh mối nào.

Mùng tám, bà Liên và ông Ninh đi du lịch nước ngoài về. Ninh Kỵ thu dọn sơ mấy món đồ để ở nhà Yến Tùy để chuẩn bị về nhà.

Trước khi về nhà, cậu đi dép lẹp xẹp lẽo đẽo theo sau Yến Tùy: "Tôi sắp về rồi nha, thật sự sắp về rồi đó, anh chắc chắn không cho tôi chút gợi ý nào à?"

Yến Tùy giúp cậu thu dọn mấy món đồ để quên: "Chắc chắn."

Ninh Kỵ lầm bầm: "Thật sự không cho tí gợi ý nào luôn? Rốt cuộc là ai vậy? Tôi từng gặp chưa?"

Cậu bắt đầu đoán bừa đám con trai trong lớp Yến Tùy: "Là Quyền Tử Nghĩa à?"

Yến Tùy: "Ai cơ?"

Ninh Kỵ tỏ vẻ rất đương nhiên: "Người xếp chót lớp anh ấy, lần trước chẳng phải anh đã nói là anh thích đồ ngốc sao? Thế nên tôi đoán từ đứa ngốc nhất lớp anh trở lên."

Yến Tùy: "..."

Ninh Kỵ tiếp tục lẩm bẩm: "Nhưng mà hình như anh ta đâu thân với anh lắm... Anh ta có từng tặng hoa cho anh à?"

Nói đến đây, cậu lại bắt đầu thở dài: "Mấy người yêu con trai đúng là dễ lừa quá đi."

Chỉ một bó hoa mà bị lừa luôn.

Yến Tùy xếp quần áo Ninh Kỵ để quên lại, cho vào túi giấy đưa cho cậu: "Đừng đoán nữa, vài bữa nữa là hiểu."

Ninh Kỵ: "Xì, nói cứ như tôi rất muốn biết ấy."

Mèo con ôm lấy túi giấy, "Không nói thì thôi, ai thèm chứ."

Mèo con ngẩng cao đầu bước đi.

Về đến nhà, Ninh Kỵ lập tức đi tìm mấy người Triệu Húc chơi.

Mấy người họ đánh bi-a trong phòng.

Bình thường bọn họ toàn đánh ngoài sảnh lớn nhưng vì Ninh Kỵ không thích mùi thuốc lá nên Đường Dật Phi đã đặt riêng một phòng riêng.

Trong phòng, Ninh Kỵ tựa người vào bàn bi-a, chán chường vung vẩy cây cơ. Triệu Húc cúi đầu xoa phấn cho đầu cơ, cười giễu cợt: "Mày không chơi với cậu họ Yến kia nữa à?"

Ninh Kỵ: "Không."

Cậu dùng cây cơ đẩy qua đẩy lại mấy quả bi, mãi mới nói: "Anh ấy bảo hai tháng trước bị bẻ cong rồi, thích một thằng con trai."

Triệu Húc khựng lại, ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Đường Dật Phi.

Ninh Kỵ chống cơ bi-a, chọc chọc mấy quả bi: "Lạ thật ấy, lại không chịu nói cho em biết là ai, hỏi kiểu gì cũng không nói."

"Bảo là chờ đến sinh nhật em mới nói."

Đường Dật Phi huýt sáo: "Yo, năm nay cậu tính tổ chức sinh nhật kiểu gì đây?"

Ninh Kỵ: "Giống năm ngoái chứ sao, ăn cơm rồi đi hát."

Triệu Húc cúi người, cầm cơ ngắm bi, đánh vào quả bi mà Ninh Kỵ đẩy tới vào lỗ: "Ninh Kỵ, lần trước mày gọi điện bảo ngủ với bạn mày rồi phải chịu trách nhiệm đúng không?"

Ninh Kỵ lơ đãng: "Đúng vậy, nhưng đó là hiểu lầm mà, em say rượu nên làm loạn thôi, sau đó cũng nói với mấy anh rồi còn gì."

Triệu Húc: "Là hiểu lầm thật nhưng bạn mày là con trai, ngủ với người ta xong mày không thấy lạ mà ngược lại còn đòi chịu trách nhiệm à?"

Ninh Kỵ hơi gượng gạo, quay đầu thì thào: "Chẳng lẽ ngủ xong rồi mặc kệ người ta à?"

Triệu Húc: "Ừ hử, hiểu rồi, Tiểu Kỵ của chúng ta trưởng thành rồi ha."

Đường Dật Phi cũng cười theo: "Chuẩn bị yêu đương rồi chứ gì."

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Mèo con sắp yêu rồi đó. /tung hoa// tung hoa//tung hoa/

Bình Luận (0)
Comment