Hai ngày trước sinh nhật, Ninh Kỵ vẫn chưa moi được cái tên người con trai mà Yến Tùy thầm thích từ miệng hắn.
Cậu vòng vo bóng gió nhưng miệng của Yến Tùy luôn kín như bưng. Hắn chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu rồi chậm rãi nói đầy ẩn ý____ "Tốt nhất là cậu đừng hỏi thì hơn."
Ninh Kỵ trăn trở mấy ngày liền, cuối cùng nửa đêm chui vào chăn lén dùng điện thoại tra mấy từ khóa như: 'Anh em thân thiết bỗng dưng cong thì phải làm sao?', 'Vì sao anh em tốt lại cong?', 'Tại sao sau khi cong thì anh em tốt lại bắt đầu có bí mật?'.
Kết quả trên web đủ kiểu đủ dạng, loạn hết cả lên, Ninh Kỵ chẳng hiểu gì cả.
Thậm chí cậu còn vô tình lạc vào một vài trang 'có màu'. Mới bấm vào cậu đã bị dọa hết hồn, phải hoảng hốt thoát ra về trang chủ rồi mãi mới đỏ mặt co người rúc lại vào trong chăn.
Tối hôm đó, sau khi ngủ thiếp đi, Ninh Kỵ mơ một giấc mơ.
Hình ảnh trong mơ còn hạn chế hơn mấy trang web mà cậu vừa lỡ xem ban nãy. Đến cuối cùng, Ninh Kỵ mới nhìn rõ khuôn mặt người trong mơ___ người đó giống hệt Yến Tùy.
Ninh Kỵ giật mình tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh, cậu vén chăn nhìn thử, hai tai lập tức đỏ bừng. Cậu bật dậy, gom đống đồ ngủ đã bị bẩn ném vào máy giặt rồi thay một bộ đồ mới.
Len lút làm xong tất cả, cậu quay lại phòng mình, lưỡng lự một hồi rồi như tên trộm nín thở gõ tìm kiếm: 'Sau khi anh em thân thiết cong, mơ thấy người đó có bình thường không?'
Tìm cả buổi vẫn không ra được câu trả lời hữu ích nào. Ninh Kỵ đành thoát ra khỏi trang tìm kiếm. Cậu nghĩ nghĩ một hồi rồi tự an ủi bản thân____ chắc không phải tại mình đâu.
Cậu nghiêm mặt phân tích: Tất cả là do hôm đó sau khi tỉnh rượu, Yến Tùy cứ sờ tới sờ lui trên người cậu, từ eo đến lưng, còn chêm đầu gối vào g*** h** ch*n cậu nữa.
Hại cậu nửa đêm nằm mơ cái kiểu đó.
Ninh Kỵ bắt đầu thấy hơi tức nhưng sáng hôm sau, khi ngủ dậy thấy tin nhắn Yến Tùy báo đã mang cơm đến đặt ngoài cửa, cơn giận của cậu lại tiêu tan hết sạch.
Cậu mang cái đầu bù xù vui vẻ bò dậy mở cửa cho Yến Tùy.
Bữa ăn Yến Tùy mang đến là cơm gà kho nấm ở tiệm nổi tiếng gần Trung học số 1 thành phố Tuyền. Quán đó bán chạy đến mức cung không đủ cầu. Từ hồi cấp 3 Ninh Kỵ đã mê món này.
Dù giờ đã tốt nghiệp thì thỉnh thoảng cậu vẫn rủ Triệu Húc và Đường Dật Phi đi xếp hàng ăn cùng. Tuy vậy, cả mùa đông năm nay Ninh Kỵ chưa xếp hàng lần nào, đều là Yến Tùy chịu khó đi mua mang về giùm cậu.
Sau khi rửa mặt xong, cậu kéo ghế ra ngồi, bẻ đôi đũa rồi nghe Yến Tùy hỏi: "Cậu định tổ chức sinh nhật ở đâu?"
Ban đầu Ninh Kỵ định trả lời giống như mọi năm nhưng vừa nghĩ đến việc Yến Tùy dạo này cứ giữ bí mật, mắt cậu xoay một vòng. Cậu ngẩng đầu nghiêng nghiêng nhìn hắn, "Sao tôi phải nói cho anh biết?"
Cậu bắt chước giọng điệu của Yến Tùy: "Đến ngày sinh nhật thì biết thôi."
Yến Tùy bật cười: "Mai là sinh nhật rồi mà hôm nay cũng không thể nói à?"
Ninh Kỵ gắp một miếng khoai tây, thổi hai cái rồi cho vào miệng, vừa nhai vừa lầm bầm: "Sao tôi phải nói? Anh cũng đâu có nói cho tôi biết."
...
11 giờ đêm, bà Liên vừa đi công tác về, còn chưa kịp thay đồ đã mang theo quà sinh nhật gõ cửa phòng Ninh Kỵ, cho cậu một cú bất ngờ to đùng.
Rõ ràng là vui muốn chết vậy mà cậu vẫn tỏ vẻ người lớn chững chạc nói với mẹ: "Mẹ à, lẽ ra mẹ nên đi chuyến bay ngày mai, về tối nay vất vả quá."
"Ngày mai mới là sinh nhật của con mà."
Bà Liên cười tít mắt, véo nhẹ má cậu: "Ai ya, mẹ chỉ là muốn về nhà sớm thôi."
Bà đưa quà sinh nhật cho Ninh Kỵ: "Là món quà con thích nhất hồi nhỏ đó."
Ninh Kỵ vừa mới miệng nói mình lớn rồi nhưng vẫn giả vờ ra dáng người trưởng thành mà mở quà ra xem.
Nháy mắt đã đến 12 giờ đêm, Ninh Kỵ nhận được một cuộc điện thoại.
ở đầu dây bên kia, giọng người thanh niên mang theo ý cười và trầm thấp, hắn dịu dàng nói: "Ninh Kỵ, sinh nhật vui vẻ."
Ninh Kỵ đáp: "Rồi, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết người đó là ai chưa?"
Người ở đầu dây bên kia không trả lời mà nói: "Đèn trong phòng cậu vẫn còn sáng, cậu chưa ngủ à?"
Nhắc đến chuyện này, Ninh Kỵ phấn khích đáp: "Ừm, tôi muốn cho anh xem một thứ siêu ngầu..."
Yến Tùy: "Để lát xem sau. Tôi đang ở dưới nhà cậu. Có muốn biết tôi thích người nào không?"
Hắn cười nhẹ: "Cậu xuống đây ngay đi, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Ninh Kỵ bật dậy: "Anh đến lúc nào vật? Đợi tôi một chút, tôi mặc quần rồi xuống ngay!"
Cậu vừa sột soạt mặc quần vừa háo hức nói: "Anh đến đúng lúc rồi, tôi chuẩn bị cho anh xem một thứ siêu ngầu..."
Ninh Kỵ mặc xong áo khoác, nhẹ nhàng bước ra phòng khách rồi phóng nhanh như bay đến thang máy.
Thang máy từ từ hạ xuống, Ninh Kỵ nhìn đồng hồ. Vừa mở cửa thang máy là cậu lao ra ngoài, trượt một cách cực ngầu đến bên cạnh chiếc xe ô tô màu đen.
Dưới ánh đèn mờ, chàng trai đội mũ áo khoác trượt tới trước mặt Yến Tùy. Cậu quỳ gối, một tay chống đất, tay kia giơ thẳng ra trước, ngón tay chụm lại mô phỏng động tác bắn tơ của người nhện.
Thân hình thẳng tắp, tỉ lệ chuẩn như người mẫu, đẹp trai đến mức không thể đỡ được.
Yến Tùy cúi đầu nhìn, thấy chàng trai tháo mũ áo khoác, lộ ra bộ đồ người nhện đỏ xanh mắt lưới nổi bật. Cậu mặc quần thể thao màu xám nhạt ở dưới nhưng vẫn có thể nhìn rõ bộ đồ bó sát eo thon của người nhện.
Đầu của thiếu niên đang quỳ làm động tác bắn tơ nhện được bao bọc tròn trịa, hai mắt đèn hình tam giác úp xuống chớp sáng như bóng đèn nhỏ.
"Ngầu không?" Người đến rất tự hào, mắt lóe sáng hỏi Yến Tùy.
Yến Tùy: "."
Hắn nhìn xuống bó hoa hồng trong tay, lại ngước lên nhìn người nhện với mắt đèn sáng to, im lặng một lúc rồi nói: "Ninh Kỵ."
Người nhện hồ hởi giơ tay, tựa vào cốp sau của chiếc ô tô đen, từ bi giơ tay ra: "Nói đi."
Yến Tùy: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, rất quan trọng."
Ninh Kỵ vẫy tay: "Tôi biết rồi, biết rồi, chuyện người anh thích đúng không? Không sao, nói đi."
Yến Tùy: "Liên quan đến cậu đấy, cậu có muốn lộ mặt một chút không?"
Ninh Kỵ bấm để mắt đèn sáng hơn: "Không cần, tôi như này có đẹp trai không?"
Cậu tự ngẩng cao đầu trả lời: "Siêu đẹp trai luôn."
Yến Tùy im lặng hai giây rồi gật đầu: "Được."
Ninh Kỵ tựa nghiêng người vào cốp xe: "Rốt cuộc là ai vậy? Giấu tận hai tháng không hé nửa lời..."
Cốp xe màu đen từ từ mở ra, người nhện hơi loạng choạng quay đầu nhìn.
Cốp xe đang mở ra được trang trí bằng hàng hàng lớp lớp đèn vàng ấm áp, dọc theo những bộ mô hình là hoa hồng màu hồng nhạt xếp chật kín cả phía sau. Tủ kính trong suốt ở chính giữa cũng một quấn vòng đèn nhỏ.
Bộ mô hình giới hạn trong tủ kính trung tâm có giá trị lên đến bảy con số, hình dáng là một mẫu cơ giáp cổ điển, đang tạo dáng chuẩn bị chiến đấu, cực kỳ hiếm có.
Yến Tùy nhìn Người nhện nói: "Ninh Kỵ, sinh nhật 19 tuổi vui vẻ nhé, tôi thích cậu."
Người nhện bối rối.
Yến Tùy gần như có thể tưởng tượng biểu cảm dưới mặt nạ của Ninh Kỵ___ ngơ ngác không biết xử lý ra sao.
Hắn cười một tiếng, nhìn vào ánh đèn kỳ lạ của đôi mắt kia: "Ninh Kỵ, cậu biết vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ gì không?"
"Tôi nghĩ, trông cậu ngoan thật đấy, giá mà là em trai mình thì thật tốt. Nhưng sau này, khi hai chúng ta như nước với lửa, tôi lại nghĩ, may mà không phải em trai mình, không thì chắc ba ngày một lần tôi lại túm tai cậu."
Tuổi mới lớn 17, 18, tình cảm bỡ ngỡ, chẳng hiểu gì nhiều, chỉ thấy người kia trong lớp thật sự rất đẹp, đẹp đến thấm vào tim, nở nụ cười là làm trái tim mềm nhũn.
Vậy nên vô cớ muốn tốt với người đó, tự mình tìm lý do vụng về cho cảm xúc của mình.
Thấy đối phương không đáp lại thì lại càng để ý hơn ai hết, biết rõ người ta không ưa mình nhưng vẫn không thôi trêu chọc vài câu cho thỏa thích.
Ngày đi đến miếu cầu may trước kỳ thi đại học, trên ba trăm tấm bảng cầu nguyện, chàng trai lần lượt lật từng tấm. Hắn tìm thấy nét chữ quen thuộc, nhìn thấy tên trường, cũng viết một tấm riêng, nhất định phải đặt cạnh tấm kia mới vừa lòng.
"Cậu còn nhớ ngày Quốc khánh bạn tôi đến chơi, tôi lại hóa thành mèo không? Ninh Kỵ, thật ra ngày đó tôi hóa thành mèo, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là thấy may mắn."
"Lúc đó tôi nghĩ, may mà bản thân còn có thể hóa thành mèo sư tử, còn có thể giữ được chút liên hệ với cậu."
Chàng trai cầm bó hoa hồng, ánh mắt dịu dàng cười nói: "Giờ nghĩ lại có phải thấy hơi trẻ con không nhỉ?"
Chàng trai đưa tay ra, ngón tay dài thoăn thoắt vu.ốt ve chiếc mặt nạ tròn tròn trước mặt, "Ninh Kỵ, có lẽ tôi thích cậu từ lâu rồi, chỉ là tôi không nhận ra thôi."
Đèn mắt sáng rực đến lạ thường của người nhện bất ngờ tắt đi.
Yến Tùy sững người.
Xung quanh yên tĩnh. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, người nhện cúi đầu, không biết đang bận sửa gì đó.
Yến Tùy hỏi: "Tắt đèn có phải là từ chối không?"
Yến Tùy im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng cười: "Không sao, ít nhất thì cậu cũng không ghét việc tôi thích cậu, đúng không?"
Người nhện ngẩng đầu lên, ngay sau đó, đèn mắt lại sáng lên___ thậm chí còn sáng hơn lúc trước.
Ninh Kỵ cố gắng bấm mạnh công tắc đèn ở phần vạt áo người nhện, lắp bắp nói: "Không, không phải tắt đèn..."
Người nhện gãi đầu, gãi tới nửa chừng mới phát hiện đầu mình trọc trơn, không có tóc để gãi.
Cậu cố nói: "Tôi định về ngủ rồi."
Người nhện lùi lại vài bước: "Tối nay cha tôi sẽ đến kiểm tra phòng."
Yến Tùy nhìn cậu cười: "Ừm, tôi biết mà."
"Vậy nếu không tắt đèn thì có nên nghĩ đến tôi một chút không?"
Người nhện lắp bắp nói: "Nghĩ đến cái gì?"
Yến Tùy: "Nghĩ xem có nên ở bên tôi không."
Người nhện chạy mất.
Chạy nhanh đến mức chỉ trong vài nhịp là không thấy bóng dáng đâu.
Yến Tùy ôm bó hoa hồng ngẩn người một lúc rồi bất đắc dĩ thầm nghĩ___ lại sốt ruột mất rồi.
Ban đầu hắn cứ nghĩ Ninh Kỵ có thể chấp nhận chuyện 'đêm say không kiểm soát' của cậu và chịu trách nhiệm thì ít nhất phải có chút cảm tình, thậm chí có thể cũng có phần thích hắn.
Nào ngờ vẫn là quá sốt ruột, làm người ta sợ mà chạy mất.
Yến Tùy cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, đờ đẫn một lúc rồi nghe thấy tiếng bước chân.
Người nhện chạy lại nhà, hối hả cởi bỏ áo, mặc chiếc áo hoodie vào, vuốt vuốt mái tóc rối bù rồi mang khuôn mặt đỏ bừng chạy vào thang máy.
Thang máy vừa mở cửa, Ninh Kỵ phóng vội ra ngoài. Mái tóc bù xù dựng đứng như một chú mèo con đang lao vun vút giữa đêm.
Cậu thở hổn hển chạy đến bên chiếc xe ô tô màu đen, vuốt vuốt tóc, mặt đỏ lên, nói với chàng trai ôm hoa hồng: "Làm lại đi."
Chú mèo con vội vàng nói: "Lúc nãy không tính."
"Anh phải nói thích tôi một lần nữa."