Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 60

Năm bảy tuổi, Yến Tùy có thêm một người em trai.

Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên cậu bé bảy tuổi Yến Tùy làm chính là chăm chú nhìn vào tờ lịch, mong chờ đứa bé nhỏ xíu quấn trong tã lót được đưa về nhà.

Cậu nghe người lớn xung quanh nói rằng em trai rất đáng yêu.

Thế nhưng sau khi em trai trở về, Yến Tùy dù còn nhỏ đã nhạy cảm nhận ra sự bài xích lờ mờ đến từ mẹ kế.

Về sau, cậu mơ hồ hiểu được phần nào. Trong lòng cậu nảy sinh cảm giác mất mát, chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không đến gần.

Cụ ông Yến đang an hưởng tuổi già ở thành phố Tuyền chứng kiến mọi chuyện với ánh mắt lạnh nhạt. Cuối cùng vì không thể chịu nổi sự xa cách và cảnh giác giữa con trai cùng con dâu, vì xót đứa cháu trai bị cha mẹ ghẻ lạnh mà đích thân trở về biệt thự cũ, đón Yến Tùy về thành phố Tuyền.

Mùa hè ở thành phố Tuyền không quá oi bức. Cây nhãn lồng tỏa tán rợp trời, bóng cây đung đưa in đầy đại lộ rợp mát, tiếng ve ngân vang không dứt.

Yến Tùy bảy tuổi đi theo cụ ông Yến đến thăm một người bạn già.

Người bạn đó là một thầy giáo già đáng kính, sau khi nghỉ hưu thì sống cùng vợ ở khu nhà dành cho giảng viên.

Vợ thầy giáo vừa nhìn thấy Yến Tùy đã xoa đầu cậu bé: "Ôi chà, là đứa nhỏ đó phải không?"

Cụ ông Yến gật đầu. Thầy giáo già than thở: "Đứa trẻ tốt thế mà, Sao Khải Hàn lại nỡ lòng..."

Hai người vừa pha trà vừa trò chuyện. Đang nói dở thì một đôi vợ chồng trí thức, có phong thái nho nhã đến thăm nhà, tiện thể trả lại bản thảo mượn từ trước. Họ dắt theo một cậu bé tóc đen.

Cậu bé tóc đen kẹp một quyển sách to dưới nách, mặc quần yếm bò màu lam nhạt, hai má trắng hồng, đôi mắt tròn xoe đen lay láy như trái nho, nghiêm túc nắm tay cha mẹ chào hỏi với vị thầy giáo già.

Dáng vẻ đó làm thây giáo già cười tít mắt. Ông nắm tay cậu bé tóc đen, giới thiệu với Yến Tùy.

Yến Tùy chớp chớp mắt, nói với cậu bé tóc đen: "Chào em."

Cậu bé tóc đen rất 'người lớn', chìa tay ra bắt tay lại, giọng trẻ con vang lên: "Chào anh."

Cụ ông Yến bảo tài xế dẫn hai cậu bé ra ngoài chơi, bảo bọn trẻ giao lưu cho vui.

Trong khu dân cư có một khu vui chơi trẻ em, mặt đất được vẽ đầy họa tiết hoạt hình sặc sỡ vui tươi đáng yêu, đầy đủ xích đu, cầu trượt và các trò chơi khác.

Bên cạnh xích đu, cậu bé tóc đen không chơi mà chỉ đứng đó. Thấy không có ai, cậu cúi người đẩy nhẹ chiếc xích đu, trông giống một chú mèo con tò mò.

Tài xế cười, cúi người hỏi với giọng hiền hòa: "Bé con, cháu có muốn chơi không? Chú đẩy giúp nhé?"

Cậu bé tóc đen ngẩng đầu. Khuôn mặt nhỏ xinh xắn có phần dè dặt nói với giọng trẻ con: "Mọi người chơi đi, đây là trò chỉ có con nít mới chơi."

Yến Tùy đang định lên đẩy xích đu: "...?"

Cậu bé bảy tuổi cúi đầu nhìn đứa bé trước mặt – còn lùn hơn cậu nửa cái đầu.

Bé con ôm sách, lật lật trang 'soạt soạt' rồi nói với tài xế: "Cháu đọc sách, không chơi mấy trò trẻ con."

Tài xế bị chọc cười: "Ôi, giỏi quá ta."

Cậu bé tóc đen tỏ ra vui vẻ: "Cha mẹ cháu còn giỏi hơn nữa cơ. Họ đang ở nhà ông Bác đấy, cả hai đều là giáo sư."

Cậu giơ tay mô tả: "Sau này cháu cũng sẽ làm giáo sư, còn là giáo sư từ năm hai mươi tuổi cơ."

Yến Tùy không nhịn được nhắc nhở: "Hai mươi tuổi không thể làm giáo sư đâu."

Cậu bé tóc đen nhìn cậu một cái, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Vậy thì hai mươi lăm tuổi làm. Bây giờ ngày nào em cũng đọc sách, không chơi game, chắc chắn hai mươi lăm tuổi làm giáo sư được."

Yến Tùy đẩy nhẹ cái xích đu, quay đầu nhìn bé con: "Em không chơi à?"

Xích đu khẽ đung đưa giữa không trung.

Cậu bé tóc đen nhìn theo chiếc xích đu lắc lư rồi nhanh thu ánh mắt lại: "Không chơi."

Yến Tùy: "Nhưng anh không biết chơi, em có thể dạy anh không?"

Tài xế sững người nhưng phản ứng nhanh, lập tức rời đi để không làm phiền hai cậu nhóc.

Cậu bé tóc đen đang ôm sách ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Anh không biết chơi à?"

Rồi cậu nhanh chóng hiểu ra___ không phải ai cũng thông minh như mình.

Cậu gật đầu, an ủi: "Không sao, anh là khách của ông Bác, em sẽ dạy anh chơi."

Dù cậu chưa từng chơi nhưng từng thấy các bạn nhỏ khác chơi nên cũng biết cách.

Cậu bé tóc đen cẩn thận đặt quyển sách sang một chiếc xích đu khác rồi vỗ vỗ lên ghế xích đu trước mặt, chỉ huy: "Trò này đơn giản lắm. Anh ngồi lên, hai chân chống xuống đất."

"Khi bắt đầu đung đưa rồi thì em sẽ đẩy anh, như vậy là chơi được rồi."

Cậu bé tóc đen rất người lớn nói với cậu: "Nếu anh sợ thì cứ kêu lên nhé. Nhiều bạn nhỏ chơi cái này đều sợ cả."

Yến Tùy bảy tuổi không nhịn được bật cười.

Cậu cúi người, giống như ôm củ cải vậy, bế bổng cậu bé tóc đen trước mặt lên: "Nhưng anh đang sợ rồi này, hay là em thử một lần cho anh xem nhé?"

Bị bế lên bất ngờ, cậu bé tóc đen khựng lại. Đến khi hoàn hồn thì đã ngồi vững trên xích đu, hai chân nhỏ lơ lửng giữa không trung. Cậu nghe thấy người phía sau hỏi: "Cao thế này em có sợ không?"

Cậu bé tóc đen nắm chặt dây xích đu, cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng: "Không sao, em sẽ chơi trước cho anh xem."

"Anh nhìn em chơi nè, biết đâu lại sợ đấy."

Yến Tùy đẩy xích đu. Chiếc xích đu màu trắng bay lên giữa không trung, cậu bé tóc đen ngồi trên đó chơi đến mức má ửng đỏ, tay nắm dây cười khúc khích.

Xích đu càng lúc càng bay cao, cậu bé tóc đen bắt đầu thở gấp vì hồi hộp nhưng vẫn cười, hai mắt sáng lấp lánh. Cuối cùng, khi xích đu dừng lại, cậu nhào vào người phía sau, ôm cổ đối phương, phấn khích nói: "Anh giỏi thật đấy, có thể đẩy cao thế luôn!"

Trong lòng cậu là một bé con mềm mại nóng hổi, mặt trắng hồng như được hấp chín, tóc đen xù xù chạm vào mũi gây ngứa ngáy, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ sùng bái.

Thật ra đẩy không được cao lắm nhưng trong mắt một đứa trẻ ngồi trên xích đu thì như thể đã bay lên trời.

Bị ôm cổ, Yến Tùy thấy hơi không quen____ từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thân thiết với ai đến vậy.

Nhưng bất ngờ là cậu không ghét cảm giác này, ngược lại còn cúi đầu làm việc mà ngay từ đầu đã muốn làm_____ đưa tay véo má cậu bé tóc đen một cái.

Mềm mềm, cười lên thì ngọt muốn xỉu.

Nửa tiếng sau.

Hai đứa trẻ ngồi trên băng ghế trước cầu trượt ăn kem.

Cậu bé tóc đen vẫn kẹp một quyển sách, vừa gặm kem que vừa nói: "Em tên là Ninh Kỵ, còn anh tên gì?"

Yến Tùy rút khăn giấy ra, lau mồ hôi trên trán cậu: "Yến Tùy."

Ninh Kỵ quay đầu: "Chữ Yến nào? Chữ Tùy nào?"

Yến Tùy: "Hơi khó đấy, sau này em đi mẫu giáo sẽ biết."

Ninh Kỵ m.út một miếng kem: "Em biết nhiều chữ lắm. Là chữ 'Yến' trong 'yến tiệc' à? Hay là chữ 'Nhạn*' trong câu 'trăng đen nhạn bay cao, Thiền Vu đêm trốn chạy?"

(*yến/nhạn đều có phát âm là yàn)

Yến Tùy bảy tuổi hơi ngạc nhiên, thử nói: "Không phải, là chữ 'Yến' trong 'nhật an yến', chữ 'Tùy' là 'Tùy Dương Đế'. Em biết không?"

Ninh Kỵ nhe hàm răng sữa chưa mọc đều: "Biết, là chữ 'Yến' trong 'Yến Tử sứ Sở' đúng không?"

Yến Tùy: "Sao em biết nhiều thế?"

Ninh Kỵ cố tỏ ra khiêm tốn nhưng vì còn nhỏ nên không giữ được vẻ điềm tĩnh ấy lâu, cậu nhanh chóng lộ rõ vẻ đắc ý: "Em giỏi đúng không?"

Yến Tùy gật đầu.

Cậu bé đắc ý kia như muốn vẫy đuôi lên trời, vui vẻ một hồi rồi nói tiếp: "Anh cũng giỏi mà, đẩy xích đu cao thật!"

Ăn xong kem, cậu bé hào phóng nói: "Đi nào, em mời anh ăn thêm cây nữa!"

Yến Tùy nhắc nhở: "Em đã ăn một cây rồi."

Ninh Kỵ ôm sách chạy về phía tiệm tạp hóa, hồ hởi nói: "Không sao, mẹ em không có ở đây mà____"

Chạy được mấy bước, cậu phát hiện mình không chạy nổi. Cậu hơi hoang mang quay đầu lại thì thấy người bạn mới đang xách dây quần yếm của mình như xách gà con, còn nắm cả mũ.

Ninh Kỵ nghĩ một lúc, do dự hỏi: "Anh cũng muốn ăn hai cây à?"

Yến Tùy, người còn chưa ăn xong nửa cây: "...?"

Cậu bé bắt đầu phân vân: "Hai cây thì cũng được thôi... nhưng không được chọn loại đắt quá đâu nhé, em không có nhiều tiền..."

Yến Tùy: "Trẻ con ăn một cây kem là đủ rồi, ăn nữa dễ đau bụng lắm."

Ninh Kỵ ba tuổi không chịu nghe lời, ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ: "Anh đâu phải người lớn."

Yến Tùy: "Ông của anh nói thế."

Ninh Kỵ ba tuổi là một đứa bé ngoan, biết kính trên nhường dưới. Cậu do dự một lát rồi nói: "Được thôi... ông của anh là người lớn thật, không sai..."

Nhưng cậu vẫn không quên bênh vực bản thân: "Nhưng người lớn đôi khi cũng nói sai. Em từng ăn hai cây rồi mà có bị đau bụng đâu."

Cậu bé vỗ vỗ cái bụng bé tròn vo mập mạp của mình: "Mẹ của em không có ở đây, em là người lớn, em nói được là được."

Cậu trắng trẻo như củ sen vừa nhổ, đáng yêu như búp bê sứ khiến người ta không nhịn được muốn véo một cái.

Yến Tùy bảy tuổi* chọc chọc bụng cậu, cảm giác thật kỳ lạ.

(*bên raw chỗ này là 6 nhưng chắc nhầm)

Cái bụng tròn trịa rung nhẹ, mềm xốp như ổ bánh mì mới ra lò khiến cậu nhớ đến con gấu bông mẹ tặng đêm trước khi ly hôn.

Cậu bé túm lấy tay cậu, nghiêm túc nói: "Thôi nào, đừng nghịch nữa."

Lúc nói câu đó, biểu cảm của cậu bé rất nghiêm chỉnh, cố gắng bắt chước cách mẹ nói với cha ở nhà: "Đừng nghịch nữa, sẽ không hay đâu."

Cuối cùng thì Ninh Kỵ vẫn ăn thêm cây kem thứ hai.

Vị socola, lớp vỏ ngoài của kem được phủ một lớp socola giòn.

Thời tiết nóng nực, tốc độ ăn kem của Ninh Kỵ không theo kịp tốc độ kem tan chảy. Sau một hồi lâu, mặt của cậu bé dính đầy socola nhưng vẫn tập trung cao độ vào việc gặm kem.

Yến Tùy bảy tuổi đã bắt đầu có dấu hiệu mắc chứng sạch sẽ quá mức. Bảo mẫu lau dọn phòng cho cậu lúc nào cũng phải cực kỳ cẩn thận vì cậu đặc biệt nhạy cảm với sự bẩn thỉu.

Nhưng khi thấy đứa trẻ trước mặt ăn kem đến mức mặt mũi lem nhem toàn socola, Yến Tùy lại cúi đầu, lấy khăn tay ra, ra hiệu cho cậu bé lau mặt.

Cậu bé chẳng thèm để ý, vẫn đang tranh thủ từng giây từng phút 'chiến đấu' với cây kem đang tan chảy nhanh chóng.

Yến Tùy có hơi do dự, đắn đo một lúc cuối cùng vẫn tự mình cúi xuống dùng khăn tay lau miệng giúp cậu bé.

Chưa được hai giây sau, cậu bé bỗng dưng đưa cây kem đang ăn dở đến trước mặt cậu, vui vẻ nói: "Cho anh ăn phần nhân bên trong nè!"

Yến Tùy: "..."

Cậu cúi đầu nhìn cây kem, càng thêm rối rắm.

Cây kem socola đen thui bị cắn đến méo mó, phần nhân dâu màu hồng dính dính lộ ra ở phần bị cắn, đang chảy xuống.

Cậu bé giơ cây kem lên cao như khoe của quý: "Phần nhân này là ngon nhất đó!"

Yến Tùy bảy tuổi* đắn đo rất lâu, cuối cùng dưới sự thúc giục liên tục đành chấp nhận cắn một miếng.

(*đoạn này raw 6 tuổi)

Cắn xong, cậu nhắm chặt mắt, cố gắng không nghĩ đến phần mặt cắn đen thui dính đầy nhân dâu hồng sền sệt.

Đó là lần đầu tiên Yến Tùy gặp Ninh Kỵ khi còn nhỏ.

Quy tắc sinh ra là để phá vỡ.

Câu nói này được thể hiện một cách triệt để trên người Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ ba tuổi đã dám giơ cây kem lem nhem đó đút vào miệng cậu. Ninh Kỵ bốn tuổi đã dám lăn lộn trên giường cậu, từ đầu giường lăn đến cuối giường, làm rối tung chăn ga được xếp gọn gàng tươm tất.

Mà lý do chỉ vì Ninh Kỵ nhận được bông hoa đỏ ở lớp mẫu giáo.

Ninh Kỵ bốn tuổi cười hì hì, nằm bò trên giường của cậu, phấn khích không chịu nổi. Ninh Kỵ cuộn tròn trong chăn như một chú mèo, giơ bông hoa nhỏ lên làm nũng muốn được khen ngợi.

"Là người đầu tiên đó nha."

"Em là người đầu tiên nhận hoa đỏ, lợi hại không~"

Cậu bé nhỏ xíu như một chiếc bánh ngọt nóng hổi chui vào lòng cậu, tóc đen rối bời như lông mèo, phấn khích làm nũng. Yến Tùy bảy tuổi* bế cậu lên, khen cậu rất giỏi.

(*thôi thì không quan tâm tuổi nữa nha, theo như ngay câu bên dưới thì đúng ra lúc này Yến Tùy phải tầm 6 tuổi – chuẩn bị vào tiểu học mà, hoặc logic của tui sai.)

Lúc đó Yến Tùy chuẩn bị vào tiểu học, mẹ kế Giang Uyển Nghi không muốn mang tiếng ngược đãi con riêng nên khuyên cha Yến là Yến Khải Hàn đón cậu từ chỗ ông nội Yến về lại nhà chính.

Yến Khải Hàn đã cam kết nhiều lần với ông nội rằng sẽ không lạnh nhạt với Yến Tùy nữa, ông nội mới đồng ý để cậu rời thành phố Tuyền trở lại nhà.

Nhưng chỉ nửa năm sau, ông nội Yến phẫn nộ đón cháu nội trưởng về lại thành phố Tuyền, còn tuyên bố đanh thép: trừ khi ông chết, nếu không thì đừng mơ đón cháu đi lần nữa.

Yến Khải Hàn và Giang Uyển Nghi không dám phản đối bởi ông nội Yến đã biết rõ nội tình___ bảo mẫu riêng của Yến Tùy đã lén bớt xén khẩu phần ăn. Khi cậu bị ngã gãy chân trong lớp học cưỡi ngựa cũng không thèm quan tâm khiến một đứa trẻ nửa lớn nửa nhỏ bị bỏ đói đến gầy rộc đi.

Lần trở về thành phố Tuyền này, Yến Tùy trở nên lặng lẽ ít nói hơn hẳn. Cậu thường tự nhốt mình trong phòng, ngồi trên xe lăn ngẩn ngơ, cả người u uất chán nản.

Ông nội Yến đã mời chuyên gia tâm lý trẻ em đến, qua vài buổi tham vấn mới biết được sự thật___ trong thời gian bị thương, cậu bé vốn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện vì đau chân không ngủ được đã lén gọi điện cho mẹ ở nước ngoài nhưng không ai nghe máy.

Bảo mẫu thì bắt nạt, cha thì không quan tâm, mẹ thì biệt vô âm tín, còn phải nghe lời đàm tiếu và ánh mắt lạnh lùng của một số người hầu nhà họ Yến. Ông nội Yến nhìn cháu nội sau nửa năm trở lại mà như biến thành người khác, suốt ngày nhốt mình trong phòng.

Yến Tùy ngồi trên xe lăn không gặp ai, cho đến một ngày tình cờ gặp cậu bé nhỏ ôm cuốn sách trong phòng mình.

Ninh Kỵ ôm một quyển truyện cười to đùng, muốn kể truyện cười cho cậu nghe. Gương mặt cậu bé còn đầy nét phúng phính của trẻ nhỏ, líu ríu nói mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Yến Tùy ngồi trên xe lăn chẳng hiểu mẩu chuyện nào, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bé trên giường, buồn bã bảo cậu đừng nói nữa, đi ra nhớ dọn lại giường cho cậu.

Ninh Kỵ năm tuổi quăng quyển sách sang một bên, lăn một vòng trên giường, đầu tóc rối bù, hùng hổ tuyên bố: "Ai nói em về? Tối nay em ngủ với anh."

"Ông Yến nói em phải chơi với anh. Nếu anh không nghe lời, em sẽ đánh mông anh."

Yến Tùy ngồi xe lăn: "?"

Ninh Kỵ năm tuổi tràn đầy năng lượng đến mức không thể tin nổi, cậu bé dẫn Yến Tùy ngồi xe lăn chạy khắp nơi chơi, lúc mệt còn bảo cậu đổi chỗ để mình ngồi thử.

Yến Tùy bó bột ở chân: "..."

Cậu bé thích tới nơi đông người đọc sách, luôn có rất nhiều phụ huynh vây quanh. Ninh Kỵ ôm sách nhận lời khen không biết mệt, còn biểu diễn viết phương trình hóa học lên bột chân của Yến Tùy, thế là lại khiến mọi người kinh ngạc trầm trồ.

Yến Tùy tám tuổi đã quên hết mấy chuyện phiền phức ở nhà họ Yến rất nhanh, mỗi ngày đều đau đầu nghĩ cách trốn tránh cậu nhóc Ninh Kỵ đầy năng lượng kia.

Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm cùng tiếng reo hò phấn khích của Ninh Kỵ, mí mắt của Yến Tùy ngồi trên xe lăn lại giật lia lịa.

Sáng nào cũng vậy, Ninh Kỵ mặc quần yếm hình gấu con chạy như gió tới, vui vẻ đẩy xe lăn của Yến Tùy phóng ra ngoài, vừa chạy vừa hô: "Ông Yến ơi, cháu đi nha cháu đi nha!!!"

Đến trưa, Ninh Kỵ lại ào ào chạy về, nhét cơm vào miệng Yến Tùy như nhét cho heo con ăn, nhét xong lại đẩy xe lao ra ngoài như gió: "Ông Yến ơi, nhớ để phần cơm tối nhớ để phần cơm tối cho cháu nhé!!!"

Chiều tối, Ninh Kỵ thở hồng hộc đẩy xe lăn chạy về. Dọc đường nếu gặp người quen như tài xế, bảo mẫu, quản gia là cậu lại dừng xe gấp, hí hửng khoe thành tích hôm nay học được.

Tài xế, bảo mẫu, quản gia của ông nội Yến đã quá quen. Họ liếc mắt nhìn bột thạch cao trên chân đại thiếu gia, thấy đại thiếu gia mặt đầy tuyệt vọng nhưng vẫn vén lên để mọi người chiêm ngưỡng hình vẽ nguệch ngoạc trên bột thạch cao.

Khoảng thời gian ấy, những cơn ác mộng vào ban đêm của Yến Tùy tám tuổi không còn liên quan đến nhà họ Yến nữa mà là về một con quái vật lông xù nhỏ bé. Nó gầm rú long trời lở đất, mỗi lần xuất hiện là đạp rầm rầm vào giấc mơ của cậu, cưỡi lên đầu cậu làm loạn và tác oai tác quái.

Ở thành phố Tuyền, cả nhà họ Yến đều ngầm thông đồng với Ninh Kỵ. Bất kể Yến Tùy đẩy xe lăn trốn trong phòng đàn hay sau rèm của phòng phim ảnh, Ninh Kỵ ôm sách luôn có thể một cước đạp tung cửa, phấn khích hét lớn: "Em thấy anh rồi nha!"

Yến Tùy bắt đầu đẩy xe lăn chạy trốn nhưng tốc độ của xe lăn sao mà nhanh bằng Ninh Kỵ chạy bộ, thậm chí ông nội Yến còn tiện tay dùng gậy chống móc lấy xe lăn, cười híp mắt hô: "Tiểu Kỵ, mau lên!"

Ninh Kỵ ôm sách hét "A!" một tiếng, lao lên phía trước, túm lấy xe lăn: "Bắt được rồi! Bắt được rồi! Đi thôi đi thôi! Đi chơi nào!"

Mỗi sáng ở nhà họ Yến đều náo loạn như gà bay chó chạy.

Dần dần, Yến Tùy bắt đầu giao tiếp với tài xế, bảo mẫu và quản gia bên cạnh ông nội. Thỉnh thoảng cậu còn hối lộ họ, nhờ đừng tiết lộ hành tung của mình cho Ninh Kỵ biết.

Yến Tùy dần quên đi dáng vẻ ủ rũ của bản thân khi mới ngồi xe lăn. Giờ đây, cậu đã có thể thành thạo nhảy lò cò bằng một chân, phục vụ cậu nhóc vừa hét vừa cười đang ngồi trên xe lăn của mình.

Tối hôm vết thương ở chân của Yến Tùy hoàn toàn khỏi, cậu ngồi trên giường, nhìn Ninh Kỵ đang cuộn tròn trong chăn.

Cậu bé chạy cả ngày đã mệt nhoài, cái má phúng phính áp lên gối, hàng lông mi dài và dày rũ xuống, giọng mũi ngái ngủ lầm bầm vang lên: "Mai mình còn đi chơi nữa không? Anh muốn đi đâu chơi..."

Yến Tùy tám tuổi cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe rồi cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu bé, "Cảm ơn em đã dẫn anh ra ngoài chơi."

Ninh Kỵ mỉm cười, có vẻ hơi nhột vì nụ hôn. Hai mắt của cậu lờ mờ mở ra, lười biếng nói nhỏ: "Không cần cảm ơn đâu, tụi mình là bạn tốt mà, đúng không?"

"Cha mẹ của em nói, sau khi anh chuyển đến thành phố Tuyền thì rất buồn."

Cậu không muốn nhìn bạn tốt của mình buồn.

Yến Tùy: "Cũng hơi buồn, nhưng giờ thì hết rồi."

Cậu bé đang buồn ngủ đến gật gù cố mở mắt ra, mơ màng nói như nói mớ, "Không buồn là tốt rồi... Họ thật xấu xa. Sau này khi em phát minh ra thuốc trường sinh bất lão, em sẽ không cho họ..."

Gần đây cậu đang đọc 'Tây Du Ký', đặc biệt tò mò về thịt Đường Tăng trong truyện và đã quyết định rằng trước khi 25 tuổi trở thành tiến sĩ, cậu phải phát minh ra thuốc trường sinh bất lão.

Cha mẹ Ninh Kỵ chưa bao giờ dập tắt trí tưởng tượng của con, vì vậy cậu bé rất hăng hái với việc phát minh này.

Trong lúc mơ màng, Ninh Kỵ còn đang tính xem nên đưa thuốc trường sinh cho ai, "Một viên cho anh, một viên cho em... Được rồi, nếu họ xin lỗi anh, nhận ra lỗi sai của mình thì chắc em cũng sẽ cho họ một viên..."

Nói đến đây, cậu bé ngủ thiếp đi. Hàng lông mi dày rũ xuống, tóc mái tán loạn, gò má trắng nõn áp vào gối, môi đỏ hồng hé mở, ngủ một cách yên bình như một thiên thần thuần khiết.

Yến Tùy tám tuổi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu bé, trong lòng thì thầm cảm ơn.

Sau này, khi sống ở thành phố Tuyền, Yến Tùy hiếm khi nghĩ đến người nhà họ Yến nữa.

Mỗi ngày của cậu đều rất bận rộn: bận tưới nước bắt sâu trong vườn rau nhỏ ở 'căn cứ nghiên cứu thuốc trường sinh bất lão' của Ninh Kỵ; bận lén lút lật xem bách khoa toàn thư để giải đáp những câu hỏi kỳ lạ bất chợt của Ninh Kỵ; bận đối phó với việc kiểm tra bài tập hàng ngày của ông nội.

Một năm nọ, vào mùa đông, Yến Tùy nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài. Giọng người phụ nữ trong điện thoại có phần phức tạp, nhẹ nhàng nói lời xin lỗi vì đã không bắt máy suốt thời gian trước.

Người phụ nữ nói: "Tiểu Tùy, mẹ vừa sinh em bé cách đây không lâu. Mẹ xin lỗi, mẹ không biết con đã gặp phải những chuyện gì trong nước. Tạm thời mẹ vẫn chưa thể thu xếp được, nhưng nếu có thể, con có muốn sang nước ngoài không?"

Lúc ấy, Yến Tùy đang cầm một cốc nước nóng trong tay, lắng nghe lời xin lỗi đến muộn trong điện thoại nhưng lòng cậu lại rất bình thản. Cậu vừa lễ phép đáp lại mẹ vừa nghĩ đến cậu bé đang bị sốt nhẹ trong phòng.

Người phụ nữ trong điện thoại dường như cảm nhận được sự lơ đãng của cậu, im lặng một lúc rồi thấp giọng hỏi cậu có phải vẫn còn oán trách bà không. Vì trước đây cậu không như vậy.

Yến Tùy nhớ lại quá khứ và nhận ra đúng là như thế. Trước kia, mỗi lần nhận được cuộc gọi từ mẹ, cậu luôn như bắt được vàng, khao khát trò chuyện, trân trọng từng phút giây bên mẹ.

Yến Tùy vu.ốt ve điện thoại, khẽ nói: "Con không oán trách mẹ."

Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại thở phào, dịu dàng bảo: "Vậy thì tốt rồi. Tiểu Tùy, con sắp làm anh rồi, con biết không? Em trai của con..."

Yến Tùy ngắt lời người phụ nữ: "Mẹ, con biết rồi. Ông nội đã nói với con. Nhưng bạn con đang bị sốt nhẹ, con cần chăm sóc cậu ấy."

Người phụ nữ trong điện thoại cẩn thận nói: "Ừ... Mẹ chỉ mong con đừng ghét em trai..."

Yến Tùy im lặng một lúc rồi dịu dàng nói bằng tiếng Anh: "Không đâu, mẹ. Con sẽ không ghét con của mẹ và cha. Bởi vì con đã có Tiểu Kỵ rồi."

"Con chỉ muốn nói với mẹ, trong lòng con, Tiểu Kỵ còn giống em trai con hơn bất kỳ ai khác."

...

Cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra, Yến Tùy bưng ly nước nóng đi đến bên giường, cúi xuống chạm vào người cậu bé đang nằm đó.

Cậu bé co người lại, mặt hơi đỏ vì sốt, hàng mi dài đã ướt đẫm. Cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, vùi đầu vào gối khẽ khóc.

Yến Tùy sững lại, ngồi xổm bên giường, do dự đưa tay chạm vào má cậu bé, nhẹ giọng hỏi rằng bị bệnh khó chịu lắm à.

Phải một lúc lâu sau, Yến Tùy mới hỏi ra được lý do. Hóa ra là Ninh Kỵ sau khi nhảy lớp và đạt hạng nhất đã bị một vài bạn trong lớp ghét. Họ thường cố ý hất rơi sách của cậu khi đi ngang qua bàn.

Ninh Kỵ rất buồn, nghẹn ngào nói sau này không muốn đứng nhất nữa rồi nức nở hỏi Yến Tùy có phải cậu là người ai cũng ghét không.

Cậu bé đau lòng đến thế, tủi thân đến thế, khóc đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng.

Yến Tùy liên tục hôn lên trán cậu bé, dịu dàng an ủi, giọng trầm thấp dỗ dành: "Không ai ghét em cả..."

Cậu nói Ninh Kỵ là đứa trẻ tuyệt vời nhất trên đời, rất xứng đáng được hạng nhất, lại nói trên thế gian này sẽ không có ai ghét Ninh Kỵ cả.

Thật ra sau này khi lớn lên, Ninh Kỵ gần như không còn nhớ gì về chuyện đó.

Lúc ấy cậu còn nhỏ, lại bị sốt nhẹ, lời nói thì lộn xộn chẳng đầu đuôi gì, chỉ mơ hồ nhớ rằng mình từng bị bệnh một lần.

Cậu không biết rằng Yến Tùy lại khắc sâu đêm đó đến vậy.

Sau đêm đó, dưới sự phối hợp giữa cha mẹ Ninh Kỵ và nhà trường, cậu được chuyển sang lớp khác. Đồng thời, Yến Tùy cũng làm thủ tục chuyển trường, vào cùng trường với Ninh Kỵ, học chung lớp với cậu.

Ở lớp mới, mỗi lần giới thiệu bản thân, Yến Tùy đều nói mình là anh trai của Ninh Kỵ. Dần dà, cả khối đều biết lớp 2 có một thiên tài nhí, lúc nào cũng có 'anh trai' đi học cùng.

Ninh Kỵ còn nhỏ, khó cảm nhận được sự ác ý tinh vi từ một vài bạn học.

Yến Tùy lớn lên trong một gia đình phức tạp nên rất nhạy cảm, thường kịp thời xuất hiện để cắt ngang những câu hỏi có ẩn ý xấu. Cậu dùng v vẻ mặt lạnh lùng bảo những người bạn đó đừng hỏi mấy chuyện đó nữa.

Thế là dần dần, không còn ai mang giọng thăm dò để hỏi Ninh Kỵ nữa.

Ninh Kỵ là đứa trẻ dễ quên.

Cảm xúc của cậu đến nhanh, đi cũng nhanh. Đêm đó cậu khóc đến thương tâm nhưng không lâu sau đã ném hết ra sau đầu, chẳng còn nhớ gì.

Cậu chỉ nhớ trong suốt những năm là học sinh, Yến Tùy luôn như hình với bóng với mình, gần như không để cậu có lúc nào cô đơn. Vì quá dính nhau, cả hai còn bị gọi là 'hai ngôi sao song sinh' - vì vị trí nhất nhì lúc nào cũng thuộc về hai người.

Lúc Ninh Kỵ học cấp hai, trào lưu tiểu thuyết võ hiệp rất thịnh. Một số đoạn trong tiểu thuyết võ hiệp mô tả khá nóng bỏng, với những cậu con trai mới lớn thì đúng là k*ch th*ch. Bọn con trai thường giấu mấy cuốn sách trong ngăn bàn để lén đọc.

Dáng vẻ lén lút ấy khiến Ninh Kỵ tò mò. Cậu vốn hiếu kỳ nên đã mượn sách của các bạn mấy lần nhưng không ai dám cho cậu mượn.

Vài cậu con trai túm tụm cười, nói không dám đưa cho cậu đâu, ai mà không biết Yến Tùy quản Ninh Kỵ chặt cỡ nào chứ.

Là lớp trưởng, Yến Tùy thường mắt nhắm mắt mở với việc tụi con trai giấu sách nhưng nếu ai dám cho Ninh Kỵ mượn, khiến cậu bị ảnh hưởng thì Yến Tùy sẽ lập tức gom hết sách trong lớp nộp cho giáo viên chủ nhiệm.

Ninh Kỵ đã từng cố gắng đấu tranh nhưng đều thất bại. Lúc nào Yến Tùy cũng nói với cậu một câu ___Đợi khi nào em lớn rồi anh sẽ cho em đọc.

Câu này được nói quá nhiều, đến nỗi khiến Ninh Kỵ cực kỳ mong nhanh chóng trưởng thành.

Lên cấp ba, Ninh Kỵ cảm thấy rõ ràng các bạn xung quanh ai cũng lớn vụt lên như nấm sau mưa. Khỏi cần nói đến Yến Tùy, từ hồi cấp hai đã cao vượt trội rồi.

Ngay cả những cậu bạn chỉ cao hơn Ninh Kỵ một chút cũng nhanh chóng vượt lên, cao hơn cậu nửa cái đầu.

Chỉ có Ninh Kỵ là dường như vẫn dừng lại ở chiều cao ban đầu. Những bạn gái trong lớp nói chuyện với các bạn nam khác thì nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nhưng khi nói với cậu thì cứ như mẹ hiền, hay bẹo má, xoa đầu, trêu cậu như trêu em trai.

Ninh Kỵ cực kỳ không thích bị đối xử như vậy.

Thế là cậu thiếu niên tuổi dậy thì bắt đầu giả vờ lạnh lùng, cố tạo dáng ngầu lòi trước mặt người ngoài.

Nhưng mỗi lần đứng trước Yến Tùy, cậu lại không kiềm được mà làm nũng, lẩm bẩm nói: "Hôm nay có người gửi thư cho anh đó, còn là thư màu hồng nữa. Em tưởng là gửi cho em... Ai ngờ vẫn là gửi cho anh."

Yến Tùy cấp ba mân mê má cậu, phụ họa: "Em muốn à? Muốn thì anh viết cho em một bức."

Ninh Kỵ hất tay anh ra, lạch bạch vứt cặp lên sofa, "Thứ em muốn không phải thư của anh viết, em muốn thư do bạn nữ viết cơ..."

"Sao nhiều bạn nữ bảo viết thư cho cả anh với em mà em lại chẳng nhận được cái nào hết..." Ninh Kỵ lạch bạch chạy đến trước gương soi, xoa tóc rồi quay lại nhìn giày của Yến Tùy, "Anh lại đổi cỡ giày rồi à? Anh lại cao lên nữa à?"

Yến Tùy gật đầu, Ninh Kỵ bắt đầu nhặng xị, nằm vật xuống giường làm loạn: "Anh không được cao thêm nữa, cao nữa là chiếm luôn phần của em mất rồi... Anh nhìn xem, giờ em chẳng còn lớn nhanh như hồi trước nữa!"

Ninh Kỵ vẫn như hồi nhỏ, nằm lăn lộn trên giường của Yến Tùy, ồn ào không chịu nổi.

Yến Tùy dựa vào ghế, đưa tay nắm lấy đôi chân dài thẳng tắp của cậu bé đang nằm sấp trên giường rồi đặt lên đùi mình, "Thế à? Anh cao lên là lấy phần của em rồi à? Để anh kiểm tra xem nào."

Ninh Kỵ đạp đạp vài cái, cố đá chân ra, bướng bỉnh nói: "Đúng rồi, chắc chắn là anh chiếm phần cao của em rồi. Không thì sao giờ em vẫn chưa cao thêm được? Trả lại đi, trả lại em đi, mau lên!"

Yến Tùy mỉm cười nhìn cậu, tay vẫn giữ lấy cẳng chân cậu, dùng lòng bàn tay đo vài lần, cuối cùng thân mật gãi gãi lòng bàn chân khiến Ninh Kỵ cười khanh khách, cứ thế chui vào lòng anh.

"Bọn họ còn gọi điện cho anh không?" Nằm trong lòng Yến Tùy, Ninh Kỵ bỗng nhớ ra điều gì, cậu ngửa đầu hỏi: "Nếu bọn họ còn gọi thì anh đưa điện thoại cho em, đừng nghe máy."

Yến Tùy khựng lại____ anh hiểu ý trong lời nói của Ninh Kỵ.

Hai năm trước, ông nội qua đời, để lại di chúc. Nội dung bản di chúc đó rất bất lợi cho Yến Khải Hàn. Ông nội để lại cho cháu đích tôn một lượng cổ phần không nhỏ trong công ty. Hai năm nay, Yến Khải Hàn cố ra vẻ làm người cha mẫu mực, hỏi han ân cần, muốn đón Yến Tùy từ thành phố Tuyền về, đợi đến khi đủ tuổi trưởng thành sẽ đưa ra nước ngoài, tốt nhất là để Yến Tùy giao lại phần cổ phần cho ông ta.

Thấy Yến Tùy không trả lời, Ninh Kỵ ngẩng đầu, cẳng chân cọ nhẹ vào đầu gối của Yến Tùy, thúc giục: "Anh nghe chưa, không được nghe điện thoại của họ đâu đấy___"

Cậu lại bắt đầu kiểu nói chuyện 'không được không cho phép' giống hệt dáng vẻ thời nhỏ lúc trèo lên đầu người ta ra oai làm vua.

Yến Tùy chỉ cười nhìn cậu rồi cúi đầu, một tay vòng lấy cẳng chân trong lòng khẽ xoa xoa: "Ừm, không nghe."

Một tràng lẩm bẩm lại vang lên ___ "Đấy mới là đúng... Họ rõ ràng không có ý tốt... Anh nhất định đừng để bị lừa..."

Yến Tùy: "Sao em biết họ không có ý tốt?"

Mèo con liếc mắt nhìn Yến Tùy: "Tất nhiên là biết. Loại người không có ý tốt như họ, em liếc cái là biết ngay."

Yến Tùy thời thiếu niên: "Giỏi ghê."

Mèo con vênh mặt rung đuôi: "Biết là tốt."

Kẻ có ý đồ xấu nhất giả vờ phối hợp gật đầu: "Anh phải học hỏi em nhiều. Cuối tuần anh qua nhà em nhé? Ở một mình anh thấy hơi sợ."

Ninh Kỵ mười mấy tuổi: "Anh vẫn sợ ma y như hồi nhỏ à? Thôi được rồi, tối nay ngủ với em, khỏi phải nửa đêm đi vệ sinh rồi lại mò sang tìm em."

Cậu cố làm ra vẻ già dặn kiểu bất đắc dĩ nhưng cái đuôi vô hình thì đang vẫy phấp phới đầy đắc ý.

...

Năm lớp 11, Ninh Kỵ tham gia kỳ thi Olympic Toán. Sau khi thi xong, có một nam sinh gọi cậu lại, vẻ mặt ngập ngừng hỏi cậu có phải từng học tiểu học ở thành phố Tuyền không.

Ninh Kỵ thu dọn bút vở, xách túi chéo, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, gật đầu.

Cậu bạn kia có chút do dự, một lúc lâu sau mới nói lời xin lỗi, nói hồi nhỏ cậu không nên cố tình gây khó dễ cho Ninh Kỵ: "Lúc đó nhà mình quản rất nghiêm... Sau khi cậu chuyển vào lớp, lấy được hạng nhất, ngày nào cha mẹ cũng lấy cậu ra làm gương để mắng mình..."

"Hồi đó mình còn nhỏ, cứ cố tình làm khó cậu, mỗi lần tổng vệ sinh thứ sáu là lại phân cho cậu làm những chỗ bẩn nhất..."

Ninh Kỵ hơi ngơ ngác, cậu đánh giá người đối diện từ trên xuống dưới, một lúc sau mới nói: "Cậu nhớ nhầm rồi thì phải? Hồi mình học ở lớp 2, gần như chẳng bao giờ lao động, không phải đều là..."

Lời nói bỗng nhiên ngừng lại, Ninh Kỵ như chợt nhớ ra điều gì, khựng lại.

Nam sinh kia lắc đầu: "Mình biết, hình như lúc lao động đều là anh cậu làm thay."

...

Ninh Kỵ ở lại phòng thi hơn mười phút mới ra ngoài. Khi cậu ra thì sân trường đã vắng gần hết, dưới hàng cây nhãn lồng cạnh toà nhà dạy học chỉ còn lác đác vài học sinh.

Yến Tùy đang cầm nước chờ cậu. Thấy cậu bước ra, anh lập tức theo thói quen đưa tay đón lấy túi chéo của cậu rồi hỏi đã đói chưa.

Ninh Kỵ lục lọi trong túi một hồi lâu, lấy ra một thanh Snickers, cúi đầu xé vỏ.

Yến Tùy tưởng cậu đói do thi viết mệt. Anh mở miệng bảo đừng ăn vặt trước, lát nữa còn ăn trưa. Nhưng lời còn chưa kịp nói xong, thanh kẹo socola đã bị nhét vào miệng mình.

Yến Tùy: "?"

Ninh Kỵ nhét một miệng socola cho anh, chẳng nói lời nào, tự đi thẳng về phía trước.

Yến Tùy ngậm kẹo, định thần lại mỉm cười: "Đang làm nũng à?"

Hồi nhỏ làm nũng còn phải lăn lộn trên giường, đá tung cả chăn cơ mà.

Ký ức về thời cấp hai của Ninh Kỵ chỉ dừng lại ở chuyện Yến Tùy không cho cậu đọc tiểu thuyết võ hiệp, đâu biết sau lưng Yến Tùy đã làm bao nhiêu chuyện vì cậu.

Cậu giả vờ như vô tình nhắc đến chuyện hồi cấp hai, lúc nói đông lúc nói tây, dây dưa mãi mà không chịu đi thẳng vào vấn đề, mong Yến Tùy sẽ tự nhắc đến.

Nhưng Yến Tùy chỉ mỉm cười, đáp lại lơ đãng, giả bộ ngây ngô không hiểu.

Ninh Kỵ nói vòng vo mãi chẳng vào trọng tâm, kết quả lại làm bản thân bực bội, lẩm bẩm rằng hồi đó Yến Tùy quản cậu kỹ quá.

Cậu ghi nhớ chuyện này mãi đến năm mười bảy tuổi.

Năm mười bảy tuổi đó, Ninh Kỵ học năm nhất đại học. Các bạn xung quanh đã bắt đầu yêu đương công khai, chỉ còn cậu vẫn đang tranh thủ quyền được xem phim với Yến Tùy.

Đường Dật Phi trêu cậu chưa dứt sữa, thời buổi này mạng phát triển thế rồi, muốn xem loại phim đó thì lên mạng tìm là ra cả đống, cần gì phải đòi quyền lợi với Yến Tùy.

Ninh Kỵ lầm bầm cãi lại, nói mình đâu phải chưa dứt sữa, chỉ là nếu được Yến Tùy đích thân tìm phim cho xem thì mới chứng tỏ bây giờ Yến Tùy không còn xem mình là trẻ con nữa.

Nhưng chờ trái chờ phải, Ninh Kỵ vẫn không chờ được đến lúc đủ tuổi. Kỳ nghỉ năm nhất đại học, cậu công khai chiếm lấy phòng làm việc của Yến Tùy, dùng máy tính của Yến Tùy, còn gào lên đòi xem mấy bản tài nguyên quý báu mà Yến Tùy cất giữ.

Yến Tùy đang tắm trong phòng tắm, hình như có trả lời lại mà cũng giống như không.

Ninh Kỵ vểnh tai, mắt nhìn thẳng không chớp, coi như Yến Tùy đã đồng ý. Cậu tắt đèn phòng ngủ, chỉ bật một ngọn đèn đọc sách mờ mờ rồi mở thư mục tài nguyên cất giữ cẩn thận của Yến Tùy.

Cậu click vào từng tệp một cách hăng hái, trong lòng còn vui vẻ không thôi, âm thầm cười Yến Tùy xem phim còn phải phân loại, viết mấy chú thích gì mà 'vai diễn cosplay dễ thương'...

Hai phút sau.

Trong đoạn phim dễ thương đó, một đứa trẻ mặc bộ đồ liền thân Spider-Man tí tởn nhảy từ sofa này sang sofa khác rồi đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào ống kính, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn đáng yêu.

Ninh Kỵ đang nhìn thẳng vào màn hình: "..."

Năm phút sau.

Ninh Kỵ - xem hết tất cả video trong thư mục - quăng con chuột máy tính ____ trời mới biết tại sao trong máy của Yến Tùy lại lưu nhiều video 'lịch sử đen' thời bé của cậu đến thế.

Đồ thần kinh!

Yến Tùy vừa tắm xong, rất điềm tĩnh bật đèn phòng ngủ lên như thể sớm đoán được chuyện này. Anh từ tốn lau tóc, hỏi cậu có muốn sao chép một bản không.

Ninh Kỵ giơ ngón giữa về phía anh, lập tức định bỏ đi nhưng bị Yến Tùy kéo lại, ép ngồi xuống ghế.

"Thật sự muốn xem à?" Yến Tùy hỏi.

Ninh Kỵ: "Anh lại không cho xem."

Quản người ta chẳng khác gì quản con nít.

Yến Tùy ném khăn qua một bên, nét mặt bình tĩnh, giọng điệu mang theo chút ẩn ý: "Xem rồi đừng hối hận."

Ninh Kỵ vừa định đứng dậy nghe vậy thì lập tức ngồi xuống, cậu dùng hồn nói rằng ai hối hận là cháu trai!

Phòng ngủ lại chìm vào bóng tối, độ sáng màn hình được chỉnh về mức thích hợp nhất để xem phim.

Mười phút sau.

"...Hai thằng con trai á?"

"Ừm, hai thằng con trai."

"..."

Nửa tiếng sau, 'cháu trai' đỏ mặt như gấc, vội vàng tắt máy, lảo đảo đi ra khỏi phòng ngủ, trong đầu toàn vang vọng câu vừa rồi Yến Tùy nói:

"Em hỏi anh sao lại xem phim hai nam ấy à?"

"Anh thích con trai."

"..."

...

Hết kỳ nghỉ, bạn cùng phòng phát hiện Ninh Kỵ thay đổi.

"Ơ, thằng út biết giặt tất từ bao giờ rồi?"

Bên bồn rửa ngoài ban công, Cao Tinh cười hí hí: "Anh mày bị gãy tay à? Chịu để mày giặt tất cơ đấy?"

Cả ký túc đều biết Ninh Kỵ có ông anh khác cha khác mẹ ở phòng bên, cưng chiều cậu đến tận mây xanh.

Ninh Kỵ giả vờ không nghe thấy. Giặt xong tất, cậu vẫy vài cái rồi đi vào phòng. Thấy mấy bạn cùng phòng đang cúi đầu điền biểu mẫu, cậu kéo ghế ra, lật lật đồ trên bàn: "Mấy anh điền gì thế? Sao em không có?"

Triệu Lỗi viết xong dòng cuối, đóng nắp bút lại: "Biểu mẫu của mày ở chỗ anh mày rồi, chẳng phải từ trước đến giờ đều là anh mày điền cho mày sao?"

Mấy việc vặt trong trường phần lớn đều là điền biểu mẫu, từ đầu kỳ đến giờ, mấy thứ đó đều do Yến Tùy lo cho cậu.

Ninh Kỵ nhịn một lúc, chỉ đáp một tiếng "Ồ" rồi bảo Triệu Lỗi lần sau cứ đưa trực tiếp cho mình, khỏi phải đưa cho Yến Tùy.

Cao Tinh giặt tất xong cũng lững thững đi vào, nghe vậy thì hỏi có phải hai anh em cãi nhau không.

Ninh Kỵ ậm ừ nửa ngày chẳng nói câu nào, cuối cùng chỉ lí nhí: "Không có cãi..."

Thật sự không cãi. Chỉ là cậu biết được Yến Tùy thích con trai.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện Yến Tùy thích con trai, trong lòng Ninh Kỵ lại cảm thấy kỳ cục, đến chơi game cũng chẳng còn hứng thú. Cậu lén chạy đi hỏi Đường Dật Phi, hỏi xem bên cạnh anh ta có ai thích con trai không.

Đường Dật Phi rất bình tĩnh, không những nói có mà còn nói người đó cậu cũng biết – họ Yến, tên Tùy.

Ninh Kỵ giật nảy mình, hỏi sao anh ta biết, Đường Dật Phi bảo biết từ lâu rồi.

Ninh Kỵ im lặng một lúc: "Anh... anh không thấy kỳ à?"

"Có gì mà kỳ?" Đường Dật Phi lười nhác hỏi ngược lại.

Ninh Kỵ không nói được thành lời, hồi lâu mới buồn bực thốt lên: "Em không biết... Chỉ là thấy cái gì cũng kỳ kỳ..."

Nhưng bạn bè bình thường không nên như thế này.

Bạn bè bình thường thì nên giống như Đường Dật Phi, dù đã sớm biết Yến Tùy thích con trai nhưng khi ở cùng Yến Tùy vẫn rất tự nhiên, như anh em thân thiết ngày nào.

Nhưng Ninh Kỵ thì lại không như vậy.

Dạo này cậu luôn cố tình tránh mặt Yến Tùy, đến cả trưởng phòng ký túc Cao Tinh cũng nhận ra giữa hai người có gì đó không ổn. Cậu biết làm vậy là không công bằng với Yến Tùy. Suy cho cùng, Yến Tùy chỉ là thích con trai chứ đâu có phạm phải điều gì tày trời.

Nhưng để cậu cư xử với Yến Tùy như trước kia thì cậu lại cảm thấy không làm được.

Để tránh né Yến Tùy, Ninh Kỵ buộc phải cắn răng đồng ý đi uống trà sữa với đàn chị trong câu lạc bộ bóng chuyền. Kết quả là đang nói chuyện giữa chừng, chị ấy cầm ly trà sữa hỏi cậu thích mẫu người như thế nào.

Ninh Kỵ ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp rằng phải giỏi chơi game, thành tích học tập cũng tốt, thích thể thao, sở thích càng giống cậu càng tốt... Nói đến cuối, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh của Yến Tùy.

Ninh Kỵ hút một ngụm trà sữa, trong lòng ngơ ngác nghĩ, nếu không xét đến giới tính thì Yến Tùy có lẽ là người thích hợp nhất để ở bên cạnh cậu.

Dù gì thì cũng không ai trên thế gian này hợp với cậu hơn Yến Tùy.

Tâm trí của Ninh Kỵ cứ bay đi nơi khác như vậy. Về đến ký túc xá rồi mà tâm trí vẫn chưa yên. Cậu vừa làm nhiệm vụ trong game một cách vô thức vừa click chuột loạn xạ, ánh mắt bỗng dừng lại ở một thông báo trong trò chơi.

Trên màn hình hiện ra thông tin rằng kết đôi trong game để làm nhiệm vụ Nguyệt Lão có thể nhận được thú cưỡi quý hiếm mà Ninh Kỵ thèm muốn từ lâu.

Ninh Kỵ vô thức lăn chuột lên xuống, chần chừ hồi lâu rồi như bị ma xui quỷ khiến, cậu chuyển tiếp liên kết nhiệm vụ đến cho một người.

Khung chat hiện lên dòng chữ ngọt ngào với trái tim màu hồng ____Người chơi N mời bạn trở thành người yêu~ Mau đăng nhập nào~

...

Rất nhiều năm sau, mỗi lần tụ họp, Đường Dật Phi đều mang chuyện này ra kể lại, cười đến không đứng dậy nổi.

"Vì một con thú cưỡi mà bán cả bản thân mình ha ha ha_____"

Ninh Kỵ nằm dài trên ghế sofa giả chết, giả vờ không nghe thấy. Trong bếp, Yến Tùy đang chuẩn bị nguyên liệu, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạc, vừa mỉm cười vừa nói: "Chắc không phải chỉ vì con thú cưỡi đâu."

Hồi đó, khi vừa nhận được liên kết trò chơi Ninh Kỵ gửi, trái tim của Yến Tùy đã đập thình thịch. Tuy vậy, sau khi nhìn thấy phần thưởng nhiệm vụ, anh lại nghĩ chắc chỉ là vì phần thưởng nên Ninh Kỵ mới rủ mình.

Nhưng sau khi kết đôi trong game, Ninh Kỵ lại hành xử khác hẳn bình thường, hay kéo Yến Tùy cùng cưỡi thú đến những nơi phong cảnh đẹp để chụp ảnh lưu niệm.

Thậm chí Ninh Kỵ còn đầu tư chỉ số thân mật giữa cặp đôi. Có lần quên làm nhiệm vụ ngày khiến chỉ số tụt, cậu còn biết bỏ tiền mua đạo cụ để bù lại.

Không ai rõ rốt cuộc hai người bắt đầu 'phim giả tình thật' từ khi nào.

Chỉ biết là, đến khi Đường Dật Phi và nhóm bạn phát hiện thì họ đã kỷ niệm 100 ngày yêu nhau rồi.

Trước những lời trêu chọc của đám người Đường Dật Phi, Ninh Kỵ tỏ vẻ vô tội ___bản thân đâu có cố ý giấu ai, thậm chí còn suýt nữa hôn nhau ngay trước mặt Đường Dật Phi nữa kìa.

Đường Dật Phi thì vẫn tưởng hai người họ chỉ là đôi anh em 'mặc chung một cái quần'.

Ninh Kỵ nằm lăn lộn trên ghế sofa, nghe thấy Đường Dật Phi hỏi rốt cuộc lúc đó đã nghĩ gì.

Hôm trước còn gọi điện nói cảm thấy việc Yến Tùy thích con trai kỳ kỳ, hôm sau đã chơi game làm người yêu của người ta luôn rồi.

Ninh Kỵ 27 tuổi chớp mắt, suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Thật ra, em cũng không rõ."

"Hồi đó có một đàn chị mời em đi chơi. Lúc nói chuyện, chị ấy hỏi em thích kiểu con gái nào. Kỳ lạ là lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ tới Yến Tùy."

"Đang nói chuyện thì chị ấy tỏ tình nhưng lại nói không cần em phải trả lời. Em hỏi vì sao không cần."

Ninh Kỵ quay đầu nhìn người đàn ông trong bếp, nói: "Chị ấy bảo, thật ra ngay từ lúc em trả lời câu hỏi đầu tiên, chị đã biết em có người mình thích rồi."

"Chỉ là chính bản thân em không nhận ra thôi."

Ninh Kỵ chỉ vào mắt mình, chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út sáng lấp lánh, cười nói: "Anh biết chị ấy còn nói gì không? Chị ấy nói: Thích một người nếu không thể nói thành lời thì sẽ tự động chạy ra từ trong ánh mắt."

"Chạy ra cái gì cơ?"

Yến Tùy bê dĩa trái cây cúi người đặt lên bàn trà, hỏi họ đang nói chuyện gì.

Ninh Kỵ chỉ mỉm cười lắc đầu không đáp, Đường Dật Phi thì chui vào bếp xem sườn dê nướng mật ong trong lò.

Yến Tùy nhìn Ninh Kỵ, ánh mắt đầy dịu dàng, nắm tay rồi cúi xuống hôn nhẹ.

Ninh Kỵ ngả người tựa vào sofa, hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, đột nhiên lại mỉm cười, tự lẩm bẩm: "Thì ra chị ấy nói đúng thật..."

Thì ra, khi thích một người thật lòng, ánh mắt sẽ không giấu được.

Bình Luận (0)
Comment