Phòng tổng thống nổi bật với góc nhìn 360 độ ra sông, từ cửa kính sát đất toàn cảnh có thể ngắm trọn ánh đèn rực rỡ về đêm.
Chàng trai trẻ mặc áo choàng tắm trắng đang ngồi trên giường làm liền một mạch hơn chục cái hít đất, làm xong thì liếc nhìn điện thoại.
Thời gian vẫn chưa tới, người cũng chưa đến.
Ninh Kỵ hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên giường, cầm hộp bao cao su trên tủ đầu giường lên rồi lại đặt xuống, trong lòng bắt đầu do dự.
Anh tự hỏi bản thân____ "Thật sự phải 'ngủ lại' cho bằng được à?"
Đối phương là nam đấy, lại còn là Yến Tùy nữa.
Mà hình như bây giờ mông cũng không còn đau lắm.
Hay là thôi đi.
Ninh Kỵ cúi đầu nhìn 'thằng anh em' của mình, nghĩ đến việc nếu lúc đó không 'đứng dậy' nổi trước một người đàn ông thì sẽ lúng túng cỡ nào.
Yến Tùy nhất định sẽ cười nhạo anh bất lực. Nếu tin đồn lan ra ngoài thì anh còn mặt mũi nào nữa.
Hay là uống hai viên thuốc?
Ninh Kỵ ngồi trên giường đối mặt với 'thằng anh em' của mình. Anh do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng bản thân.
Cái tên khốn Yến Tùy kia còn được thì cớ gì anh lại không được?
Anh mở tủ rượu ở trong phòng, chọn một chai rượu ngoại. Ninh Kỵ không dùng ly mà nhắm mắt như ra pháp trường, ngửa đầu uống ừng ực mấy ngụm, tự tiếp thêm dũng khí cho mình.
Tám rưỡi.
Chàng trai mặc áo choàng tắm đỏ bừng cả người, người toàn mùi rượu ra mở cửa cho người ta.
Yến Tùy hơi nhướng mày, nhìn chàng trai trước mặt mặt đỏ như đào, tay chống lên cửa, nhìn hắn từ trên cao: "Anh chết chắc rồi."
Khóe mắt đỏ au rồi mà còn hùng hổ doạ người.
Yến Tùy khép cửa lại, vừa cởi áo khoác vừa nói: "Ừ, tôi tiêu rồi."
"Phải làm sao bây giờ, sợ quá đi."
Thanh niên: "Chờ đấy."
Đôi mắt của Ninh Kỵ đỏ lên. Anh đi dép lê đến tủ đầu giường lấy bao, quay đầu, mặt vừa căng lại đầy sát khí: "Tối nay tôi sẽ đè chết anh."
Yến Tùy chỉ còn mặc sơmi đen và quần tây. Hắn đứng tựa vào tủ cuối giường, vừa tháo đồng hồ vừa nhếch môi cười. Chiếc áo sơmi ôm sát lộ rõ cơ bắp rắn chắc, đôi chân dài tùy ý đứng đó.
Giống như một con dã thú bình thản trước bữa tiệc.
Ninh Kỵ gọi hắn lại.
Yến Tùy lười nhác đứng thẳng người, đi đến giường.
Thanh niên mặc áo choàng tắm tiến tới tủ đầu giường, lấy chiếc cà vạt đen vừa cởi, quấn quanh tay. Anh bước đến mép giường, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống người kia: "Đưa tay ra."
Yến Tùy duỗi tay ra, cong môi cười: "Cậu muốn chơi cái đó à?"
Ninh Kỵ l**m l**m môi, nửa quỳ trên giường, mạnh tay buộc cà vạt quanh cổ tay Yến Tùy rồi thắt một nút chặt: "Tôi không chiếm lợi của anh, anh ngủ tôi bao nhiêu lần thì tôi sẽ ngủ lại từng ấy lần là xong."
Anh hỏi Yến Tùy lần trước dùng tổng cộng mấy cái.
Yến Tùy: "Bốn cái, có một lần không dùng."
Ninh Kỵ: "? Mẹ nó anh_____"
Yến Tùy: "Không phải tôi không muốn dùng, là cậu không cho tôi dùng."
Ninh Kỵ lập tức nổi giận nói: "Làm gì có chuyện đó!"
Yến Tùy khẽ nhướng mày: "Lúc đó cậu túm tóc tôi mạnh thế nào, cậu quên rồi à?"
Ninh Kỵ không muốn nhớ lại. Anh trừng mắt nhìn hắn rồi tắt hết đèn có thể tắt trong phòng, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ mờ mờ ở đầu giường.
Yến Tùy nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn Ninh Kỵ. Hắn thấy đối phương ngồi trên ghế bên giường hít sâu hai cái rồi quay người ra bàn cầm nốt nửa chai rượu còn lại uống cạn.
Ninh Kỵ uống hơi gấp nên bị sặc hai lần. Rượu màu hổ phách vương khắp cổ, trông vô cùng mập mờ dưới ánh đèn mờ nhạt.
Trên giường phát ra tiếng sột soạt của ga trải giường bị ma sát.
Thanh niên mặc áo choàng tắm leo lên giường, toàn thân mùi rượu, nửa quỳ trên nệm, phát hiện bản thân mãi vẫn không có động tĩnh gì.
Ninh Kỵ bắt đầu sốt ruột.
Nhưng anh không ngờ Yến Tùy đang bị trói tay lại cười khẽ một tiếng. Hắn gọi anh lại gần, nói có thể giúp anh.
Ninh Kỵ nửa quỳ trên giường trườn đến mấy bước. Anh túm lấy tóc hắn, dữ tợn bảo hắn im miệng, không được nói linh tinh làm anh phân tâm.
Vốn dĩ đã chẳng 'lên' được, lại còn nghe giọng người kia nên càng không 'lên' nổi.
Trong ánh sáng lờ mờ, lồng ngực của Yến Tùy rung lên vì cười. Không biết hắn đang cười điều gì.
Sau khi Ninh Kỵ buông tay, Yến Tùy đột nhiên ngồi bật dậy. Hắn dùng đầu gối ghì chặt người bên dưới, cúi xuống giữa một tràng chửi rủa.
Tràng chửi rủa ấy bị cắt ngang nhưng không lâu sau, tiếng chửi rủa lại vang lên xen lẫn với âm thanh nghẹn ngào.
Chiếc cà vạt đen không biết đã bị đá xuống cuối giường từ lúc nào, một nửa rũ xuống mặt thảm.
Đến nửa đêm, tiếng chửi rủa đứt quãng, lúc có lúc không, sau nửa đêm mới hoàn toàn im bặt.
Tiếng nước vọng ra từ phòng tắm.
Chiều hôm sau, ánh sáng u ám xuyên qua khe rèm cửa, người trên giường đau đầu như búa bổ, cuối cùng cũng tỉnh giấc.
Cánh tay trắng nõn mịn màng đặt trên tấm ga trải giường trắng muốt khẽ cử động vài cái, anh vô thức sờ tìm điện thoại, sờ một lúc rồi đột ngột dừng lại.
"..."
Mẹ kiếp.
Chàng trai tr*n tr**ng nửa thân trên đột ngột bật dậy như người bệnh sắp chết. Anh vừa đứng dậy được một nửa thì hít vào một hơi khí lạnh, quay đầu nhìn xuống mông mình.
Hai phút sau, Yến Tùy đang ngủ say bị gối đập vào người. Hắn lơ mơ mở mắt ra, thấy người kia đang cưỡi trên người hắn, túm cổ áo hắn mắng hắn là đồ chó.
Người kia xù lông dữ dội, ngang ngửa với lúc khóc dữ nhất tối qua.
Rõ ràng đã nói là mỗi người một lần, vậy mà đêm qua lại là anh bị 'ngủ'!
Ninh Kỵ suýt nữa thì tức ngất. Anh nghe người bên dưới nói với mình rằng đêm qua họ 'làm' rất lâu nhưng 'thằng anh em' của anh lại không 'lên'.
Yến Tùy còn làm một động tác bằng ngón tay. Hắn cười híp mắt khoanh ngón trỏ và ngón cái thành hình tròn, đầu lưỡi lướt qua trong vòng tròn, buông lời trêu chọc: "Giúp cậu lâu như vậy mà chẳng có tác dụng gì."
"Ai bảo cậu say rượu."
"Không 'lên' được mà còn đòi 'ngủ' tôi?"
Yến Tùy trả lời lạc đề. Hắn chống đầu, lại cười híp mắt hỏi ngược lại Ninh Kỵ: "Đêm qua không thoải mái à?"
Không ai trả lời hắn.
Ninh Kỵ lẩm bẩm chửi rủa đứng dậy. Anh khoác áo choàng tắm, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, giữa chừng mới nhận ra mình đã được dọn dẹp sạch sẽ sau khi xong việc rồi.
Cả người đều sạch sẽ tinh tươm, ngay cả đầu tóc cũng đã được gội.
Kẻ gây rối khoanh tay, dựa vào cửa phòng vệ sinh, hỏi anh tuần sau có muốn thêm một lần nữa không.
Không có người ngoài, Ninh Kỵ cuối cùng cũng giơ ngón giữa về phía chàng trai đang dựa vào cửa phòng tắm: "Cút đi."
Anh vừa mới rửa mặt xong, vốn dĩ đã trông trẻ con, giờ mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt nên dáng vẻ hung dữ càng giống một sinh viên đại học.
Yến Tùy: "Chúng ta rất hợp nhau phải không?"
Ninh Kỵ làm ngơ, khi đi ngang qua người kia thì cố ý va mạnh vào.
Người kia lẽo đẽo theo sau anh: "Tối qua tôi không làm cậu sướng à?"
Ninh Kỵ lạnh lùng như một tên đàn ông tồi mặc quần vào. Anh tuyệt đối sẽ không nói một lời tốt đẹp nào về người này. Tuy vậy, công bằng mà nói, tối qua người này quả thực đã tiến bộ vượt bậc về kỹ thuật.
Lần trước bị ngắt quãng nên không có ký ức gì nhưng tối qua lại mơ hồ có vài đoạn. Đáng lẽ sau khi uống nhiều rượu như vậy thì không nên nhớ nhưng có lẽ vì kh*** c*m vượt quá ngưỡng, cận kề giới hạn nên não bộ đã ghi nhớ rất sâu sắc.
Người bên kia không bỏ cuộc, chặn anh lại, lại làm động tác ám chỉ đầy mạnh mẽ vừa nãy, ngón trỏ và ngón cái khoanh lại, đầu lưỡi linh hoạt: "Thật sự không cân nhắc lại sao?"
"Tôi thấy tôi làm cũng được mà, giám đốc Ninh, cân nhắc một chút đi."
Sắc mặt của Ninh Kỵ trở lên vi diệu. Anh quay đầu nhìn đại thiếu gia đang gọi mình là giám đốc Ninh.
Đại thiếu gia thấy anh nhìn thì cười xua tay, nói rằng bây giờ bản thân là kẻ thất nghiệp, công ty của gia đình đều đã được em trai thừa kế rồi.
Ý nói ban đầu của hắn là ám chỉ rằng mình rất rảnh rỗi trong thời gian này nhưng những lời này lọt vào tai Ninh Kỵ lại biến thành ý khác.
Sau buổi họp lớp, Ninh Kỵ đã nghe vài người bạn thân quen nói về những chuyện này, rằng trong những năm Yến Tùy ra nước ngoài, có lẽ cuối cùng tập đoàn nhà họ Yến sẽ rơi vào tay em trai hắn. Giới nhà giàu đấu đá lẫn nhau, e rằng sau mấy năm ra nước ngoài, Yến Tùy đã trở thành người ngoài lề trong nhà họ Yến. Cuộc sống cũng sẽ không mấy dễ dàng.
Một lúc sau, Ninh Kỵ rút ra một tấm thẻ, kẹp thẻ vào giữa các ngón tay. Anh dùng mặt thẻ vỗ nhẹ vào má Yến Tùy, tặc lưỡi một cách sâu xa: "Anh cũng có ngày hôm nay à?"
Yến Tùy nghiêng đầu, nhìn tấm thẻ ngân hàng, khẽ nhướng mày.
Ninh Kỵ sảng khoái không sao tả xiết.
Vất vả phấn đấu bao nhiêu năm, hóa ra tất cả chỉ để hôm nay có thể cầm thẻ ngân hàng bao nuôi cái tên đối thủ không đội trời chung này.
...
Ninh Kỵ đã mua một căn hộ chuyên dùng để sắp xếp cho Yến Tùy.
Rồi hẹn gặp mặt mỗi cuối tuần để giải quyết nhu cầu và giải tỏa áp lực.
Giới tài chính rất hỗn loạn, không ít người chơi bời phóng khoáng nhưng Ninh Kỵ vốn luôn giữ mình trong sạch. Những năm đầu anh dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp, lịch sử tình trường hoàn toàn trống rỗng.
Mỗi cuối tuần, anh lại vui vẻ học theo người khác, mang một túi đầy đồ chơi đến tìm Yến Tùy, nào là roi da, vòng cổ, lỉnh kỉnh mang ra dọa người.
Chỉ là người kia đeo vào rồi vẫn chẳng khác gì cầm thú. Ngay cả khi Ninh Kỵ cố sức kéo vòng cổ, lúc 'làm' hắn vẫn giả vờ như không nghe thấy, tự làm theo ý mình.
Có vài lần Ninh Kỵ tức điên lên, khản giọng túm tóc Yến Tùy, mắng hắn làm 'trai bao' mà không có một chút chuyên nghiệp nào.
Coi chừng có ngày sẽ bị anh cho nghỉ việc.
Lúc này đại thiếu gia mới híp mắt cúi đầu, dường như muốn hôn anh.
Ninh Kỵ siết tay, túm tóc hắn kéo ngược ra sau, giọng khàn khàn quát bảo cút đi.
Dính lấy nhau như vậy là muốn làm gì?
Đại thiếu gia cũng có chút không vui. Mặt sa sầm, đôi mày anh tuấn nhíu lại, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần, trong lòng bỗng thấy vô cùng bực bội.
Kết quả, một giây sau, đại thiếu gia bị đá văng xuống giường.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì người trên giường đã cầm đại một cái áo mặc vào, vừa mặc vừa lạnh giọng nói không vui thì cút đi.
Người kia mặc đồ xong, cổ áo sơmi mở rộng lơi lả, xương quai xanh vương vết hôn loang lổ, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ vì d.ục v.ọng nhưng giọng điệu lại lạnh tanh.
Vài phút sau, cửa bị đóng lại cái 'rầm'.
Phòng ngủ yên ắng trở lại.
Yến Tùy ngồi dưới đất, nửa người trên tr*n tr**, quay đầu nhìn cánh cửa phòng.
Hắn ngây người một lúc, không biết đang nghĩ gì, một hồi sau mới đứng dậy. Hắn gọi cho Ninh Kỵ nhưng anh không bắt máy.
Yến Tùy ngồi co người trên giường, trầm mặc một lúc, lại gọi lần nữa.
Ninh Kỵ vẫn không bắt máy.
Yến Tùy vứt điện thoại sang bên cạnh, khuỷu tay chống lên đầu gối, túm tóc mình, không hiểu bản thân vừa rồi nổi điên cái gì.
Dù những năm ở nước ngoài hắn sống khá chừng mực, chưa từng có mối quan hệ tình cảm nào nhưng hắn cũng biết hành vi vừa rồi của mình trong lúc hỗn loạn cảm xúc là vượt giới hạn.
Cho dù hắn có cả ngàn cái cớ____ bầu không khí quá mờ ám, đôi mắt người dưới thân quá đẹp, cảm giác da kề da quá khiến lòng rung động thì cũng không thể lấy đó làm lý do cho hành vi vượt ranh giới của mình.
Suốt nửa tháng Ninh Kỵ không quay lại căn hộ. Lúc đầu đúng là vì hôm đó phát cáu, trong lòng còn giận nhưng về sau là vì bận bịu quá nên cũng quên khuấy đi.
Anh không ngờ Yến Tùy lại tự mình đến công ty tìm anh.
Hắn ăn mặc như sinh viên đại học, áo nỉ, quần thể thao, đeo túi chéo, trông như vừa từ phòng gym đi ra. Hắn vào ra công ty chẳng hề lúng túng, thản nhiên đứng lẫn giữa đám tinh anh mặc vest chỉnh tề.
Tan làm, nét mặt của Ninh Kỵ có chút vi diệu. Anh đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới. Yến Tùy thản nhiên nói: "Làm nghề này ai cũng mặc vậy."
Ninh Kỵ hỏi: "Nghề gì mà phải mặc như thế?"
Yến Tùy nhận lấy chìa khóa xe từ tay anh: "Người ăn bám người ta đều mặc thế."
Hôm đó hai người lại lăn lộn với nhau.
Tối đó Yến Tùy đặc biệt biết nghe lời, bảo chậm thì chậm, bảo nhẹ thì nhẹ, hầu hạ cực kỳ vừa ý.
Nửa tháng rồi Ninh Kỵ không đến, lần này anh phản ứng đặc biệt mạnh, giọng khàn suốt cả đêm, làm xong thì không muốn nhúc nhích ngón tay nào. Anh nằm sấp trên giường, nheo mắt nhìn Yến Tùy ôm mình đi tắm.
Bình thường tắm xong là xong việc, đắp chăn ai người ấy ngủ nhưng đêm đó tắm xong, Yến Tùy còn dính lấy đòi xoa bóp cho anh.
Ninh Kỵ lim dim mắt ngáp ngủ, đá cho hắn một cái, mơ màng nói không được xoa.
Yến Tùy nghe tai này lọt tai kia____ hắn đã nghe mãi thành quen mấy câu kiểu 'không được', 'đừng', 'không thích' của Ninh Kỵ.
Quả nhiên, mèo con được tắm nước nóng lơ mơ buồn ngủ nằm trong chăn mềm mại bị người ta xoa bóp nửa ngày cũng chẳng phản ứng, ngược lại còn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Ninh Kỵ đang mặc quần chuẩn bị đi thì phát hiện Yến Tùy đã làm xong bữa sáng.
Nửa tiếng sau, ăn xong bữa sáng, Ninh Kỵ lau miệng, thỏa mãn rời đi.
Về sau, hễ rảnh là Ninh Kỵ lại đến căn hộ lêu lổng với Yến Tùy. Ban đầu là mở cửa vào thẳng vấn đề, làm xong mặc đồ rời đi, sau đó là nằm dài trên sofa giục Yến Tùy mau nấu cơm, ăn xong thì cả hai cuộn lại trên sofa vì buồn ngủ sau bữa ăn.
Chỉ đơn giản là nằm bên nhau xem mấy bộ phim tình cảm cũ rích rồi bị phát cơm chó đến mức lim dim buồn ngủ.
Đôi lúc Ninh Kỵ nheo mắt buồn ngủ rồi lại bỗng nhớ ra gì đó, không vui lắm đẩy người bên cạnh một cái: "Hồi cấp 3 có phải anh thấy tôi ngốc lắm không?"
Yến Tùy: "?"
Ninh Kỵ liếc nhìn chàng trai mặc áo thun trắng của mình bên cạnh, nghĩ ngợi một chút rồi tự an ủi mình: "Thôi kệ, dù sao bây giờ anh cũng đáng thương."
Suốt ngày lẽo đẽo theo sau anh, mặc mấy bộ đồ anh không thèm nữa.
Nhưng nghĩ vậy, trong lòng Ninh Kỵ lại hơi khó chịu. Thế là anh chuyển khoản cho đối phương một khoản tiền, lạnh mặt bảo hắn mặc đồ cho ra hồn chút.
Anh cho rằng cái cảm giác khó chịu đó là vì mình là một 'kim chủ' hào phóng, mà kiểu ăn mặc rách nát như Yến Tùy sẽ khiến người khác nghĩ anh là kim chủ keo kiệt.
Yến Tùy lại tới gần định hôn anh.
Ninh Kỵ vẫn không thích bị hôn. Anh nghiêng đầu, không vui đẩy hắn ra rồi cau mày: "Không được hôn."
Yến Tùy khựng lại, hơi cúi người tới gần, thấp giọng hỏi: "Tại sao?"
Ninh Kỵ túm tóc hắn: "Không tại sao cả."
Anh ngáp một cái, lăn người trên sofa, mơ màng dặn Yến Tùy lát nữa bế anh lên giường, sáng mai tám giờ gọi anh dậy.
Ninh Kỵ ngủ rất nhanh, lúc ngủ còn bị hôn trộm một cái lên má.
Người kia cúi xuống bế anh lên, đặt anh lên giường, dùng tay bóp má anh làm hai má trắng nõn phồng lên, đôi môi mỏng hồng nhạt trông càng đầy đặn.
Yến Tùy cúi đầu, lại hôn thêm cái nữa. Hắn l**m ướt khóe môi của anh rồi lẩm bẩm như tự nói với mình: "Cứ hôn đấy."
Càng không cho hôn thì lại càng phải hôn.
Ninh Kỵ lêu lổng với người ta suốt bốn tháng, say mê đến mức quên trời đất, cuối cùng bị một cuộc điện thoại của bà Liên kéo về thực tại.
Bà Liên nói anh cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nên nghiêm túc suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình. Mấy năm trước bận rộn lo sự nghiệp, bây giờ đã rảnh rang hơn chút rồi, cũng nên gặp gỡ người phù hợp.
Cuộc gọi này khiến Ninh Kỵ như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, anh bật dậy vội vã chạy về nhà mà còn chưa kịp ăn sáng.
Lời bà Liên nói quả thực rất có lý, anh cứ tiếp tục dây dưa với Yến Tùy thế này cũng không phải cách.
Ninh Kỵ suy nghĩ suốt một đêm, cảm thấy rõ ràng bản thân rất có thể thích con trai. Sáng hôm sau, anh chuyển cho Yến Tùy một khoản tiền không nhỏ, xem như là tiền bồi thường để cắt đứt quan hệ.
Thậm chí sau khi chuyển tiền, anh còn gửi thêm một đoạn tin nhắn, bảo Yến Tùy sau này đừng tự buông thả bản thân nữa. Những chuyện trước kia xem như xóa bỏ hết, anh sẽ không dựa vào tiền bạc để làm khó hắn nữa.
Yến Tùy không trả lời.
Nghe đâu mấy ngày trước đã ra nước ngoài buôn hàng xách tay kiếm tiền rồi.
Nghĩ đến những ân oán trong gia đình hào môn của Yến Tùy, Ninh Kỵ lại thấy có phần áy náy. Yến Tùy giống như Lọ Lem trong nhà, đáng thương vô cùng.
Anh còn chưa kịp hết áy náy thì trợ lý bên kia đã đến báo có người tên là Yến Trác Minh muốn gặp anh, tự xưng là em trai của Yến Tùy.
Tan làm, Ninh Kỵ hẹn gặp Yến Trác Minh ở một quán cà phê.
Anh thậm chí đã chuẩn bị tâm lý bị người nhà họ Yến mỉa mai, mang theo cả một túi tiền, định diễn lại cảnh 'đảo ngược thế cờ' trước mặt người nhà họ Yến____ "Đây là một trăm vạn, tránh xa tình nhân của tôi ra."
Không vì điều gì khác, chỉ đơn thuần là muốn xả giận.
Kết quả người tới lại là một cậu nhóc trắng trẻo mũm mĩm, trông rất hiền lành rụt rè. Cậu ta xách theo chiếc bánh nhỏ tự làm trên tay, ngồi trước mặt anh, lí nhí hỏi: "Anh có phải đang quen với anh trai em không ạ?"
Ninh Kỵ: "?"
Cậu nhóc mũm mĩm đẩy bánh sang cho anh, lấy hết can đảm cầu xin anh khuyên anh trai mình quay về tiếp quản công ty, nếu không công ty sắp phá sản thật rồi.
Ninh Kỵ: "???"
Cậu nhóc mũm mĩm buồn bã nói mình chỉ biết làm bánh, chỉ mong anh trai quay về thừa kế công ty. Ban đầu cứ nghĩ anh trai về rồi thì mình có thể thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ không biết anh ấy phát điên gì, lại cứ khăng khăng đòi ăn bám.
Gần đây mới chịu tiếp quản một số việc của công ty, bắt đầu đi công tác nước ngoài.
Cậu nhóc mũm mĩm nhét một miếng bánh vào miệng, cau mày than thở: "Hầy, ăn chùa thì có món gì ngon chứ*!"
(*nhóc này hiểu 'ăn bám' là 'ăn chùa' ~ )
"Thật sự không hiểu anh ấy nghĩ gì luôn!"
Ninh Kỵ: "..."
Một tuần sau, Yến Tùy trở về nước, làm như chưa từng nhận được mấy tin nhắn đó, vẫn tỉnh bơ đến đón Ninh Kỵ tan làm.
Ninh Kỵ vừa hỏi, hắn đã ngụy biện rằng điện thoại bị mất ở nước ngoài nên không thấy tin nhắn.
Trong bãi đỗ xe ngầm, Ninh Kỵ nở một nụ cười hỏi hắn: "Thật không?"
Ninh Kỵ chủ động cười với hắn đúng là hiếm có. Yến Tùy lập tức dao động, không chớp mắt đáp: "Thật mà."
Ninh Kỵ nói: "Em của anh làm bánh quy việt quất ngon đấy."
Yến Tùy cười: "Cậu thích ăn thì____"
Chưa nói hết câu, hắn bỗng khựng lại.
Ninh Kỵ: "Không diễn nữa à?"
"Em của anh năn nỉ anh tiếp quản công ty, vậy mà quay đầu anh lại nói mình là kẻ ăn bám?"
Anh vỗ tay, "Diễn giỏi đấy, nên trao giải cho đại thiếu gia mới được."
Yến Tùy không nói gì, ngoan ngoãn theo sau anh. Kết quả vừa đến bên xe Ninh Kỵ, hắn đã thấy một thanh niên mặc áo trùm mũ đứng đợi ở đó.
Vừa thấy Ninh Kỵ, mắt của cậu ta lập tức sáng rực. Cậu ta vội vàng gọi: "Ethan___"
Bước chân của Ninh Kỵ khựng lại. Anh nhìn đám 'ngu ngốc' trước mặt mà mặt không cảm xúc.
Ngu ngốc số 1 – cậu thực tập sinh kích động nhìn anh chằm chằm: "Ethan, anh không thể cứ thế mà..."
Còn chưa nói xong thì cậu ta đã bị người bên cạnh cắt ngang: "Ninh Kỵ, cậu ta là ai?"
"Cậu tìm người mới rồi à?"
Thực tập sinh hơi tức giận, nghiêng đầu xem là ai dám chen ngang, kết quả lại thấy đối phương còn tức giận hơn mình, lại đang nhìn chằm chằm cậu ta với ánh mắt u ám.
Ninh Kỵ chẳng hiểu sao cuối cùng lại thành ra anh cãi nhau với Yến Tùy.
Ngu ngốc 1 bị trợ lý kéo đi, còn Yến Tùy thì y như nguyên phối vừa bị cắm sừng, nổi ghen bừng bừng, lên xe là bắt đầu cãi.
Cãi từ công ty về đến nhà, hỏi cái tên ngu ngốc số 1 kia là ai, tại sao lại thân thiết gọi tên tiếng Anh của anh, vì sao tan làm lại đến đón anh.
Ninh Kỵ cũng nổi đóa, chửi người trước mặt thích diễn như vậy thì sao không vào Hollywood đi.
Cãi qua cãi lại, hai người đang nóng đầu chả hiểu thế nào lại quấn vào nhau.
Người lớn rồi, có to chuyện thế nào thì sau khi ngủ với nhau một trận cũng bình tĩnh lại. Hai người ngồi bên mép giường, cùng hút thuốc sau khi xong việc.
Yến Tùy nói: "Thật ra tôi cũng không muốn nói mấy chuyện này, chỉ là lâu lâu nghĩ đến lại thấy khó chịu. Nói thật chứ ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, hôn một cái cũng chết à?"
"Ninh Kỵ, cậu ghét tôi đến vậy sao?"
Ninh Kỵ hít một hơi thuốc, không nói gì.
Yến Tùy tiếp lời: "Nếu cậu thật sự ghét tôi vậy thì tôi cũng chẳng ngại để cậu tiếp tục ghét."
"Cùng lắm thì tôi cứ tiếp tục ăn bám cậu, dù sao cũng vì ghét tôi nên cậu mới bao nuôi tôi."
Ninh Kỵ: "Bẩn."
Yến Tùy dập tắt điếu thuốc, quay đầu lại không dám tin: "Tôi bẩn? Cậu chưa từng xem báo cáo sức khỏe của tôi à? Nếu không muốn tiếp tục thì kiếm cái lý do nào khác đi được không?"
"Ở nước ngoài tôi chẳng yêu đương với ai hết, mới đi có vài ngày mà cậu đã tìm tới con bọ que kia rồi, định thay thế tôi luôn à!"
Ninh Kỵ không biết từ khi nào thực tập sinh kia lại có biệt danh là 'bọ que' nhưng nghĩ lại thì thấy đúng thật, khá hợp hình tượng.
Một lúc sau, anh mới nói: "Tôi có nói anh bẩn đâu."
Ninh Kỵ hơi ngượng ngùng, hắng giọng nói: "Cái đó... anh vừa hôn chỗ kia xong rồi lại hôn tiếp..."
Thứ kia vừa vào miệng xong lại hôn anh, anh thật sự không chịu được.
"Với lại..." Ninh Kỵ dập điếu thuốc, lầm bầm: "Phải hôn bằng được à?"
Người lớn rồi, đến bước này ai cũng hiểu hàm ý trong lời kia.
Yến Tùy: "Phải, nhất định phải hôn."
Ninh Kỵ biết đó là việc chỉ có người yêu mới làm, dính dính nhớp nhớp sến rện.
Ninh Kỵ lại muốn xách quần rời đi.
Dạo gần đây, anh cứ lờ mờ cảm thấy ánh mắt Yến Tùy nhìn mình có gì đó khác lạ. Nhưng lúc đó chỉ mải lo chơi bời với Yến Tùy, vui đến quên cả trời đất nên chưa từng nghĩ đến.
Thấy Ninh Kỵ mãi không nhúc nhích, thậm chí còn định mặc quần bỏ đi, Yến Tùy đành bất đắc dĩ hạ giọng: "Không hôn, không hôn là được rồi."
Lỡ mà ép quá để con bọ que kia lên thay thì chết.
Sắp ba mươi rồi mà còn ghen với một cậu nhóc mới ra trường. Bình thường mắt mọc trên đỉnh đầu, ai cũng không để vào mắt, giờ lại tự so mình với một thực tập sinh vừa tốt nghiệp đại học.
Yến Tùy ôm lấy người kia, thấp giọng nói: "Không nói là phải hôn, nếu cậu không muốn hôn thì..."
Chưa nói hết câu, hắn đã bị kéo cổ áo, hôn một cái. Yến Tùy ngẩn người, hơi mở to mắt.
Ninh Kỵ hôn người trước mặt xong, l**m môi thầm nói: "Cũng đâu có độc chết ai đâu..."
Anh còn tưởng đây là lần đầu họ hôn nhau nên lẩm bẩm: "Trước kia miệng độc như vậy, cứ tưởng hai môi chạm nhau là tự độc chết mình rồi chứ."
Yến Tùy vẫn ngẩn người im lặng.
Ninh Kỵ cố giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Trước kia không cho hôn đâu có nghĩa bây giờ cũng không cho hôn..."
Trước kia chỉ lo ngủ cho sướng nhưng dần dà, dù chỉ là ngồi xem phim trên sofa trong căn hộ cũng khiến Ninh Kỵ thấy thư giãn.
Cái khiến anh thoải mái không phải là căn hộ, không phải sofa, cũng không phải bộ phim mà là người.
Thấy đối phương vẫn im lặng không phản ứng, Ninh Kỵ đẩy một cái. Một giây sau anh bị ôm chặt lại như một đứa trẻ con, hai người đối mặt với nhau.
Yến Tùy cúi đầu, nâng mặt anh lên, sống mũi cao chạm vào mũi anh, hỏi: "Thật sự cho hôn rồi à?"
Chưa kịp để anh trả lời, Yến Tùy lại nâng mặt anh lên: "Không cho cũng phải cho, nói là phải giữ lời. Hôn rồi tức là thích, Ninh Kỵ."
Ninh Kỵ bị sống mũi của hắn cọ đến ngứa ngáy. Anh cười khúc khích, quay đầu, đưa tay đẩy nhẹ ngực đối phương. Nhưng lát sau anh lại xoay đầu lại, ngẩng mặt lên, ngập ngừng và vụng về đáp lại nụ hôn đó rồi mơ hồ nói: "Nói thừa... đương nhiên là tôi biết."