Ninh Kỵ đoán rằng Yến Tuỳ sẽ không làm mấy việc như l**m lông này.
Đại thiếu gia có chứng bệnh sạch sẽ nặng, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đi vòng vo mười con đường để tới nhà vệ sinh sạch sẽ của tòa Sùng Đức thì sao có thể đi l**m lông giống như cậu, một tên vô lại không sợ trời sợ đất được.
Quả đúng là như vậy, mèo sư tử giữ đầu của mèo tam thể, lại tiến gần hai giây nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý dính dớp nước miếng. Sắc mặt của hắn vặn vẹo, buông vuốt ra khỏi đầu mèo tam thể.
Ninh Kỵ càng thêm vui vẻ, ngay cả sự tức giận vì bị kéo đuôi cũng giảm đi khá nhiều.
Ăn uống no nê, cậu giơ móng vuốt đẩy hộp thức ăn trống sang một bên, bắt đầu thong thả đi dạo quanh khu vực thức ăn cho mèo.
Ở xung quanh, các sinh viên giơ điện thoại, vẫy vẫy thanh súp thưởng cho mèo, cười tươi: "Tiểu Hoa, lại hôn Đại Bạch một cái đi, cho cưng một thanh súp thưởng nè."
Mèo tam thể dựng tai lên, quay đầu nhìn cô gái đang vẫy thanh thức ăn. Đôi mắt tròn xoe không ngừng đảo qua đảo lại, đầy vẻ tinh nghịch không thể giấu giếm.
Mèo tam thể giơ móng vuốt, vỗ vỗ vào thanh súp thưởng rồi không có ý tốt bước về phía mèo sư tử, ép mèo sư tử lùi từng bước, toàn thân căng cứng.
Ninh Kỵ không thể ngờ rằng có ngày mình lại ép Yến Tuỳ lùi bước như vậy. Nhìn thấy Yến Tuỳ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cậu vui mừng không thôi.
Mèo tam thể lao nhanh như tên bắn, chỉ trong một khoảnh khắc đã l**m một cái vào đầu của mèo sư tử.
Sắc mặt của mèo sư tử vô cùng vặn vẹo. Hắn nhìn mèo tam thể vui vẻ chạy đến trước mặt cô gái, vỗ vỗ vào thanh súp thưởng, ra hiệu cho cô gái bóc ra rồi nhanh chóng ngậm thanh súp thưởng vui vẻ chạy mất.
Yến Tuỳ: "......"
Người này làm mèo hay làm người đều giống như một đứa trẻ.
Trẻ con.
Mèo tam thể ăn uống xong, lắc đầu, nói với mèo sư tử rằng mình phải đi làm vài việc.
Mèo sư tử hỏi cậu đi đâu.
Mèo tam thể xù lông, giả vờ không nghe thấy, thực chất là định đi lên giảng đường lớp học vào lúc 7 giờ tối để nghe bài giảng của giáo sư Cao.
Mèo sư tử nhìn cậu một lúc, nhẹ nhàng nói: "Cậu định đến khu 3 học à?"
Ninh Kỵ ngạc nhiên: "Sao anh biết được?"
Yến Tuỳ cười lạnh: Hắn quen Ninh Kỵ bao nhiêu năm, đã sớm hiểu rõ cậu như lòng bàn tay.
Mèo sư tử cố tình chen vào bên cạnh cậu: "Tôi cũng đi học."
Mèo tam thể giơ một móng vuốt đẩy hắn, không vui nói: "Đi đi đi, không phải mỗi lớp anh đều lén lút chuẩn bị bài sao?"
"Anh còn đi học cái gì?"
Cuối cùng mèo sư tử vẫn theo cậu đến giảng đường lớp khu 3. Lớp học đông nghịt người. Buổi tối, không ít sinh viên vừa mới từ ngoài trường chạy về, bọn họ vẫn vui vẻ trò chuyện với nhau.
Giáo sư Cao hiền hòa, trong giờ học thường không điểm danh, không kiểm tra, tất cả đều dựa vào ý thức tự giác của sinh viên.
Ninh Kỵ rất tỉnh táo. Cậu lén lút vào lớp học, đặc biệt chọn chỗ ngồi ở góc hàng ghế đầu, ngẩng đầu nhìn bảng đen. Mèo sư tử ngồi ngay bên cạnh cậu.
Cái đuôi xù lông đẹp đẽ của mèo tam thể vẫy vẫy, thu hút ánh mắt của không ít sinh viên. Bọn họ nhìn thấy mèo tam thể ngồi ngay ngắn ở hàng đầu đang chuyên tâm nhìn lên bục giảng, lưng thẳng tắp, dáng vẻ nghiêm túc như đang học bài.
Giáo sư Cao giảng bài được hơn mười phút, nhìn thấy đám sinh viên ngồi ở hàng sau đang lẩn trốn, gục đầu xuống, bề ngoài thì chăm chú nhưng thực ra đang ngủ gật.
Giáo sư Cao đặt sách xuống, chống tay lên bục giảng, mở sách và viết một bài tập khó trên bảng. Chữ viết chật kín nhưng nhìn xuống dưới không có sinh viên nào có thể theo kịp.
Chỉ có hai cái đầu mèo chăm chú nhìn ông. Hai cái đầu cùng quay qua quay lại, thỉnh thoảng nghiêm túc gật đầu, gặp phải chỗ ông cố tình viết sai còn lắc đầu thở dài.
Giáo sư Cao đặt giáo án xuống, vỗ tay lên bàn, bất đắc dĩ nói: "Sao các em lại không nghiêm túc như hai con mèo kia vậy?"
"Hai con mèo nghe đến những chỗ quan trọng còn biết gật đầu, còn các em thì chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn tôi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì hai con mèo sẽ lấy được bằng tốt nghiệp trước, rồi các em còn phải gọi chúng là đàn anh đấy."
Cả lớp phát ra tiếng cười rôm rả.
Nhìn những sinh viên ở hàng ghế sau ngẩng đầu nhìn lên bảng, giáo sư Cao cuối cùng cũng hài lòng và bắt đầu giảng phần tiếp theo.
40 phút của tiết học nhanh chóng trôi qua. Khi chuông tan học vang lên, tiếng trò chuyện lác đác bắt đầu vang lên trong lớp học.
Mèo tam thể nằm ở góc hàng ghế đầu, ban đầu còn đang suy nghĩ về một điểm trong bài giảng của giáo sư Cao thì cái tên của mình bất ngờ lọt vào tai.
"Hôm nay Ninh Kỵ không đến à?"
Một nhóm bạn nữ ở hàng sau đang trò chuyện rảnh rỗi. "Không đến, Tây Tây tìm mấy lần mà không thấy Ninh Kỵ trong lớp, chắc là xin phép nghỉ rồi..."
"Chắc Tây Tây buồn lắm, mấy ngày nay không gặp Ninh Kỵ rồi."
Ôn Tây đỏ mặt, có vẻ hơi ngượng ngùng. Cô mím môi quay đầu tìm khắp lớp học.
"Tây Tây, cậu thích cậu ấy lâu rồi, thử theo đuổi thử xem? Mình đã hỏi bạn cùng phòng của Ninh Kỵ rồi, Ninh Kỵ chưa có bạn gái đâu. Cậu có thể thử đấy..."
Ôn Tây có vẻ do dự: "Để mình nghĩ đã, nhưng mình không muốn ngay cả cơ hội làm bạn học cũng không có..."
"Không đâu, Ninh Kỵ nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng theo bạn cùng phòng nói thì hình như cậu ấy chưa yêu bao giờ..."
Nhóm bạn nữ ở hàng sau nhỏ giọng khuyên nhủ Ôn Tây, không hề hay biết rằng nhân vật chính của chủ đề đang nói đến lại ở ngay trước mặt mình.
Mèo sư tử nghiêng đầu, thấy mèo tam thể nằm trên bàn, hai móng vuốt che tai, có vẻ như đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đuôi thì vung vẩy loạn xạ, gần như quay thành một con quay.
Yến Tuỳ nhìn một lúc, cảm thấy hơi kỳ lạ: "Cậu còn biết xấu hổ à?"
Trời sập xuống cũng có Ninh Kỵ gánh giúp, vậy mà người như cậu lại đỏ mặt vì nghe được chuyện có người thích mình? Thật là khó tin.
Mèo tam thể quay đầu, gằn giọng: "Liên quan gì đến anh?"
Mèo tam thể nhảy xuống bàn, bước một cái thật nhanh đến bàn bên cạnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Mèo sư tử cũng nhảy lên bàn bên cạnh, lười biếng nói: "Ôn Tây à, tôi nhớ cô ấy là cán bộ văn nghệ của lớp cậu đúng không?"
Cô là một cô gái rất xinh đẹp.
Mèo tam thể nằm trên bàn không nói gì. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, có chút không tự nhiên nói: "Đừng nói chuyện này ra ngoài."
Mèo sư tử vốn đang vẫy đuôi thảnh thơi đột nhiên dừng lại, hắn nhìn mèo tam thể rồi lại liếc mắt về phía Ôn Tây ở hàng sau, hơi bất ngờ, nói: "Cậu cũng thích cô ấy à?"
"Dự định theo đuổi cô ấy sao?"
Mèo tam thể nghiêng đầu: "Không, dù sao thì anh đừng nói chuyện này ra ngoài, cứ giả vờ không biết là được."
Mèo sư tử từ từ "à" một tiếng, đuôi buông thõng xuống bàn, không lạnh không nóng nói: "Cậu quan tâm cô ấy ghê nhỉ."
Ninh Kỵ không có ấn tượng rõ rệt về Ôn Tây, chỉ nhớ cô là một cô gái rất điềm đạm và dịu dàng, thường xuyên mặc váy trắng, tóc đen mềm mại, rất xinh đẹp.
Mèo tam thể nằm trên bàn học, đáp lại mèo sư tử: "Tôi có quan tâm cô ấy hay không là chuyện của tôi, không phải chuyện của anh."
Mèo sư tử ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, không nói gì, lúc lâu sau mới lơ đễnh nói: "Ồ."
"Tôi cứ tưởng cậu sẽ như mọi khi, chuyện gì cũng muốn đem ra trước mặt tôi nói."
Mèo tam thể: "Hả? Từ bao giờ mà chuyện gì tôi cũng đem ra nói với anh? Tôi bị bệnh à mà lại thích nói chuyện gì đó với anh?"
Mèo sư tử: "Cậu đạt giải nhất trong kỳ thi cạnh tranh cấp ba, cầm huy chương vàng đi quanh trước mặt tôi; kỳ thi tháng đạt điểm cao nhất, cậu còn phải dựng bảng xếp hạng lên bàn, thậm chí giày dép lớn hơn một cỡ cũng phải kể đi kể lại với tôi mấy lần."
Mèo tam thể: "......"
Cậu bực bội quay đầu, lẩm bẩm vài câu.
Hồi cấp ba đúng là cậu có như thế, thậm chí chỉ cần cao thêm một cm thì cậu cũng muốn cầm loa phóng thanh rồi nói bên tai Yến Tuỳ.
Mèo tam thể nằm trên bàn, hơi không được tự nhiên nói: "Chuyện này không giống..."
"Con gái đâu ai muốn chuyện này bị người khác biết. Anh có thể quan tâm tôi có thích cô ấy hay không nhưng đừng nói chuyện này ra ngoài."
"Nếu để tôi biết anh nói ra ngoài thì anh xong đời đó."
Mèo sư tử từ từ nhấc đuôi lên vẫy vẫy, từ tư thế ngồi chuyển sang nằm xuống. Hắn lười biếng "à" một tiếng, giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
"Meo meo~"
Lý Tường ngồi ở hàng ghế sau vừa mới đi vệ sinh xong. Khi quay lại đã nhìn thấy một con mèo tam thể xinh đẹp đang nằm trên bàn học. Cái đuôi xù mềm mại giống như đuôi cáo vẫy qua vẫy lại trong không trung.
Lý Tường không kiềm chế được, hào hứng ngồi xuống ghế, giơ tay định vu.ốt ve mèo tam thể đang nằm trên bàn học.
Đang nằm yên thì đột nhiên bị vuốt đầu một cái, mèo tam thể ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong lòng nghĩ: Hỗn láo! Không có đồ ăn cho mèo mà dám sờ cậu, như thế chẳng khác gì sờ chùa cả...
Kết quả, khi nhìn lên, thấy là gương mặt tươi cười của Lý Tường, mèo tam thể lại nhân từ nằm xuống, bình tĩnh để Lý Tường vuốt đầu mình.
Lý Tường vui vẻ vuốt đầu mèo tam thể, vừa vuốt vừa khen mèo tam thể dễ thương. Ninh Kỵ rất bình tĩnh ____ trong ký túc xá, cậu còn bị gọi là 'em út' nữa, vuốt đầu vài cái thì có gì to tát?
Mèo tam thể lười biếng nằm trên bàn học, phát ra tiếng rừ rừ nhỏ, đôi mắt tròn xoe trông rất thư giãn.
Yến Tuỳ chưa bao giờ thấy Ninh Kỵ như vậy, cậu ngoan ngoãn nằm trên bàn học cho người khác vuốt đầu.
Mèo sư tử ngẩng đầu, nhìn bạn cùng phòng của Ninh Kỵ một lúc lâu, không hiểu sao lại cảm thấy hơi khó chịu. Hắn tự hỏi, không thấy bạn cùng phòng Ninh Kỵ có gì đặc biệt lắm.
Ninh Kỵ thường xuyên đối đầu với hắn nhưng trong ký túc xá dù hay bị mọi người gọi là 'em út' nhưng cậu lại không giận.
Thậm chí hóa thành mèo cũng cho bạn cùng phòng vuốt đầu.
Hắn lớn hơn Ninh Kỵ vài tuổi, từ hồi cấp ba đã muốn Ninh Kỵ gọi một tiếng 'anh' thân thiết nhưng bao nhiêu năm qua, Ninh Kỵ vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt ngẩng cao đầu.
Đừng nói gì đến việc muốn Ninh Kỵ gọi một tiếng 'anh', ngay cả khi Ninh Kỵ đi qua hắn cậu cũng chẳng thèm nhường đường.
Mèo sư tử để đuôi thõng xuống bàn, quay đầu đi, không nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhưng một lúc sau, mèo sư tử lại quay lại, im lặng gọi một tiếng.
"Ninh Kỵ."
Mèo tam thể bị vuốt đầu lười biếng ngẩng đầu lên.
Mèo sư tử: "Lớp học bắt đầu rồi, bảo cậu ta quay về đi."
Mèo tam thể nghĩ một lát, thấy cũng đã đến lúc để Lý Tường về nên bèn đứng dậy, duỗi một móng vuốt gạt tay trên đầu mình ra rồi gõ gõ bàn học, ra vẻ uy nghiêm bảo Lý Tường mau quay về học.
Lý Tường vui vẻ lấy điện thoại ra, chụp ảnh mèo nhỏ.
Mèo sư tử ở bên cạnh giơ móng vuốt lên, che khuất ống kính, yên lặng nhìn Lý Tường.
Lý Tường: "?"
Cậu ta ngớ người nhìn chú mèo sư tử với đôi mắt khác biệt này, thậm chí từ ánh mắt của con mèo này, cậu ta có thể cảm nhận được chút không vui.
Lạ thật.
Lý Tường dụi mắt hai cái, lẩm bẩm một câu, định thay góc chụp tiếp ảnh mèo tam thể. Ai ngờ mèo sư tử cũng xoay theo ống kính, móng vuốt giữ chặt ống kính.
Chuông vào học vang lên, Lý Tường chỉ đành cầm điện thoại quay lại chỗ ngồi. Cậu ta vừa đi vừa ngoái đầu nhìn về phía hai con mèo trên bàn học ở hàng ghế trước.
Mèo tam thể nghiêng đầu: "Anh làm gì vậy?"
Mèo sư tử: "Bạn cùng phòng của cậu chụp ảnh cậu. Sau này con mèo tam thể đó không nhận ra bạn của cậu đâu, sẽ khiến bạn cậu sinh nghi."
"Sau này gặp cậu ta thì đừng để cậu ta vuốt đầu cậu, lúc nãy cậu chơi quá thân với cậu ta rồi."
Mèo tam thể ngạc nhiên: "Lúc nãy tôi chơi thân với anh ấy sao?"
Mèo sư tử: "Đúng vậy."