Mèo tam thể vừa nhảy vừa tung tăng chạy quanh mèo sư tử, cố gắng giải thích: "Lúc nãy tôi đâu có chơi thân với anh ấy."
Cậu muốn cứu vãn thể diện của mình: "Tôi chỉ để anh ấy vuốt đầu một chút thôi mà."
Mèo sư tử đi phía trước, không lên tiếng.
Mèo tam thể lẩm bẩm: "Lý Tường không nghĩ nhiều như vậy đâu. Anh ấy còn hay tắm xong quên mang đồ ngủ rồi nhờ bọn tôi lấy giúp mà."
Một lúc sau, cậu nghĩ ngợi rồi nói: "Thôi được rồi, lúc nãy tôi có chơi hơi thân với anh ấy một chút.... vì bọn tôi rất quen thuộc rồi."
Biến thành mèo, lại gặp người quen nên theo bản năng liền buông lỏng cảnh giác. Ninh Kỵ biết điều này có chút nguy hiểm. Ai mà chắc được Lý Tường có khi nào nổi cơn nghiện mèo như 'thần y mèo', lén nhét mèo tam thể vào lòng rồi mang về ký túc xá không.
Hoặc lần sau, nếu Lý Tường gặp lại mèo tam thể mà đòi ôm ấp v.uốt ve, chẳng may bị cào vài phát thì lại phiền phức.
Ninh Kỵ phải thừa nhận, Yến Tùy suy nghĩ chu toàn hơn cậu nhiều.
Mèo tam thể thở dài một hơi đầy trầm tư làm cậu trông chẳng khác gì một người trưởng thành chín chắn và suy nghĩ thấu đáo.
.....
Tan học, sinh viên trong lớp lười biếng tản ra ngoài cửa. Cao Tinh và Lý Tường vừa thu dọn sách vở vừa trò chuyện: "Em út có trả lời tin nhắn của cậu không?"
Lý Tường nhún vai: "Không, không biết có phải ngủ quên trong ký túc xá không nữa. Trước giờ học tôi nhắn tin thì không thấy trả lời, gọi điện cũng không nghe."
Trái tim của Ninh Kỵ chợt trầm xuống, cậu biết rắc rối thực sự đã tới.
Hình dạng con người của cậu và Yến Tùy hiện tại vẫn đang nằm bất tỉnh trên giường ký túc xá, gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Nếu Cao Tinh và mấy người kia lo lắng quá mà đưa cậu đi bệnh viện thì biết làm thế nào?
Mèo tam thể và mèo sư tử liếc nhau một cái, hiển nhiên đều nghĩ đến cùng một chuyện.
Hai con mèo nhẹ nhàng nhảy xuống bàn, đồng loạt lao vút ra khỏi lớp, chạy thẳng về phía ký túc xá.
Chẳng bao lâu sau, hai con mèo đã xuất hiện trước cửa ký túc xá, linh hoạt đẩy cửa ra, phóng vào trong.
Hai phút sau, vẫn không gọi tỉnh được hình dạng con người, hai con mèo thất bại quay trở ra, gặp nhau ngay trước cửa phòng.
Mèo tam thể: "Tôi gọi không tỉnh, còn anh thì sao?"
Mèo sư tử ngắn gọn: "Giống vậy."
Mèo tam thể suy nghĩ một lát, nghiêm túc hỏi: "Tôi có thể vào xem hình dạng con người của anh không?"
Mèo sư tử có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn mèo tam thể, chỉ thấy cậu nhe răng cười ngại ngùng với mình, còn vẫy vẫy đuôi.
Yến Tùy ngây người____ hắn chưa từng thấy Ninh Kỵ tỏ thái độ hòa nhã với mình như vậy.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hắn cứ có cảm giác Ninh Kỵ đang có âm mưu gì đó nhưng lại không tìm ra chỗ nào không đúng.
Một lúc sau, mèo sư tử cuối cùng cũng đẩy cửa phòng, ra hiệu cho mèo tam thể vào trong.
Mèo tam thể nhanh như chớp lao vào, nhảy lên chiếc giường trong cùng, nhìn thấy hình dạng con người của Yến Tùy.
Giường của Yến Tùy cũng giống như những người khác. Tổng thể mang tông màu lạnh, ga giường đen, chăn màu xám phẳng phiu không một nếp nhăn. Yến Tùy hình người nhắm chặt đôi mắt, khóe môi mím thành một đường thẳng.
Mèo tam thể duỗi móng vuốt, 'bốp bốp' vỗ lên đầu Yến Tùy vài cái, lại ra sức lắc vai hắn, thử gọi tỉnh hình dạng con người bằng phương pháp bạo lực.
Mèo sư tử: "......"
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Ninh Kỵ lại muốn vào xem hình dạng con người của hắn____ hóa ra là vì không nỡ ra tay mạnh với chính mình chứ gì?
Mèo sư tử túm mèo tam thể đang đấm bên trái đá bên phải ra một bên: "Sao cậu không tự về giường vỗ đầu của mình đi?"
Mèo tam thể bị xách ra, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Mặt của tôi siêu đẹp trai đấy, nhỡ đâu móng vuốt làm xước khuôn mặt đẹp trai đó thì sao?"
Mèo sư tử: "....."
"Cậu lắc kiểu gì cũng vô ích thôi, nếu đổi lại được thì đã đổi từ lâu rồi. Thay vì thế, tốt hơn là nên nhớ lại trước khi đổi lại lần trước, chúng ta đã làm gì." Mèo sư tử phân tích một cách bình tĩnh.
Mèo tam thể vẫy đuôi, nghiêng đầu nhìn hình dạng con người của Yến Tùy đang ngủ say trên giường. Đôi mắt tròn vo của cậu đảo một vòng, cậu lén lút duỗi móng vuốt ra, chọc vào mũi Yến Tùy rồi đẩy mạnh lên.
Gương mặt ngủ say của Yến Tùy lập tức biến thành hình dáng mũi heo kỳ quặc.
Hahahahahaha.
Mèo tam thể cười đến đau cả bụng, chơi vô cùng vui vẻ. Mãi một lúc lâu cậu mới lưu luyến thu móng vuốt lại, quay đầu nhìn mèo sư tử: "Lúc nãy anh nói gì ấy nhỉ?"
Mèo sư tử ngẩng đầu: "Tôi nói, chi bằng suy nghĩ kỹ xem lần trước trước khi chúng ta đổi lại đã làm gì....."
Hắn nói được nửa câu thì khựng lại, cau mày nhìn hình dạng con người của mình____ sống mũi đỏ au còn hằn vài vết lõm nhỏ do bị ấn mạnh, trông có chút buồn cười.
Mèo sư tử chậm rãi nói: "....? Cậu dùng sức mạnh thế? Nãy đấm mà giờ mới hằn dấu cơ à?"
Mèo tam thể có chút chột dạ. Cậu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, cố gắng đánh lạc hướng mèo sư tử: "Lần trước trước khi đổi lại, chúng ta đã làm gì nhỉ.... để tôi nghĩ xem...."
"Nghĩ ra rồi, lần trước trước khi chúng ta đổi lại_____"
Đột nhiên, mèo tam thể và mèo sư tử nhìn nhau một cái, đồng loạt cứng đờ, ấp a ấp úng không nói tiếp. Hiển nhiên là nhớ ra chuyện họ đã làm trước khi đổi lại lần trước.
Lần đó, họ bị 'thần y mèo' Chu Kỳ ấn đầu hôn hai lần.
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!
Mèo tam thể trợn tròn mắt đầy hoảng sợ.
Mèo sư tử cũng câm nín, cứng ngắc nhìn hình dạng con người của mình.
Mèo tam thể lập tức nhảy xuống giường: "Thật ra làm mèo cũng tốt lắm!"
Mèo sư tử: "....."
Mèo tam thể tuyệt vọng giãy giụa lần cuối: "Có tay có chân có pate.... cùng lắm thì Cao Tinh đưa tôi đến bệnh viện, nằm viện cũng tốt, có nước có cơm....."
Bảo cậu hôn Yến Tùy lần nữa á? Chi bằng giết cậu ngay bây giờ cho rồi.
Mèo sư tử im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói: "Hai con mèo này là một cặp, chúng ta xuyên vào chúng, rất có khả năng chúng cũng sẽ xuyên vào chúng ta."
"Nếu thật sự có khả năng đó...."
Mèo tam thể càng thêm tuyệt vọng, run rẩy quay đầu lại: "Vậy sau này tôi có khi sẽ bò khắp ký túc xá bằng cả tay lẫn chân, còn chui rúc vào bạn cùng phòng kêu meo meo không?"
Mèo sư tử: "....."
Mèo tam thể ôm đầu, khuôn mặt tràn đầy bi ai: "Tôi muốn thôi học."
"Tôi muốn về nhà. Mẹ tôi nói dù tôi có biến thành một con gián, bà ấy vẫn sẽ yêu tôi."
Bò lung tung trong nhà và kêu meo meo với người thân vẫn còn hơn làm vậy ở ký túc xá.
Mèo sư tử nghĩ đến hình ảnh một con gián, có chút không tiếp thu nổi mà nhíu mày.
Mèo tam thể: "Lỡ như, tôi nói lỡ như thôi nhé, lần này chúng ta không đổi lại được thì sao?"
Mèo sư tử không nói gì.
Mèo tam thể chống hai chân lên cằm, lẩm bẩm: "Dù cha mẹ tôi không ngại tôi biến thành mèo, vẫn yêu thương như trước nhưng mèo chỉ sống được hơn mười năm thôi đúng không?"
Mèo tam thể mang khuôn mặt đen sì nói: "Đến lúc đó tôi mất rồi, họ nhất định sẽ đau lòng chết mất."
Mèo sư tử nghiêng đầu, nhìn thấy hai tai mèo tam thể ủ rũ rũ xuống, rõ ràng là đang thực sự buồn bã.
Thật ra chỉ cần nhìn vào tính cách của Ninh Kỵ cũng đoán được gia đình của cậu thế nào____ ấm áp, hạnh phúc, đủ đầy đến mức một người mười tám tuổi như cậu vẫn giữ được chút ngây thơ và tính trẻ con.
Giọng của mèo sư tử đầy bình tĩnh: "Chắc chắn sẽ đổi lại được."
Mèo tam thể sững sờ nhìn nó: "Sao anh biết?"
Mèo sư tử: "Hai con mèo này chỉ muốn trả thù vì chúng ta đã giúp Chu Kỳ bắt chúng đi triệt sản. Chúng chỉ muốn chúng ta biến thành mèo, sống trong thân mèo một thời gian chứ không thực sự muốn chúng ta mãi mãi là mèo."
Mèo tam thể: "Thật không?"
Mèo sư tử: "Ừ, trong mắt mèo, con người trụi lủi từ trên xuống dưới, lông tóc thưa thớt, xấu xí vô cùng. Thế nên chúng sẽ không muốn biến thành con người đâu."
Ninh Kỵ bỗng tươi tỉnh lại. Cậu ngẫm nghĩ, cảm thấy Yến Tùy nói cũng có lý.
Cái đuôi của cậu quẫy qua quẫy lại, tâm trạng nhanh chóng vui vẻ lên.
Yến Tùy đột nhiên tự hỏi. Trước đây vì sao hắn lại cảm thấy Ninh Kỵ giống như một con lừa bướng bỉnh, lúc nào cũng hất hàm vênh váo nhỉ.
Rõ ràng là dễ vui vẻ đến vậy mà.
Mèo sư tử: "Vậy có muốn thử không?"
Mèo tam thể quẫy đuôi, vẫn còn đang phơi phới: "Thử cái gì?"
Mèo sư tử không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Ninh Kỵ lập tức hiểu ý của Yến Tùy____ rốt cuộc có nên hy sinh một nụ hôn để đổi lại hình dạng con người không.
"......."
Mèo tam thể liên tục lùi lại, da đầu tê rần. Cậu liếc sang mèo sư tử, đối phương cũng chẳng khá hơn là bao, rõ ràng cũng chưa vượt qua được rào cản tâm lý, sắc mặt nặng trĩu.
Chưa nói đến chuyện họ có chấp nhận nổi hay không, chỉ riêng chuyện ai sẽ là người chủ động đã đủ khiến cả hai sởn gai ốc.
Mèo tam thể chậm rãi giơ móng lên, làm động tác dừng lại, giọng đầy u uất: "Tôi nói trước một chuyện. Dù cho bây giờ tôi có bị biến thành kẻ quái đản trong ký túc xá, vừa bò lê bò lết dưới sàn vừa kêu meo meo, bị trưởng phòng ký túc cầm chổi quét ra khỏi cửa thì tôi cũng không thể nào chủ động hôn anh được."
Mèo sư tử: "....."
Hắn tưởng tượng cảnh trưởng phòng ký túc của Ninh Kỵ____ một người có phong thái hệt như bà mẹ già____ tay cầm chổi, miệng hét lớn 'Đồ bẩn thỉu, tránh xa thằng út ra ngay!' rồi im lặng.
Ban đầu Yến Tùy chắc chắn một trăm phần trăm rằng mình cũng không thể chủ động hôn một con mèo do Ninh Kỵ biến thành.
Nhưng khi nhìn xuống mèo tam thể đang nằm sấp trên đất, cái đuôi đung đưa qua lại, sự chắc chắn ấy từ một trăm phần trăm giảm xuống còn chín mươi tám phần trăm, thậm chí còn có xu hướng tiếp tục giảm.
Mèo tam thể nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt tròn xoe trong suốt như hai viên hắc diệu thạch lấp lánh.
Sự chắc chắn chín mươi tám phần trăm bắt đầu tụt dốc với tốc độ mười phần trăm mỗi giây, cuối cùng dừng lại ở con số không tròn trĩnh.
Hình ảnh hôn mèo tam thể trong đầu hắn bỗng không còn đáng sợ nữa mà ngược lại còn...... có phần k*ch th*ch.
Yến Tùy đột nhiên giật mình, mí mắt giật giật, cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, vẻ mặt nặng nề.
Cái con mèo sư tử chết tiệt này, sao đến cả não của hắn cũng bị kiểm soát rồi?
Hắn vậy mà lại bắt đầu cảm thấy.... hôn Ninh Kỵ hình như, có lẽ, chắc là, cũng không phải một chuyện hoàn toàn không thể nữa rồi.