Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 9

Bên rừng cây nhỏ cạnh sân thể dục đại học A, đêm tối không trăng, gió lạnh lùa qua. Vài cặp đôi quấn quýt bên nhau, thì thầm những lời đường mật.

Mèo tam thể mang vẻ mặt nghiêm trọng: "Chúng ta mở mắt hay nhắm mắt khi hôn? Hôn trực diện hay nghiêng mặt? Hôn xong có cần đánh nhau không?"

"Bước nào quan trọng nhất?"

Mèo sư tử cũng nghiêm túc không kém, trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Tôi nhớ lần trước chúng ta mở mắt hôn."

Mèo tam thể xụ đuôi xuống: "Nhất định phải mở mắt à?"

Mèo sư tử liếc nhìn cậu: "Phải làm theo đúng trình tự, lời này chẳng phải là cậu nói sao?"

Mèo tam thể giằng co vài phút rồi chán nản thở dài: "Được thôi."

Mở mắt thì mở mắt vậy, lỡ mà sai trình tự, không biến lại được thì chẳng phải phải hôn thêm lần nữa sao?

Mèo tam thể như một chiến sĩ dũng cảm hi sinh, ngồi nghiêm chỉnh trên bãi cỏ, cắn răng nói: "Tới đi!"

Mèo sư tử to hơn cậu rất nhiều nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ cúi đầu, nghiêng đầu nhìn mèo tam thể, không biết đang nghĩ gì. Hắn chợt hỏi cậu: "Cậu căng thẳng à?"

Mèo tam thể khẽ run hai chân, giả vờ già đời, khinh khỉnh nói: "Xì, có gì mà căng thẳng."

Mèo sư tử cúi đầu chậm rãi ghé sát lại, nhìn chằm chằm đôi mắt của mèo tam thể đang đảo loạn vì căng thẳng, chóp mũi ươn ướt cũng động đậy như một chú cún con.

Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào nhau, một tiếng mèo kêu đau đớn vang lên.

Mèo sư tử bị đánh vào mặt, ngơ ngác hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Mèo tam thể sụp đổ: "Anh hôn gì mà chậm như rùa thế?"

"Không thể 'chụt' một phát là xong à? Biến về luôn cho nhanh?"

"Anh tưởng mình đang đóng phim à? Năm góc quay, còn có cả slow motion nữa chắc?"

Mèo sư tử: "....."

Giây tiếp theo, mèo tam thể bật mạnh hai chân, trông hệt như một chú bê con lao thẳng về phía trước. Không chần chừ, không do dự, lấy tư thế lẫm liệt như liều mình vì chính nghĩa, như một viên đạn pháo bay thẳng vào miệng của mèo sư tử.

Bộp!

Viên đạn pháo lông xù bắn trúng mục tiêu một cách hoàn hảo, lực va chạm không nhỏ khiến đối phương lật nhào ngửa bụng lên trời.

"......"

Viên đạn nhỏ hơi chột dạ, nghiêm chỉnh ngồi trong bụi cỏ, cái đuôi phe phẩy quét trên mặt đất. Cậu liếc sang mèo sư tử đang lặng lẽ bò dậy từ dưới đất: "Sưng chưa?"

Mèo sư tử chậm rãi ngước lên, giọng đầy u ám: "Không sưng nhưng gãy răng rồi."

Mèo tam thể: "?"

Cái gì cơ? Cắn mạnh đến vậy sao?

Mèo tam thể ho khan một tiếng: "Không trách tôi được, ai bảo anh cứ dây dưa mãi."

Nghĩ đến mục đích của nụ hôn này, mèo tam thể lập tức ngồi thẳng lưng, như thể bản thân vừa làm một việc hoàn toàn có lý, từ miễn cưỡng biến thành chính nghĩa.

Cậu vênh mặt, liếc nhìn mèo sư tử, thở dài: "Lúc quan trọng vẫn phải dựa vào tôi."

Chỉ có cậu mới là kẻ làm nên đại sự, không câu nệ tiểu tiết.

Còn Yến Tùy thì cứ như một tên nhát gan, hôn một cái mà chần chừ lề mề đến phát bực.

Mèo tam thể vẫy đuôi, cố tỏ ra mình rất sành sỏi, bình thản nói: "Thật ra có một số cô gái thích kiểu mạnh mẽ thế này đấy."

Mèo sư tử lười chẳng buồn nói.

Ai mà biết cái thằng nhóc đến tay con gái còn chưa nắm lần nào này lại bị mấy bộ phim truyền hình rác rưởi tẩy não đến mức đấy chứ.

Hai con mèo cách nhau một ranh giới vô hình, ngồi trong bụi cỏ, chờ đợi biến thành người.

Mười phút sau.

Mèo tam thể vẫn ngồi nghiêm chỉnh.

Nửa tiếng sau.

Mèo tam thể nằm bò xuống đất, nghiêng đầu, có vẻ bối rối, quay sang đối mắt với mèo sư tử.

Một tiếng sau.

Hai con mèo nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là sự chết lặng.

Mèo tam thể không chịu nổi nữa, quay đầu hỏi: "Tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì?"

Mèo sư tử không biết nghĩ đến cái gì, thần sắc thoáng thay đổi, trở nên hơi kỳ lạ: "Lần trước... hình như không chỉ hôn có một lần."

Mèo tam thể: "???!!!"

Trong đầu cậu bỗng lóe lên cảnh tượng hôm đó. Khi bị Chu Kỳ ấn đầu xuống bắt hôn____ hôn một lần xong, Chu Kỳ thấy hai đứa vẫn còn giận dỗi, bèn cười ha hả, lại ấn đầu bọn họ hôn thêm lần nữa.

"......"

Mèo tam thể quay đầu bỏ đi luôn.

Mèo sư tử nhổm dậy: "Cậu đi đâu vậy?"

Mèo tam thể chẳng thèm ngoảnh lại: "Về nhà tìm mẹ tôi, bảo bà ấy chuẩn bị nuôi tôi cả đời."

Mèo sư tử: "....."

Mèo tam thể đi một cách dứt khoát____ bảo cậu hôn Yến Tùy thêm lần nữa thì thà giết cậu đi còn hơn.

Năm phút sau.

Bên cạnh bụi cỏ, mèo tam thể hối thúc: "Đánh nhanh thắng nhanh, nhanh, chuẩn, dứt khoát, hiểu chưa?"

Mèo sư tử không đồng ý để cậu chủ động hôn. Hắn nói rằng cậu cứ như một quả pháo, hôn một phát là nổ banh xác.

Trong lúc mèo tam thể còn đang lèm bèm giục giã, mèo sư tử đột nhiên ấn đầu cậu xuống, hôn một cái.

Nhanh, chuẩn nhưng không mạnh, chỉ phát ra một tiếng 'chụt' khe khẽ.

Thế giới im lặng hẳn.

"....."

Mặt của mèo tam thể đỏ bừng. Cậu theo phản xạ vọt ra xa mấy bước, sau đó hoàn hồn lại, vừa xấu hổ vừa tức tối, đến cả tai cũng vểnh lên như tai máy bay.

Cậu cảm thấy phản ứng của mình hơi quá. So với Yến Tùy điềm nhiên như không, cậu hệt như một đứa nhóc nóng nảy dễ bị trêu ghẹo.

Mà cậu ghét nhất là bị Yến Tùy cười nhạo mình trẻ con.

Nhưng ngoài dự đoán, lần này Yến Tùy lại chẳng nói gì. Hắn chỉ bình thản cúi đầu, chậm rãi l**m lông hai cái, dáng vẻ đầy thong dong.

Có điều, Yến Tùy vừa l**m xong là cứng đờ cả người. Hắn không hiểu vì sao mình lại thực sự làm động tác l**m lông như mèo thật.

Hơn nữa còn là bộ lông đã lăn lộn khắp nơi, dính đầy bụi bẩn.

Mặt của mèo sư tử hơi méo đi, nghĩ một lúc lại tự an ủi___ chắc chắn là do cái tên não yêu đương kia ngày nào cũng hôn con mèo tam thể này thế nên vô thức ảnh hưởng đến hắn.

Gần đến giờ tắt đèn, lác đác vài sinh viên còn lại cũng lần lượt quay về ký túc xá, xung quanh yên tĩnh hẳn. Tiếng ve mùa hè hòa cùng tiếng côn trùng kêu râm ran như sóng triều lan rộng.

Trăng sáng như nước, đèn đường trên sân thể dục lần lượt tắt hết. Cả khuôn viên đại học A chìm vào tĩnh mịch.

Mèo tam thể nằm rạp trên đất, bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến dữ dội. Cơ thể trở nên nhẹ bẫng, giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp, dần dần chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.

.....

"Sốt à?"

"Không, đo nhiệt độ hai lần rồi, đều bình thường, chỉ là gọi mãi không dậy. Lát nữa có cần xin nghỉ cho em út không?"

Những giọng nói mơ hồ lọt vào tai, hàng mi của Ninh Kỵ khẽ động. Trong cơn mơ màng, lại có người chạm vào trán cậu.

"Đừng bảo là mắc bệnh gì khác nhé." Giọng của Cao Tinh lầm bầm lo lắng. Cậu ta đưa tay thử nhiệt độ trên trán Ninh Kỵ hai lần, "Bình thường em ấy đâu có ngủ say thế này."

Ninh Kỵ cố sức mở mắt, thấy vài gương mặt quen thuộc, cậu có phần hoang mang, đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo.

"Vãi, cuối cùng cũng tỉnh rồi! Em ngủ gần như cả một ngày một đêm đấy!" Cao Tinh và mấy người khác thở phào nhẹ nhõm. Thấy Ninh Kỵ chỉ có vẻ lơ mơ sau giấc ngủ dài không giống bị bệnh thì bấy giờ mới yên tâm.

Ninh Kỵ hơi ngơ ngác, cậu ngồi dậy, xoa xoa đầu: "Bây giờ mấy giờ rồi vậy ạ?"

Cao Tinh: "Em ngủ ngu người rồi à? Bảy giờ sáng rồi, tối qua em không đi học, gọi thế nào cũng không dậy. Tụi này còn tưởng em bị ốm."

Tóc của Ninh Kỵ hơi rối. Cậu xỏ dép lê, vừa đánh răng ở bồn rửa mặt vừa lẩm bẩm: "Em không có ốm, chỉ là buồn ngủ quá thôi..."

Cậu vội vàng cắn hai miếng bánh bao rồi theo Cao Tinh và đám bạn đến lớp học sáng lúc tám giờ. Nhưng đáng tiếc, bọn họ đến muộn, giảng đường đã chật kín người, chỉ còn lại hai hàng ghế cuối cùng bị bỏ trống.

Ninh Kỵ cùng bạn bè ngồi ở hàng ghế áp chót. Cậu vừa đặt sách xuống thì một nhóm sinh viên khác cũng ùa vào, muộn y như họ, chỉ có thể ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Ninh Kỵ vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm. Khóe mắt liếc ra phía sau, tầm mắt lập tức dừng lại, khuôn mặt sa sầm hẳn.

Những người ngồi phía sau vẫn đang tán gẫu: "Anh Tùy còn chưa đến à?"

Lời vừa dứt, cửa sau giảng đường có một nam sinh cao ráo đeo túi bước vào, quét mắt nhìn quanh phòng học rồi đi về phía hàng ghế cuối cùng.

Mấy người ngồi đó vẫy tay với Yến Tùy nhưng khi ngước lên lại phát hiện đám sinh viên ngồi trước bọn họ chính là đám bạn cùng phòng của Ninh Kỵ - kẻ thù không đội trời chung của Yến Tùy.

Cả Ninh Kỵ cũng đang ngồi ngay trước mặt.

"....."

Bầu không khí bỗng nhiên lặng đi.

Yến Tùy ngồi xuống, ngay trước mặt hắn chính là Ninh Kỵ, giống hệt như hồi cấp ba.

Cao Tinh, ngồi ở hàng áp chót, cẩn thận huých nhẹ vào tay của Ninh Kỵ, dè dặt hỏi: "Em út, có cần đổi chỗ với anh không?"

Ninh Kỵ lôi hai cây bút từ trong túi ra, cau có: "Không đổi. Sao lại là em phải đổi? Nếu có đổi thì cũng phải là anh ta đổi trước."

Ở hàng cuối, bạn cùng phòng của Yến Tùy cũng chọc vào tay hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh Tùy, hay là anh với tôi đổi chỗ nhé?"

Yến Tùy nhướng mày: "Đổi làm gì?"

Giọng của hắn đầy thong thả: "Cấp ba chẳng phải cũng từng ngồi thế này sao?"

Lý Tường, ngồi ở hàng áp chót, tai không được thính lắm. Tưởng Cao Tinh và mấy người kia đang bàn luận gì đó, cậu ta vừa cắn bánh bao vừa thò đầu vào: "Làm gì cơ? Ai làm? Cấp ba làm gì cơ?"

Ninh Kỵ: "....."

Mặt của cậu tối sầm, nhét luôn cái bánh bao vào miệng của Lý Tường: "Anh lo mà ăn bánh bao đi."

Còn hơn mười phút nữa mới vào học, cả giảng đường rộn ràng tiếng nói cười. Người thì lướt video, người thì tám chuyện, không khí rất sôi nổi. Chỉ riêng hai hàng ghế cuối là có một bầu không khí kỳ lạ, gượng gạo khó tả.

Thấy Ninh Kỵ có vẻ không vui, Cao Tinh nghĩ ngợi một lúc rồi ghé sát lại, làm như dâng bảo bối, chìa điện thoại ra: "Em út, đừng cáu nữa. Anh cho em xem cái này vui lắm."

Cậu ta mở ứng dụng xem video, hào hứng bật một đoạn clip, cười sặc sụa: "Video này buồn cười xỉu. Hai con mèo hot nhất trường mình đang cãi nhau, xong bị người ta ấn đầu hôn luôn."

"Em nhìn con mèo tam thể này xem, trông như sắp khóc đến nơi ấy hahaha!"

"Đến lúc hôn nhau rồi mà vẫn còn đánh nhau nữa chứ hahahaha!"

"......"

Cao Tinh cười lăn cười bò cả buổi, quay sang thấy Ninh Kỵ vẫn đơ mặt ra, thắc mắc: "Em út, sao em không cười thế?"

"Buồn cười lắm à?"

Một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên từ hàng ghế sau.

Cao Tinh đang cầm điện thoại: "?"

Giọng nói từ đâu chui ra thế?

Cậu ta theo bản năng ngoảnh lại, sau đó liền đối diện với một gương mặt đẹp trai đến mức thảm họa. Người kia chậm rãi lặp lại: "Buồn cười lắm à?"

Cao Tinh thấy khó hiểu, quay lại nhìn em út nhà mình. Chỉ thấy trên một gương mặt đẹp trai thảm họa khác cũng là một biểu cảm như thể vừa giẫm phải phân chó, em út u ám đáp: "Em thấy chẳng buồn cười chút nào."

Cao Tinh sững sờ: "???"

Thế giới đảo lộn rồi chăng?

Hai con người như nước với lửa này mà cũng có lúc đồng lòng sao?

Rốt cuộc là video này không buồn cười thật hay do cậu ta dễ cười quá?

Cao Tinh phân vân, lập tức chọc chọc Lý Tường bên cạnh, nhờ cậu ta xem thử video.

Lý Tường thò đầu qua, xem được hai phút thì lập tức bật cười ha hả khiến Cao Tinh thở phào nhẹ nhõm____ vậy là video này đúng là buồn cười, chỉ là em út không có tâm trạng xem mà thôi.

Dù sao thì kẻ thù không đội trời chung lại đang ngồi ngay phía sau, ai mà vui nổi chứ.

Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, thầy Trịnh kẹp hai chồng tài liệu bước vào giảng đường. Ông chào hỏi một tiếng rồi nhận lại một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Ninh Kỵ đặt điện thoại lên bàn, vừa xoay bút vừa ngẩng đầu nghe giảng.

Bốn mươi phút sau, tiếng chuông hết tiết vang lên, điện thoại trên bàn rung lên hai cái. Ninh Kỵ liếc qua rồi mở khóa, phát hiện có mấy lời mời kết bạn.

Lý do kết bạn mỗi cái một kiểu khác nhau.

S: Chấp nhận đi, có hai chuyện muốn nói, nói xong thì xóa.

Giảng đường ồn ào huyên náo, Cao Tinh và Lý Tường rủ nhau đi vệ sinh. Ninh Kỵ nghĩ một lúc, đáp lại một dãy số.

N: Nhắn tin đi, 18×××

Không lâu sau, màn hình hiển thị một tin nhắn. Ninh Kỵ lập tức lưu lại số này với một cái tên đặc biệt.

Thằng ngu: Lúc cậu tỉnh dậy vào chiều tối có thấy gì lạ không?

Ninh Kỵ khựng lại, nghĩ nghĩ rồi nhắn lại: Không.

Thằng ngu: Tôi tỉnh dậy thì thấy trên ga giường có mấy vết cào. Không giống vết vô thức tạo ra khi ngủ đâu, rất dài, trông như dấu vết cào bằng tay người nhưng lại là do mèo tạo ra.

Tim của Ninh Kỵ giật thót một cái, cậu quay đầu nhìn về phía sau.

Nam sinh ngồi hàng ghế cuối tựa vào lưng ghế, vừa ngẩng lên đã đối mắt với cậu, sau đó cúi đầu gõ tiếp một dòng chữ trên điện thoại.

Thằng ngu: Tôi đoán có thể chúng ta đã nhập vào hai con mèo đó, mà hai con mèo đó thực sự đã nhập vào cơ thể của tôi với cậu.

Nhìn dòng chữ này, Ninh Kỵ bỗng thấy da đầu tê dại.

Cao Tinh và Lý Tường vừa đi vệ sinh xong trở về chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống ghế đã nghe em út nhà mình hỏi: "Tối qua em ngủ say lắm à?"

Cao Tinh: "Ờ, gọi thế nào cũng không dậy, Lỗi Tử còn bảo tụi anh đừng làm ồn nữa."

"Em còn nói mớ nữa nhưng là nói lung tung, chẳng nghe rõ được gì."

Trái tim của Ninh Kỵ chùng xuống.

Buổi trưa, vừa quay lại ký túc xá, việc đầu tiên Ninh Kỵ làm là lật tung chăn đệm trên giường. Trên ga giường quả nhiên có hai vết cào rất dài.

Không giống như vô thức tạo ra khi ngủ mà trông giống dấu vết một con mèo trong hình dạng con người cào ra hơn.

Mí mắt của Ninh Kỵ giật giật liên hồi. Cậu kéo mạnh rèm giường xuống, lục tung đống đồ đạc, lấy ra một chiếc đèn pin rồi đi đến tủ đồ ăn vặt lấy hai cây xúc xích ngô, xách ra ngoài.

Lý Tường đang chuẩn bị đi tắm, cậu ta cầm theo quần áo sạch, ngạc nhiên hỏi: "Muộn thế này mà em còn ra ngoài à?"

Cao Tinh đang tựa vào ghế cũng lập tức bật dậy, nháy mắt liên tục với cậu: "Giờ này còn ra ngoài, chẳng lẽ hẹn con gái đi dạo ở sân trường à?"

"Gì cơ? Em út hẹn hò rồi á?"

Tề Lỗi đang phơi quần áo ngoài ban công cũng hóng chuyện, thò đầu vào đầy hào hứng: "Cuối cùng em út cũng khai thông tư tưởng, biết yêu đương rồi sao?"

Ninh Kỵ: "....."

Lý Tường quan sát cậu từ đầu đến chân: "Không đúng, em út, em hẹn con gái mà chỉ mang theo hai cây xúc xích ngô hả?"

Cao Tinh: "Chuẩn đàn ông thẳng nhất trong giới đàn ông thẳng đây rồi."

Tề Lỗi cầm cây sào phơi quần áo gõ côm cốp lên bàn: "Ai mà hẹn hò lại đi tặng con gái hai cây xúc xích ngô chứ? Trưởng phòng ký túc đâu, lên đi!"

Cao Tinh lập tức lao đến tủ đồ ăn vặt của mình, lục lọi một lúc rồi lấy ra cả vỉ sữa chua AD canxi, nhét vào tay Ninh Kỵ, giọng điệu đầy giáo huấn: "Đừng có ngốc nghếch mà chỉ mang theo xúc xích ngô, ít nhất cũng phải có cái gì để uống chứ."

Ninh Kỵ một tay cầm đèn pin, một tay xách xúc xích ngô, cố gắng giải thích: "Em không đi hẹn hò."

Nhưng Cao Tinh và mấy người kia cứ cười cười đẩy cậu ra ngoài cửa, nháy mắt đầy ẩn ý: "Hiểu hiểu, không phải hẹn hò, về muộn chút cũng không sao đâu."

Bị đẩy ra khỏi phòng, Ninh Kỵ thấy hoang mang khó hiểu.

Cậu nhét cả vỉ sữa chua AD canxi vào túi đeo chéo, xách đèn pin xuống lầu, đi chưa được mấy bước thì bắt gặp Yến Tùy cũng xách đèn pin đi ra.

"......"

Hai người chạm mặt ở cầu thang.

Yến Tùy mở miệng trước: "Cậu lưu số tôi là 'Thằng ngu' à?"

Ninh Kỵ giật mình: "Sao anh biết?"

Nam sinh mặc áo thun đen thong thả nói: "Lúc học tôi ngồi sau cậu, phản quang nên nhìn thấy."

Bình Luận (0)
Comment