Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 10

Ninh Kỵ cảnh giác: "Anh lén nhìn màn hình của tôi à?"

Yến Tùy mặc áo thun đen, khóe miệng giật giật: "Không thấy, thử hù cậu thôi. Vậy đúng là cậu lưu tên của tôi là 'Thằng ngu' à?"

Ninh Kỵ không thèm đáp, quay ngoắt đi. Cậu xách đèn pin chui vào rừng cây nhỏ trong trường, chuẩn bị nói chuyện đàng hoàng với con mèo tam thể quái dị kia.

Yến Tùy đi theo sau, cũng cầm đèn pin, có vẻ có cùng suy nghĩ với cậu.

Hơn mười giờ tối, hầu hết sinh viên đại học A đã quay về ký túc xá. Rừng cây nhỏ vắng vẻ và tối om càng không có lấy một bóng người. Hai người cầm đèn pin, một trước một sau, cẩn thận tìm kiếm dấu vết của hai con mèo trong lùm cây rậm rạp.

Ninh Kỵ đi trước, giẫm lên cành khô và lá rụng phát ra tiếng lạo xạo. Đi được mấy bước, cậu bất cẩn bị cành cây khô vướng vào chân, suýt ngã nhào.

Người phía sau dừng lại rồi một chùm sáng khác chiếu thẳng về phía trước mặt Ninh Kỵ. Không chỉ vòng sáng lớn hơn mà độ sáng cũng mạnh hơn hẳn khiến góc tối đen bỗng chốc trở nên rõ ràng.

Ninh Kỵ vừa đứng vững đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy vòng sáng to hơn, cậu lại cúi đầu nhìn ánh sáng từ cái đèn pin của mình_____ nhỏ hơn của Yến Tùy, độ sáng cũng kém hơn. Cậu xoay đầu, cau mày thật chặt, có chút không vui.

Cậu lập tức dịch đèn pin sang hướng khác, ai ngờ chùm sáng lớn kia cũng di chuyển theo.

Ninh Kỵ lập tức quay phắt lại, trừng mắt nhìn người phía sau: "Biến đi, bị bệnh à?"

Ngay cả kích cỡ đèn pin cũng muốn so bì với cậu?

Thần kinh.

Yến Tùy cầm đèn pin: "....."

Biểu cảm của hắn khó có thể diễn tả, khóe môi giật giật, không thể hiểu nổi tại sao Ninh Kỵ lại nghĩ hắn đang so độ lớn của ánh sáng đèn pin với cậu.

Nhưng nhớ lại hồi cấp ba, ngay cả cỡ giày mà cậu cũng phải so với hắn, Yến Tùy lại cảm thấy có chút hợp lý.

Hắn cúi đầu liếc nhìn cái đèn pin trong tay. Không nói một lời, chỉnh ánh sáng về mức thấp nhất.

Chùm sáng khổng lồ lập tức thu nhỏ lại thành vòng sáng bé tí, đối lập rõ rệt với đèn pin của Ninh Kỵ.

Nam sinh mặc áo khoác gió màu đen phía trước lập tức quay đầu lại với vẻ hả hê: "Hết pin rồi à?"

"Đáng đời, ai bảo anh ra vẻ."

Yến Tùy: "....."

Lớn cũng bị mắng, nhỏ cũng bị mắng.

Ninh Kỵ vui vẻ lắc lắc đèn pin của mình, đầy tinh thần tiếp tục tìm kiếm con mèo tam thể trong rừng.

Hai người lần theo bụi cây tìm kiếm dấu vết của mèo tam thể và mèo sư tử nhưng đi cả đoạn dài vẫn không có thu hoạch gì. Những bụi cây bị vạch ra chỉ toàn côn trùng và kiến bò lổm ngổm.

Ninh Kỵ ngồi xổm xuống, vỗ một cái lên đùi, đập chết con muỗi vừa đậu lên, lẩm bẩm: "Rốt cuộc có thể tìm thấy không đây?"

Yến Tùy cúi người, cùng cậu lật xem lùm cây. Ánh sáng đèn pin chiếu lên nền đất đen kịt: "Không biết, phải xem vận may thôi."

Ninh Kỵ tìm mãi mà chẳng được gì, chỉ gặp vài con mèo hoang.

Cậu ngồi xổm xuống, bế một con mèo trắng nhỏ đang đứng trên bậc đá lên, đặt nó xuống đất rồi vỗ vỗ lên mông nó. Mèo trắng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cậu.

Yến Tùy cũng ngồi xổm xuống: "Cậu quen con mèo này à?"

Ninh Kỵ đập chết một con muỗi: "Lúc trước biến thành mèo thì gặp nó. Nó bị điếc, hai con mèo kia đánh nhau dữ dội mà nó cứ lao vào hóng."

Cậu gãi gãi chân, không chịu nổi nữa, đứng dậy: "Không được, tôi phải về đây. Lần sau ra ngoài phải mang theo chai xịt muỗi mới được."

Muỗi ở đây như chưa được hút máu tám đời, chích cho cẳng chân cậu nát bét rồi.

Yến Tùy: "Không tìm nữa hả? Mới vậy mà đã về rồi?"

Ninh Kỵ biết bây giờ mà đột ngột về thì trông chẳng khác gì chạy trốn giữa trận nhưng hôm nay cậu mặc quần short thể thao ra ngoài, hiện giờ bắp chân đã toàn là vết muỗi đốt.

Cậu rọi đèn pin xuống chân mình, giải thích: "Mai lại tiếp tục, hôm nay không mặc quần dài."

Trong ánh sáng lờ mờ, đèn pin chiếu lên đôi chân dài cân đối. Làn da trắng mịn và trong suốt như ngọc, bắp chân thon gọn xen lẫn vài vết xước đỏ, nhìn thoáng qua có chút ám muội như bị chà đạp.

Yến Tùy cầm đèn pin, nhìn chằm chằm vào bắp chân đối diện một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Được."

Một lát sau, hắn lại hỏi: "Cậu có cơ địa dễ để lại sẹo à?"

Ninh Kỵ hơi ngạc nhiên: "Là sao?"

Yến Tùy đứng dậy: "Da của cậu mỏng, dễ để lại dấu vết, bị thương rồi là khó lành hẳn, thường để lại sẹo."

Ninh Kỵ vừa gãi bắp chân ra thêm mấy vệt đỏ vừa nói mình không có cơ địa đó.

Yến Tùy không nói gì, chỉ đứng dậy, bảo ngày mai quay lại bắt mèo.

Ninh Kỵ đang ngồi xổm thì ngẩn người: "Không bắt nữa à?"

Yến Tùy: "Trời tối quá nhìn không rõ. Chiều tối mai quay lại."

Ninh Kỵ nghĩ cũng đúng. Cậu đứng dậy quơ tay xua muỗi, lầm bầm rằng đám muỗi bị mù hết rồi hay sao, chỉ chọn đúng cậu mà cắn còn người bên cạnh thì chẳng có một vết nào.

Yến Tùy thầm nghĩ: Da dẻ non mịn thế kia. Nếu tôi là muỗi, tôi cũng chọn cắn cậu.

"Hay chiều mai tôi rủ Chu Kỳ đi cùng? Anh ấy quen mấy con mèo này, biết khu vực hoạt động của chúng."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Đến tiệm thuốc dưới tầng năm thì Yến Tùy bảo Ninh Kỵ đợi, hắn có chút đồ cần mua.

Ninh Kỵ: ".....?"

Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, một lúc lâu sau mới nói: "Họ Yến kia, anh không thấy hôm nay anh có gì đó hơi lạ à?"

Yến Tùy một tay đút túi, quay đầu lại: "Lạ gì?"

Ninh Kỵ nhắc nhở đầy thiện chí: "Anh bảo tôi đợi anh mua đồ. Chúng ta thân nhau đến mức đó từ bao giờ vậy?"

Yến Tùy: "....."

Ninh Kỵ nhướn mày: "Hoặc nếu anh nói với tôi là anh sợ tối, không dám đi một mình thì gọi hai tiếng 'anh' đi, tôi sẽ đứng đây đợi, lát nữa cùng về với anh."

....

Mười một giờ đêm.

Ninh Kỵ lao thẳng vào ký túc xá, chuẩn bị đi tắm nước nóng.

Không ngờ vừa vào cửa, mấy người trong phòng đã vây kín cậu, mắt sáng rực hỏi: "Thế nào? Cảm giác tối nay ra sao?"

Ninh Kỵ: "?"

Cậu nghĩ ngợi một lát, thành thật trả lời: "Không ra sao cả."

Mèo không bắt được, tiếng 'anh' của Yến Tùy cũng không nghe thấy.

Cao Tinh: "Không ra sao? Sao thế, em với cô ấy không có cảm giác à?"

Ninh Kỵ vò đầu khó hiểu: "Em có đi hẹn hò đâu."

.....

Phòng ký túc xá 403 bên cạnh.

Yến Tùy đẩy cửa vào, phát hiện cả phòng đều nhìn hắn bằng ánh mắt thấp thỏm.

Yến Tùy: "?"

Hắn quét mắt nhìn quanh một vòng, đặt đèn pin lên bàn: "Có chuyện gì à?"

Không khí trong phòng có chút căng thẳng. Mấy người bạn cùng phòng nhìn nhau, do dự một hồi, dường như đang cân nhắc có nên mở miệng hay không.

Cuối cùng, sau một lúc im lặng, có người cẩn thận lên tiếng: "Anh Tùy, nãy anh hẹn đánh nhau với Ninh Kỵ lớp bên à?"

Yến Tùy: "......?"

Bạn cùng phòng nuốt nước bọt, tiếp tục nói nhỏ: "Bạn trong lớp đi dạo xong về bảo là vừa thấy hai người cầm đèn pin vào rừng cây nhỏ hẹn đánh nhau."

Hắn cầm đèn pin đi cùng Ninh Kỵ vào rừng cây nhỏ để đánh nhau?

Khóe miệng của Yến Tùy giật giật: "Ai nói tôi hẹn đánh nhau với cậu ta?"

Mấy người trong phòng 403 nghĩ nghĩ rồi thành thật đáp: "Mọi người đều nói thế."

"Bảo rằng anh với Ninh Kỵ thù sâu oán nặng, nhịn không nổi nữa, hẹn ra rừng cây nhỏ quyết chiến."

Đêm đen gió lớn, yên tĩnh mờ ảo. Không chỉ thích hợp để các cặp đôi âu yếm mà còn là nơi lý tưởng để động tay động chân, đánh nhau một trận ra trò.

Trong vòng vài tiếng ngắn ngủi, tin đồn này như mọc cánh bay khắp khoa tài chính.

.....

Ninh Kỵ tắm xong, vừa ra ngoài đã nghe Cao Tinh ngồi trên ghế gaming hét ầm lên: "Em út đúng là không phải ra rừng cây hẹn hò mà là đi đánh nhau thật!"

Lý Tường hỏi cậu thắng hay thua.

Ninh Kỵ vừa lau tóc vừa mặt không đổi sắc: "Thắng chứ sao. Lúc đó em tung một cú móc trái, đấm cho anh ta phải lăn lộn tìm răng, sau đó lại thêm cú quét chân, đánh cho anh ta khóc lóc kêu cha gọi mẹ."

Tề Lỗi ngồi trên ghế gaming tháo tai nghe, nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ: "Hay! Không hổ là em út!"

Ninh Kỵ khiêm tốn giơ tay ra hiệu, ý bảo Tề Lỗi giữ bình tĩnh.

Cao Tinh lạch cạch gõ bàn phím, hùng hồn hồi đáp đám hóng hớt trong khoa tài chính:

[Thật đấy, họ đúng là hẹn ra rừng cây đánh nhau.]

[Ai thắng à? Đương nhiên là bạn cùng phòng tôi thắng rồi! Một cú móc trái, một cú quét chân, đánh cho thằng họ Yến kia lăn lộn tìm răng, khóc lóc gọi cha gọi mẹ!]

[Bảo tôi nói quá à? Nói quá chỗ nào? Tên họ Yến đó chỉ cao to chứ đầu óc sao mà bằng bạn cùng phòng của tôi được!]

....

Ký túc xá 403.

Bạn cùng phòng của Yến Tùy vừa lướt điện thoại vừa bị sặc nước miếng. Cậu ta run rẩy ngẩng đầu nhìn hắn – người vừa tắm xong đi ra, nói một cách yếu ớt: "Anh Tùy, trên nhóm đang đồn ầm lên là anh với Ninh Kỵ đánh nhau trong rừng cây, bị cậu ta đánh cho khóc lóc gọi cha gọi mẹ kìa."

Yến Tùy: "....."

Một người khác cũng yếu ớt lên tiếng: "Anh Tùy, tôi cũng vừa thấy."

"Bạn cùng phòng của Ninh Kỵ bảo rằng cậu ta tung cú móc trái, đấm cho anh phải lăn lộn tìm răng, sau đó quét chân, đánh anh khóc lóc van xin, phải ôm lấy chân cậu ta nhận sai rồi cầu xin tha mạng."

Yến Tùy: "....."

Một người nữa nhìn Yến Tùy lành lặn nguyên vẹn, nghĩ ngợi rồi nói: "Anh Tùy, rõ ràng là bọn họ đang chém gió. Hay để tôi đính chính giúp anh nhé?"

Yến Tùy hít sâu một hơi, chậm rãi nhả ra hai chữ: "Không cần."

Bạn cùng phòng mang vẻ mặt chấn động, muốn nói rồi lại thôi, mãi mới nghĩ ra được câu an ủi khô khốc: "Cũng đúng, cái này nhìn phát biết ngay là bịa mà."

"Ai lại tin chứ? Hình như cũng chẳng cần đính chính thật ha ha ha....."

.....

Cao Tinh vẫn đang chiến đấu quyết liệt trên mạng với đám hóng chuyện. Ninh Kỵ lau tóc xong, vắt khăn lên cổ, vừa quay lại đã thấy trên bàn có một chai dầu xoa bóp và hộp băng cá nhân.

Cậu cầm chai dầu lên: "Ai để đồ lại đây thế?"

Cao Tinh tranh thủ lúc rảnh tay liếc một cái: "Thôi Anh Dịch vừa đưa tới. Nghe nói cậu đi đánh nhau trong rừng cây, chắc sợ cậu bị thương nên mang qua cho."

Thôi Anh Dịch.

Ninh Kỵ nghĩ một chút, nhớ ra đây là nam sinh cùng lớp, tính tình trầm lặng, học giỏi, là thành viên nhóm tham gia cuộc thi khởi nghiệp tài chính lần này.

Lần trước dọn sách lên tầng, cậu tiện tay giúp Thôi Anh Dịch một chút. Chắc đây là quà cảm ơn.

Ninh Kỵ mở WeChat, dựa vào ghế gaming, nghiêng đầu nhắn tin:

N: Cảm ơn ông bạn.

.....

Hành lang ký túc xá.

Yến Tùy mặc áo phông ngắn tay, cầm một túi thuốc treo lên tay nắm cửa phòng ký túc xá bên cạnh.

Trong túi là dầu hoa hồng, dầu gió mát, cao thảo dược và cả một lọ kem trị sẹo.

Bạn cùng phòng đi lấy nước về, vừa quay đầu liền thấy người được đồn là bị đánh bầm dập – Yến Tùy – đang treo một túi thuốc lên tay nắm cửa phòng kế bên.

Bạn cùng phòng: "?"

Cậu ta nhìn số phòng rồi lại nhìn số phòng bên cạnh, nhắc nhở: "Anh Tùy, anh treo nhầm rồi, ký túc xá của mình ở bên này mà."

Yến Tùy một tay đút túi quần: "Không nhầm, tôi mua cho phòng bên."

Bạn cùng phòng nghẹn lời: "Cho ai?"

Yến Tùy: "Ninh Kỵ."

Bạn cùng phòng: "???"

Yến Tùy đi ngang qua, vỗ vai cậu ta, thở dài nặng nề: "Cậu không hiểu đâu, não yêu đương đáng sợ lắm."

Haiz, ai bảo con mèo sư tử kia lại cuồng yêu đến thế, cứ nhất quyết bảo vệ con mèo tam thể kia.

Khiến hắn bây giờ nhìn thấy muỗi đốt trên chân Ninh Kỵ là tự động bước vào hiệu thuốc, mua cả đống dầu gió, cao bôi muỗi và kem trị sẹo.

Bình Luận (0)
Comment