Bạn cùng phòng của Yến Tùy – Tào Tả – vẻ mặt ngơ ngác, cảm giác như không hiểu tiếng Trung nữa.
Mãi một lúc lâu sau, cậu ta mới ngây ngốc hỏi: "Anh Tùy, rốt cuộc ai là não yêu đương với ai?"
Biểu cảm của Yến Tùy đầy tâm sự, tiếng thở dài càng thêm nặng nề: "Cậu không hiểu đâu."
Tào Tả càng thêm mơ hồ. Cậu ta thật sự không thể hiểu nổi. Rõ ràng hai người này ban nãy còn đánh nhau sống chết trong rừng cây, thế mà bây giờ Yến Tùy lại mang dáng vẻ si tình đến vậy.
Không lẽ Ninh Kỵ bên phòng bên chỉ bằng một cú móc trái, một cú quét chân mà đã đá Yến Tùy thành kẻ si mê vì yêu?
Siêu cấp Kim Cang Tô Đát Kỷ chuyển thế à?
Mí mắt của Tào Tả giật giật. Cậu ta bưng nước trở lại phòng trong trạng thái hồn bay phách lạc, quyết định sau này thấy Ninh Kỵ thì nên đi đường vòng.
....
Trong ký túc xá, điện thoại trên bàn đột nhiên rung vài cái.
Ninh Kỵ dựa vào ghế gaming, vừa lau tóc vừa mở màn hình điện thoại.
Thằng ngu: Tình hình bây giờ quá nguy hiểm.
Thằng ngu: Nếu chúng ta báo cáo hành trình cho nhau thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Khóe miệng của Ninh Kỵ giật giật. Cậu chẳng buồn để ý tới người kia, đặt điện thoại xuống, tiếp tục sấy tóc.
Lúc này, ở cửa ký túc xá, Cao Tinh vừa xách túi nước về, nhìn thấy gì đó bèn hỏi: "Ai treo túi thuốc bên ngoài thế?"
Lý Tường đang chơi game ngoảnh lại nhìn: "Chắc là của em út, lúc nãy chẳng phải Thôi Anh Dịch cũng mang một túi qua rồi sao?"
Cao Tinh đưa túi thuốc cho Ninh Kỵ, cười nói: "Không thể không khen, cậu ta cũng tốt tính phết."
Ninh Kỵ nhận lấy túi thuốc, mở nắp tuýp cao thảo dược: "Mai em sẽ rủ cậu ta đi ăn."
Thuốc mát lạnh bôi lên chân làm dịu đi vết muỗi cắn sưng đỏ. Cậu liếc nhìn thương hiệu thuốc, khá mắc, không hề rẻ.
....
11 giờ 30 tối, ký túc xá tắt đèn như thường lệ.
Trước khi ngủ, Ninh Kỵ liếc nhìn điện thoại. Cậu thấy cái người bị lưu tên là 'Thằng ngu' vẫn đang nhắn tin hỏi mai có muốn đi cùng không, còn kèm cả việc báo cáo hành trình.
Ninh Kỵ ngáp dài, chẳng buồn trả lời. Cậu uăng điện thoại sang một bên, gối đầu lên gối, chuẩn bị ngủ.
Nhưng ngay lúc sắp chìm vào giấc, cậu bỗng mở mắt, trầm ngâm nhìn trần nhà trong bóng tối hồi lâu.
Sau đó, cậu bật dậy như cá chép quẫy, lật mặt gối in hình gấu xuống phía dưới. Lúc này mới yên tâm nằm xuống ngủ ngon lành.
-----
9 giờ sáng hôm sau.
Tiếng chuông báo thức vang lên liên tục trong ký túc xá, mãi mới có người lục tục trở mình thức dậy.
Trên giường, Ninh Kỵ cũng bị báo thức đánh thức. Cậu có thói gắt ngủ khi mới dậy nên vẫn nằm rúc trong chăn, tóc rối bù, úp mặt xuống gối thêm chút nữa rồi mới lười biếng cầm điện thoại lên lướt cho tỉnh ngủ.
Vừa mở điện thoại, WeChat hiện ra cả đống tin nhắn chưa đọc.
Cậu ngẩn ra, nheo mắt bấm vào xem, phát hiện Yến Tùy đã bắt đầu nhắn tin cho cậu từ 7 giờ sáng. Hắn điên cuồng spam, toàn bộ đều là báo cáo hành trình.
7:10
Thằng ngu: Dậy rồi.
Thằng ngu: Hôm nay học tiết 8 giờ sáng.
7:20
Thằng ngu: [Hình ảnh]
Một tấm selfie trước gương, áo thun đen, chân dài miên man, đeo túi đeo chéo, nửa đoạn xương hàm sắc nét lộ ra, tai nghe trùm đầu, khí chất lạnh lùng vô cùng.
7:35
Thằng ngu: [Hình ảnh]
Một tấm hình chụp hàng dài sinh viên đang xếp hàng trong căn tin.
Thằng ngu: Người đông vãi.
7:40
Thằng ngu: [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Cận cảnh một chiếc bánh bao và một quả trứng trà. Ngón tay thon dài dễ dàng cầm gọn cả hai kèm thêm một ly sữa đậu nành.
Thằng ngu: Trứng trà dở ẹc, bánh bao còn được.
7:50
Thằng ngu: Vào lớp rồi, ngồi hàng thứ hai từ dưới lên.
8:30
Thằng ngu: [Hình ảnh]
Là một trang sách giáo trình. Bức ảnh vô tình để lộ nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng cùng hàng loạt công thức toán học được ghi chép ngay ngắn.
Thằng ngu: Chán quá.
Thằng ngu: Nếu cậu không hiểu có thể hỏi tôi.
Thằng ngu: Tôi biết hết.
....
Hơn chục tin nhắn ghi lại mấy chuyện vặt vãnh buổi sáng sớm. Từ mấy giờ dậy, mặc gì, ăn bánh bao gì, thậm chí còn chụp cả trứng trà rồi than thở trên lớp chán chết, nói rằng hắn đã học qua hết rồi, bảo nếu Ninh Kỵ không hiểu thì cứ hỏi hắn.
Ninh Kỵ nửa nhắm nửa mở mắt, nằm úp trên gối: "....."
Sáng sớm đã lên cơn gì vậy?
Tên này đúng là lắm lời y như hồi cấp ba. Dù lúc đó hai người đổi chỗ, một đứa ngồi đầu lớp, một đứa ngồi cuối lớp thì Yến Tùy vẫn có thể chạy từ đầu đến cuối lớp, cười hì hì hỏi cậu có cần hắn giải bài cho không.
Ninh Kỵ bật dậy, vò đầu bù xù. Cậu đặt điện thoại sang bên, ngáp một cái rồi xỏ dép đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, cậu vừa mở điện thoại ra thì khung chat lại bật lên tin nhắn.
Thằng ngu: Dậy chưa?
Khóe miệng của Ninh Kỵ giật giật, định giả vờ không thấy nhưng giây tiếp theo, đối phương đã gửi hẳn một tấm ảnh thời khóa biểu của cậu qua.
Thằng ngu: Cậu chắc chắn dậy rồi.
Thằng ngu: Bao giờ đi học?
Thằng ngu: Tôi đi cùng cậu.
Thấy tin nhắn này, mí mắt của Ninh Kỵ giật điên cuồng. Cậu theo phản xạ lập tức gửi ba tin từ chối liên tiếp.
N: Không được.
N: Không được!
N: Không được!!!
Cậu không dám tưởng tượng, nếu Yến Tùy thực sự theo cậu đi học, để Cao Tinh với Lý Tường nhìn thấy thì bọn họ sẽ nghĩ gì.
Đối phương im lặng hai giây, sau đó mới nhắn lại.
Thằng ngu: Thực ra cũng không quá muốn đi.....
Năm phút sau.
Thằng ngu: Đội mũ cũng không được sao?
N: ......
Lúc này, Cao Tinh và Lý Tường đã thu dọn sách vở xong và đứng chờ ở cửa ký túc xá. Ninh Kỵ vội nhét sách vở vào túi đeo chéo, lao ra ngoài như một mũi tên.
Còn mười phút nữa là vào tiết, Ninh Kỵ vừa gặm bánh bao vừa bước vào giảng đường. Cậu mở điện thoại ra xem thì lập tức thấy tin nhắn dồn dập tới tấp xuất hiện.
Thằng ngu: Bánh bao cậu mua dở tệ.
Thằng ngu: Cửa sổ bên cạnh bán mới ngon.
Ninh Kỵ: "......"
Cậu nuốt miếng bánh bao trong miệng, xoay đầu nhìn về phía cuối lớp. Quả nhiên, ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, Yến Tùy đội mũ lười biếng nằm sấp trên bàn nghịch điện thoại.
Thằng ngu: Mặc dù tôi học qua hết rồi, nội dung này cũng biết từ lâu nhưng vì sự an toàn của mình, tôi đành miễn cưỡng đi học cùng cậu vậy.
Ninh Kỵ mở bộ sưu tập sticker, chọn một cái ảnh hình người xanh nhỏ đang tươi cười cầm dao rồi gửi qua.
-----
12 giờ trưa.
Tan học, Cao Tinh và Lý Tường đang bàn xem đi ăn ở đâu. Ninh Kỵ dọn sách vở xong, cậu nghe thấy Cao Tinh hỏi cậu trưa nay muốn ăn gì.
Ninh Kỵ cúi đầu nhìn điện thoại, lại liếc ra cửa lớp, thấy người nào đó đội mũ đứng đợi thì liền ho nhẹ một tiếng: "Mấy anh cứ đi trước đi, em có chút việc. Lát nữa em ăn sau."
Cao Tinh chẳng nghi ngờ gì, tưởng cậu có việc ở câu lạc bộ. Cậu ta vỗ vai Ninh Kỵ rồi cùng Lý Tường đi ăn trưa.
Ninh Kỵ và Yến Tùy gặp nhau ở tầng một.
Hai người hành động như mật thám bí mật liên lạc. Ninh Kỵ liếc trái liếc phải, cẩn thận xác nhận không có người quen sau đó mới bước lên, ra hiệu bằng tay: "Xuất phát."
Yến Tùy rời mắt khỏi nhóm chat ký túc xá, ngẩng đầu nói: "Bọn họ bảo cửa sổ bán đồ ăn ở tầng hai căng tin số ba ngon."
Ninh Kỵ hờ hững đáp: "Vậy thì đi căng tin số ba lấy cơm."
Yến Tùy đút điện thoại vào túi, thản nhiên nói: "Tôi muốn ăn trong căng tin."
Ninh Kỵ không hiểu sao đại thiếu gia này đột nhiên lại có hứng thú trải nghiệm ăn cơm căng tin. Giọng của cậu đầy ẩn ý: "Căng tin số ba đông lắm, ăn xong còn phải tự dọn khay trả về chỗ thu gom."
Yến Tùy nhíu mày: "Phiền thế à?"
Ninh Kỵ nhún vai: "Vậy nên đi lấy cơm mang đi thì hơn."
Yến Tùy: "Thực ra cũng không phiền lắm."
Ninh Kỵ: "....."
Yến Tùy - mặt không đổi sắc: "Tôi thích ăn ở tin căng lắm. Cơm ở tin căng mới tươi ngon*."
(*đoạn này ghi 食堂 – shítáng nghe gần giống 堂事 – tángshì (căng tin) khi phát âm nhanh, chắc cố ý trêu nhau)
Nửa tiếng sau.
Căng tin số ba chật kín người, Ninh Kỵ tìm được một góc ngồi, gọi một phần gà kho nấm ăn với cơm. Đối diện là Yến Tùy đang cầm khăn giấy cẩn thận lau bàn hết lần này đến lần khác.
Bên cạnh là một cặp đôi đang ríu rít tình cảm. Nam sinh lau sạch bàn trước mặt nữ sinh còn nữ sinh thì nắm lấy tay còn lại của nam sinh, ngọt ngào khen bạn trai chu đáo.
Ninh Kỵ bẻ đôi đũa dùng một lần, chợt nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên.
Ở phía đối diện, Yến Tùy vẫn đang lau bàn nhưng khóe mắt lại liếc nhìn cặp đôi bên cạnh. Hắn thầm nghĩ nếu Ninh Kỵ tỏ thái độ tốt một chút, chủ động nhờ hắn lau bàn hộ thì cũng không phải là không được......
"Mũ."
Ninh Kỵ lên tiếng, chỉ vào chiếc mũ lưỡi trai của Yến Tùy. "Kéo thấp xuống chút, lỡ gặp bạn cùng phòng của tôi thì sao."
Yến Tùy: "....."
Hắn ném khăn giấy lên bàn, sắc mặt bỗng nhiên lạnh đi, trông có chút khó ở: "Không kéo, tôi cứ để vậy đấy."
Ăn chung với hắn thì mất mặt lắm à?
Ninh Kỵ cầm khay đồ ăn: "Vậy tôi sang bàn bên ăn."
Hai phút sau, Yến Tùy với gương mặt không tình nguyện chút nào đành kéo mũ thấp xuống, ngồi ngay ngắn tại chỗ, tiếp tục lau bàn trước mặt Ninh Kỵ.
Ninh Kỵ vừa gắp một miếng khoai tây trong phần gà kho vừa mơ hồ nói: "Anh mắc chứng sạch sẽ nặng như thế mà còn mò vào căng tin ăn cơm làm gì?"
Tự chuốc khổ vào thân à?
Yến Tùy cũng gọi một phần gà kho giống cậu, hắn thản nhiên đáp: "Tôi thích ăn trong căng tin, đồ ăn trong căng tin tươi ngon hơn."
Ninh Kỵ nhìn đại thiếu gia này từ đầu đến chân, gắp một miếng thịt gà, đột nhiên bật cười: "Ai nói với anh đồ trong căng tin tươi ngon? Đống thịt gà này đều là thịt 'zombie' chết mấy chục năm rồi đấy."
Động tác của Yến Tùy khựng lại: "Thế mà cậu vẫn ăn?"
Ninh Kỵ nhai nhai hai cái, mặt không đổi sắc tim không loạn: "Tôi có mắc chứng sạch sẽ đâu."
Sau khi ăn xong, việc đầu tiên Yến Tùy làm là chạy ngay ra cửa hàng trong căng tin mua nước khoáng. Hắn cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, không biết có phải do ăn quá nhiều thịt 'zombie' không.
Cầm hai chai nước trên tay, Yến Tùy ra khỏi cửa hàng nhưng không thấy bóng dáng của Ninh Kỵ đâu. Hắn tìm một vòng, cuối cùng phát hiện ra Ninh Kỵ đang xếp hàng trước quán trà sữa đối diện.
Quán đang có chương trình khuyến mãi, trên tấm băng rôn đỏ chói viết rõ: Kỷ niệm một năm khai trương – Mua một tặng một!
Yến Tùy chợt nhớ tới túi thuốc mình đưa hôm qua. Hắn có chút ngại ngùng đứng thẳng người, nhét hai chai nước vào túi đeo chéo, hai tay trống không đi tới bên cạnh Ninh Kỵ.
Lúc này, trà sữa Ninh Kỵ đặt đã làm xong. Cậu nhận lấy hai ly trà sữa, vừa quay đầu liền thấy Yến Tùy đứng cạnh mình. Hai tay của hắn khoanh lại, giữ vẻ mặt cao quý lạnh lùng.
"Bình thường tôi không uống mấy thứ có lượng calo cao thế này." Yến Tùy chậm rãi nói.
Ninh Kỵ liếc nhìn hắn một cái, không nói gì, trực tiếp chọc ống hút vào ly trà sữa, hút hai viên trân châu.
Yến Tùy: "Nhưng thỉnh thoảng cũng có thể miễn cưỡng thử một chút."
Ninh Kỵ nhìn hắn đầy khó hiểu.
Yến Tùy đưa tay ra: "Cậu gọi loại nào? 50% hay 100% đường?"
Ninh Kỵ nhún vai: "100% đường, không đá, thêm khoai môn và trân châu. Trưởng phòng ký túc của tôi thích uống ngọt."
Yến Tùy: "..... Trưởng phòng ký túc của cậu? Cậu định đưa cốc được tặng cho trưởng phòng ký túc?"
Ninh Kỵ gật đầu: "Anh muốn mua thì mua đi, lát nữa đông người hơn đấy."
Yến Tùy im lặng một lúc, sau đó dùng mặt vô cảm nói: "Thực ra tôi cũng không muốn uống lắm."
Ninh Kỵ nhai một viên trân châu, ừ một tiếng, xách trà sữa đi về phía cổng căng tin.
Yến Tùy lặng lẽ đi theo sau, do dự một chút, cuối cùng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Cậu không thấy mình quên cái gì à? Chẳng hạn như tối qua có ai đó đã đưa cậu cái gì?"
Ninh Kỵ dừng bước, nghĩ ngợi: "Ồ, đúng là quên thật."
Cậu nói đúng là quên thật làm Yến Tùy thoáng nhẹ nhõm, hắn rụt rè đưa tay ra, chờ cậu đưa trà sữa cho mình.
Nhưng Ninh Kỵ lại cúi đầu, gửi tin nhắn cho Thôi Anh Dịch. Gửi xong, cậu ngẩng lên, thấy Yến Tùy đang chìa tay ra trước mặt mình thì bèn ngạc nhiên hỏi: "Làm gì vậy?"
Yến Tùy im lặng một lúc, chỉ vào ly trà sữa, ánh mắt đối diện với Ninh Kỵ.
Ninh Kỵ: "?" Cậu cũng ngơ ngác nhìn lại hắn.
Trong bầu không khí im lặng kéo dài, Yến Tùy nhận ra_____ Ninh Kỵ hoàn toàn không có ý định đưa trà sữa cho mình.
"......"
Yến Tùy quay đầu bỏ đi ngay lập tức.
Ninh Kỵ hút hai ngụm trân châu, cảm thấy khó hiểu_____ lại nổi điên cái gì nữa vậy?