Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 12

Cả buổi trưa, Yến Tùy nghĩ mãi cũng không ra đáp án.

Hắn nằm trên giường, mặt mày âm u lướt điện thoại. Trong lòng không hiểu nổi vì sao Ninh Kỵ lại không đưa cốc trà sữa mua một tặng một đó cho mình.

Hắn thừa nhận quan hệ giữa hai người đúng là không tốt lắm, Ninh Kỵ cũng chẳng mặn mà gì với chuyện cùng hắn ăn cơm nhưng cậu thực sự không hề bị con mèo tam thể đó ảnh hưởng sao?

Diễn đàn chẳng phải đều nói con mèo tam thể đó thường lén giấu thanh súp thưởng để dành cho mèo sư tử trắng à?

Thế mà tới lượt Ninh Kỵ, ngay cả một cốc trà sữa mua một tặng một cũng không chịu đưa cho hắn?

Yến Tùy mặt không biểu cảm lướt điện thoại. Một lúc sau, hắn mở diễn đàn đại học A, tìm đến bài viết hot nhất về cặp đôi mèo nổi tiếng trong trường, đọc lướt một lúc rồi đăng một bình luận đầy nghi vấn.

S: Tôi cảm thấy mèo tam thể không thích mèo sư tử kia.

Chưa bao lâu sau, bình luận của hắn đã leo lên top vì bị vô số người phản bác, chỉ trích hắn nói nhảm.

Fan trung thành của gà hầm nấm: Ai đây, lôi ra ngoài ngay! Tiểu Hoa sao có thể không thích Đại Bạch được! Lần trước Tiểu Hoa còn nằm ngủ trên bụng của Đại Bạch nữa đấy!

Trà sữa khoai môn trân châu: Đừng nói bậy, Tiểu Hoa cưng Đại Bạch lắm! Chỉ chơi loanh quanh bên Đại Bạch thôi. Lần trước còn giấu nửa thanh súp thưởng để dành cho Đại Bạch nữa kìa!

Yến Tùy mặt lạnh như tiền, trong lòng thầm nghĩ____ mèo tam thể có thích mèo sư tử hay không thì hắn còn không rõ chắc? Nếu mèo tam thể cũng si tình như mèo sư tử thì sao có thể chỉ có mỗi hắn bị ảnh hưởng?

Nếu thật sự thích thì làm sao Ninh Kỵ có thể đưa cốc trà sữa nguyên đường không đá thêm khoai môn trân châu đó cho Cao Tinh chứ!

Không còn gì để nghi ngờ nữa____ từ đầu tới cuối chỉ có hắn là bị con mèo sư tử si tình kia ảnh hưởng thôi!

Haiz, dù là chó l**m hay mèo l**m, kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.

.....

Bốn giờ rưỡi chiều.

Ninh Kỵ cầm chìa khóa xe, chuẩn bị ra ngoài giao đồ ăn như mọi buổi chiều không có tiết học khác.

Tháng này cậu mới mua một đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn, không chỉ vét sạch quỹ đen mà tiền sinh hoạt cũng tiêu gần hết.

Cũng may có Cao Tinh và mấy người kia thi thoảng hỗ trợ, cộng thêm nghề tay trái là giao đồ ăn mới giúp cậu cầm cự được đến giờ.

Theo quy tắc đã ký kết giữa hai người, cậu đáng lẽ phải báo cáo lịch trình với Yến Tùy. Nhưng Ninh Kỵ thực sự không muốn kéo lê Yến Tùy chạy khắp trường nên cậu trực tiếp ngó lơ điều khoản báo cáo mà lặng lẽ đi làm.

Kết quả là bị bắt tại trận.

Trước cửa tiệm cá nướng không xương Chu Ký trong căng tin, Ninh Kỵ đội mũ lưỡi trai, ánh mắt lén lút đầy né tránh.

"Không phải cậu nói buổi chiều ở ký túc xá ngủ bù sao?"

Ninh Kỵ: "....."

"Sao tôi không biết cậu lại ngủ bù ở tiệm cá nướng Chu Ký vậy?"

Ninh Kỵ quay đầu nhìn bảng hiệu tiệm cá nướng Chu Ký sáng rực, chân thành nói: "Ngon lắm, anh có muốn ăn không?"

"Cậu đang hẹn tôi ăn tối đấy à? Cũng không phải không được, nhưng khoan đã, chuyện ngủ bù vẫn chưa xong______"

Nhân viên trong tiệm cá nướng thò đầu ra từ cửa sổ đưa đồ, cười híp mắt gọi: "Tiểu Kỵ! Đồ ăn xong rồi!"

Ninh Kỵ nhanh nhẹn lách qua Yến Tùy, vớ lấy túi đồ ăn, lập tức chạy băng băng về phía cổng căng tin, cố gắng cắt đuôi Yến Tùy.

Ninh Kỵ có lợi thế về chiều cao và từng luyện điền kinh. Cậu dễ dàng bỏ xa người phía sau, nhanh chóng treo túi đồ lên móc xe điện, leo lên xe, cắm chìa khóa, vặn ga_____ xe không nhúc nhích.

Ninh Kỵ quay đầu lại thì thấy giá đỡ sau xe bị một bàn tay thon dài giữ chặt. Người nọ nhìn cậu từ trên cao, nhả ra hai chữ: "Chở tôi."

Ninh Kỵ: "....."

Yến Tùy: "Không thì lấy xe của tôi mà đi."

Ninh Kỵ: "..............."

Cậu biết rõ xe của Yến Tùy_____ Aston Martin, hơn bốn trăm vạn, chỉ cần quệt tróc một tí sơn thôi là cậu cũng đền không nổi.

Ninh Kỵ không chịu nổi nữa, quay đầu: "....Lên xe."

Yến Tùy hài lòng gật đầu, nhấc chân dài, ngồi lên chiếc xe điện nhỏ.

Ninh Kỵ đội mũ bảo hiểm, mặt lạnh tanh: "Ngồi yên, đừng chạm vào eo của tôi."

Yến Tùy: "Thực ra tôi cũng không quá muốn ngồi chung xe với cậu."

"Nếu không phải vì hai con mèo mèo mèo mèo mèo______"

Xe điện chạy qua những gờ giảm xóc trên đường trong trường, lướt qua ba cái liền, giọng nói bị xóc nảy mà kéo dài thành âm thanh gợn sóng.

Giữa cơn gió vù vù, gương mặt của người cầm lái căng cứng. Cậu tức giận hét lớn: "Đã nói đừng chạm vào eo của tôi rồi mà_____"

Lại thêm ba cái gờ giảm xóc.

Dưới cảm giác xóc nảy kịch liệt, Yến Tùy lập tức vòng tay ôm chặt lấy eo người phía trước, hoảng hốt hét to trong gió: "Xe của cậu là cái gì thế này! Giảm xóc quá tệ tệ tệ tệ tệ tệ tệ______"

Ninh Kỵ: "Xe của anh mới tệ tệ tệ tệ tệ tệ tệ_______"

Bánh của chiếc xe điện lăn qua ba gờ giảm xóc cuối cùng. Do phải chở hai nam sinh trưởng thành nên nó ngoan cường nảy lên mấy lần, tạo ra cảm giác xóc nảy dữ dội.

Xe dừng lại trước ký túc xá nữ, Ninh Kỵ đạp phanh gấp. Đôi chân dài chống xuống đất, cậu quay đầu trừng mắt nhìn người ngồi ghế sau, sau đó nhanh chóng gọi cho người đặt đồ ăn:

"Chào bạn, đồ ăn của bạn đến rồi. Nếu tiện thì xuống lấy nhé."

......

Buổi tối, Kiều Thi đặt một phần cá nướng không xương.

Khi nhận được cuộc gọi từ shipper, cô có hơi ngạc nhiên____ dù gì thì dịch vụ giao hàng trong trường vốn nổi tiếng là chậm. Chuyện bị bạn cùng phòng phàn nàn cũng chẳng ít.

Bạn cùng phòng của Kiều Thi đặt đồ ăn trước cô nửa tiếng, đến giờ vẫn còn hiện trạng thái đang giao hàng.

Thấy đồ ăn đến sớm, tâm trạng của Kiều Thi vô cùng vui vẻ. Cô xỏ dép chạy xuống lầu, một hơi lao đến cổng ký túc xá rồi nhìn thấy hai anh chàng chân dài và đẹp trai đến mức trời đất đảo lộn đang cãi nhau.

Chàng trai cầm lái trông có vẻ bực bội, mặt lạnh tanh: "Đã bảo đừng có theo rồi, cứ khăng khăng bám theo bám theo bám theo. Lỡ ngồi hỏng xe của tôi thì sao?"

Chàng trai ngồi sau: "??? Cả đời tôi chưa từng ngồi cái xe nào xóc đến mức này. Cậu không quan tâm đến mông của tôi mà lại quan tâm đến cái xe của cậu sao?"

Chàng trai cầm lái: "Mông của anh quý giá lắm chắc? Anh có biết Tiểu Hắc của tôi đã cùng tôi lăn lộn bao nhiêu ngày mưa gió không? Anh lấy mông của anh ra so với nó à?"

Chàng trai ngồi sau: "Tiểu Hắc là ai?"

Chàng trai cầm lái: "Là cái xe điện anh đang ngồi đó."

Chàng trai ngồi sau: "..... Cậu có ấu trĩ quá không đấy Ninh Kỵ. Cậu đặt tên cho cả xe điện hả?"

Kiều Thi đứng xem mà ngây người. Đúng lúc này, chàng trai cầm lái ngước mắt nhìn cô, cúi người nhấc hộp cá nướng còn nguyên vẹn lên: "Đuôi số 5537?"

Kiều Thi ngẩn ra, gật đầu.

Chàng trai cầm lái đưa hộp đồ ăn cho cô, cười một cái, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn: "Bạn ơi, đồ ăn của bạn đây, chúc bạn ngon miệng."

Kiều Thi bị nụ cười gần trong gang tấc này đánh trúng. Đầu óc có hơi mơ hồ, cô nhận lấy hộp đồ ăn còn quý hơn cả mông của trai đẹp này.

Nhưng ngay giây tiếp theo, chàng trai vừa cười tươi rói kia lập tức quay đầu, mặt lạnh tanh mắng người ngồi sau xe: "Lần sau không cho anh đi nữa, đi qua có mấy cái gờ giảm xóc mà kêu loạn cả lên!"

Người ngồi sau vịn chặt khung xe, cố nhịn bực tức mà lầm bầm: "Đã bảo lấy xe của tôi rồi..... cậu lại không chịu...."

"Xe của tôi vừa nhanh vừa êm...."

Hai người vừa tranh cãi vừa vèo một cái lao đi mất.

.....

Bảy giờ hai mươi phút.

Sau khi hoàn thành hết các đơn giao hàng, Ninh Kỵ quay lại tiệm cá nướng Chu Ký, đóng gói một phần cá nướng không xương vị cay.

Bên cạnh, Yến Tùy hỏi cậu: "Cá này là cá 'zombie' à?"

Ninh Kỵ: "......"

Yến Tùy nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Thôi kệ, cá 'zombie' thì cá 'zombie'."

Ninh Kỵ khoanh tay nhướng mày: "Đây không phải cá 'zombie'."

Ánh mắt của Yến Tùy giãn ra, chuẩn bị gọi món.

Ninh Kỵ cười, để lộ chiếc răng nanh nhỏ, trông có chút gian tà: "Đây là cá tiêm hormone."

Yến Tùy: "........"

Yến Tùy cứng người hai phút, nhìn dòng người xếp hàng không ngớt, cuối cùng cũng nhận ra mình bị chơi. Nếu thực sự là thịt 'zombie' với cá 'tiêm hormone' thì sao Ninh Kỵ còn ăn?

Hắn cũng gọi một phần cá nướng không xương vị cay giống Ninh Kỵ.

Khi Yến Tùy chuẩn bị thanh toán, hắn bỗng nhiên bị Ninh Kỵ ấn đầu xuống, suýt nữa thì cắm mặt vào quầy gia vị.

Giọng điệu của Ninh Kỵ có chút căng thẳng. Cậu nghiêm túc ra lệnh: "Trưởng phòng ký túc của tôi ở bên kia, anh đừng ngẩng đầu lên."

Bị ép cúi đầu, Yến Tùy bỗng dưng thấy không vui. Hắn ngoan cố ngẩng lên: "Sao, tôi không thể gặp người khác à?"

Ninh Kỵ đẩy hắn vào góc, giọng điệu đầy thắc mắc: "Anh có thể gặp người khác à?"

Yến Tùy: "....."

Hai phút sau, Yến Tùy mới được phép ngẩng đầu, nhưng chưa đầy hai giây thì lại bị đè xuống lần nữa.

Lần này ngay cả Ninh Kỵ cũng cúi đầu. Hai người cùng nhau đối diện với bức tường, làm ra vẻ ăn năn hối lỗi.

Yến Tùy nổi cáu: "Lại gì nữa?!"

Ninh Kỵ: "Bạn cùng phòng của anh."

Yến Tùy: "......"

Hai người đứng đối diện bức tường suốt năm phút, liếc nhìn đám đông xung quanh, thấy không còn ai quen thuộc mới đồng loạt ngẩng đầu lên, thở phào một hơi thật dài.

Yến Tùy khó chịu một cách khó hiểu: "Vậy là từ giờ chúng ta cứ phải lén lút trốn trốn tránh tránh thế này sao?"

Ninh Kỵ: "Wow, vậy nên bây giờ chúng ta phải thông báo với tất cả mọi người rằng hai đứa từng hận không thể đánh nhau sống chết giờ lại dính lấy nhau như kẹo cao su, không thể tách rời?"

Yến Tùy cảm thấy những từ ngữ này rất hay. Lần đầu tiên hắn thừa nhận Ninh Kỵ có chút tài văn chương hơn mình. Hắn nhướng mày nói: "Thì sao chứ? Sao lại không thể?"

Ninh Kỵ: "Khi có ai đó hỏi vì sao hai đứa lại dính lấy nhau như vậy, anh định nói chúng ta có thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, biến thành một con mèo tam thể và một con mèo sư tử à?"

Ninh Kỵ: "Não của anh có vấn đề nhưng não của tôi thì không."

Yến Tùy: "Chúng ta có thể nói là 'gặp nhau muộn màng'."

Ninh Kỵ giơ ngón giữa với hắn: "Anh thà nói chúng ta biến thành mèo còn hơn đấy."

Yến Tùy suy nghĩ một lúc, cảm thấy từ 'gặp nhau muộn màng' quả thực không phù hợp với hắn và Ninh Kỵ____ dù gì thì bọn họ đã quen nhau từ cấp ba, dùng từ này đúng là có hơi giả tạo.

Vậy nên hắn đổi sang một cụm từ cao cấp và chính xác hơn: "Có thể nói là 'một nụ cười xóa tan hận thù'."

Ninh Kỵ không hài lòng chút nào với cách nói này. Cậu đáp lại bằng giọng điệu gay gắt: "Xóa tan cái đầu của anh ấy."

Yến Tùy thầm thở dài, cảm thấy nếu Ninh Kỵ biến thành một con mèo tam thể thì chắc hẳn sẽ dễ gần hơn nhiều_____ ít nhất thì mèo tam thể không thể giơ ngón giữa với hắn, thỉnh thoảng hắn còn có thể lén lút kéo đuôi của cậu nữa.

Tính khí của Ninh Kỵ khi là con người chẳng khác gì một quả bom lúc nào cũng có thể nổ tung. Tuy vậy, nếu quả bom này có một cái đuôi xù xù mềm mại thì có lẽ nó sẽ giống như lớp bọt sữa béo ngậy phủ trên ly cà phê nóng vậy.

Thế nhưng thực tế lại rất phũ phàng. Ninh Kỵ khi là con người thì rất tệ. Trên đường, cậu về còn cố tình chọn đoạn đường nhiều gờ giảm xóc nhất. Yến Tùy không đếm được tổng cộng có bao nhiêu cái gờ, chỉ biết tình trạng cái mông của mình cũng tệ không kém gì Ninh Kỵ.

Yến Tùy biết Ninh Kỵ đang cố ý chơi xấu. Giữa cơn chấn động mạnh 'DuangDuangDuang', hắn bình tĩnh đưa tay ra, ôm chặt lấy vòng eo thon trắng của Ninh Kỵ. Cảm giác sờ vào rất tuyệt.

"Ôi mẹ ơi ơi ơi ơi ơi________!!!"

Gờ giảm xóc khiến giọng của Ninh Kỵ rung lên như những con sóng vỡ tan, còn pha lẫn vài phần hoảng loạn.

"Anh mẹ nó ôm ôm ôm ôm ôm cái gì đấy?!"

Yến Tùy đón gió, mặt mày ung dung, giọng điệu bình thản: "Ôm eo eo eo eo eo______ Cậu không cảm nhận được à?"

Bình Luận (0)
Comment