Từ thời cấp 3, Yến Tùy đã biết vòng eo của Ninh Kỵ trông như thế nào.
Trong cuộc thi nhảy cao năm lớp 11, ba vòng trong ba vòng ngoài toàn là người, chật như nêm cối. Tất cả đều là các nữ sinh giơ điện thoại lên để xem Ninh Kỵ thi đấu.
Cậu thiếu niên mặc đồng phục thể thao trắng chạy đà, thực hiện cú nhảy lưng qua xà đầy đẹp mắt. Đường cong vẽ ra giữa không trung gần như hoàn hảo, nhẹ nhàng linh hoạt hệt như một chú cá.
Khoảnh khắc bật nhảy ấy làm lộ ra vòng eo trắng mịn, nhỏ gọn và chói lóa đến mức khiến người ta hoa mắt.
Ninh Kỵ của thời cấp 3 rất được yêu thích. Có rất nhiều người đến sân vận động chỉ để xem cậu nhưng bản thân Ninh Kỵ lại chẳng hề hay biết. Cậu ngồi ở khu tập trung của lớp, đầu quấn khăn lông trắng, cúi xuống nhìn điện thoại, trông rất điển trai. Thế nhưng, số nữ sinh chủ động đến xin liên lạc lại rất ít.
Yến Tùy thời cấp 3 ngồi chếch sau cậu, nhìn Ninh Kỵ đang cúi đầu chơi Anipop. Thiếu niên vốn có vẻ lạnh lùng kia hơi cau mày, trông như thể 'người lạ chớ gần'.
Khi ấy, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa đến mức căng như nước với lửa. Yến Tùy vốn định bắt chuyện với người bạn cùng lớp lúc nào cũng không thân thiện với mình này nên chủ động mở lời.
Hắn đổi chỗ, ngồi cạnh Ninh Kỵ, định khen cậu vừa nhảy cao rất giỏi. Thế mà nhìn gương mặt của Ninh Kỵ xong, không hiểu sao lời đến miệng của hắn lại hóa thành: "Cậu.... từ trước đến giờ vẫn trắng như thế à?"
Ninh Kỵ đang chơi game khựng lại, ngẩng đầu, cau mày nhìn hắn.
Yến Tùy sững một giây, lập tức giải thích: "Tôi vừa ở bên kia xem cậu nhảy cao...."
Nói được nửa chừng thì nghẹn lời. Yến Tùy đành ngậm miệng____ không thể nói thật là mình vừa nhìn thấy đoạn eo trắng lộ ra khi cậu nhảy cao nên chạy lại hỏi được.
Câu đó nghe kỳ quặc chết đi được.
Hắn không biết phải chữa cháy thế nào. Một lúc sau mới nhớ ra mục đích ban đầu, thế là hắn cố gắng khen một cách chân thành: "Không ngờ cậu lại nhảy qua được, cây xà đó cao như vậy."
Kết quả lại càng tệ hơn____ Ninh Kỵ vốn không định để ý hắn, giờ nghe câu đó thì tưởng Yến Tùy đang khịa mình thấp.
Thế là Ninh Kỵ mặc kệ luôn, cúi đầu tiếp tục chơi game, trông chẳng khác gì một con mèo bị vuốt sai chiều nên quay mặt ngủ, chẳng thèm để tâm gì nữa.
Thực ra eo của Ninh Kỵ không chỉ trắng mà còn mềm mại và đầy sức mạnh.
Sau khi bước xuống xe điện, Yến Tùy ăn một cú đấm. Hắn xoa vai nghĩ thầm_____ hình như bây giờ tính khí của Ninh Kỵ đỡ hơn trước rồi.
Hắn còn tưởng mình sẽ bị đấm thẳng vào mặt cơ.
Không đúng, cũng có thể là vì ảnh hưởng của con mèo tam thể kia. Dù sao trên diễn đàn cũng nói rằng mèo tam thể đó rất thích mèo sư tử.
Cuối cùng thì không chỉ mình hắn bị ảnh hưởng nữa rồi!
Yến Tùy bừng tỉnh ngộ. Trong mắt mang theo vài phần an ủi, vừa xoa vai vừa đi lên lầu.
---
9 giờ rưỡi tối.
Ninh Kỵ vừa đánh vài trận game với Cao Tinh xong thì cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều. Cậu ngáp liên tục, thao tác trong game bắt đầu loạn hết cả.
Vừa kết thúc trận, cậu tháo tai nghe, dụi mắt: "Thôi bỏ đi, hôm nay em đánh không nổi nữa rồi, trạng thái tệ quá."
Cao Tinh và Lý Tường vẫy tay tạm biệt, bảo cậu đi tắm rồi ngủ sớm đi.
Ninh Kỵ ngáp thêm cái nữa, nheo mắt xách đồ ngủ vào phòng tắm. Trong lúc tắm cậu buồn ngủ đến mức suýt đập đầu vào vòi hoa sen. Tắm xong thì cậu lăn ra ngủ ngay.
Trước khi ngủ, Ninh Kỵ lờ mờ cảm thấy cơn buồn ngủ này tới thật kỳ lạ, quen thuộc đến khó hiểu. Cậu chưa kịp nghĩ kỹ thì đã rơi vào một màn đêm sâu thẳm.
Tiếng ếch và côn trùng ồn ào không ngớt.
Ninh Kỵ trở mình mơ màng, tưởng Cao Tinh đang chơi game quá ồn. Cậu duỗi tay định lấy gối che tai nhưng hai tai lại truyền đến cảm giác lông mềm mềm, còn âm thanh thì vẫn ầm ĩ như cũ.
Không đúng.
Ninh Kỵ luôn khó rời giường lập tức mở mắt... rồi đập vào mắt cậu là bụi rậm quen thuộc rậm rạp đến che trời.
"......"
Cậu chậm rãi nâng tay lên, nhìn thấy một móng vuốt lông xù.
Cơ thể từng trải qua một lần nên giờ cũng không còn bỡ ngỡ. Mèo tam thể vừa chửi vừa bò dậy, luồn qua đám cây rậm rạp, phát hiện mình đang ở khu rừng nhỏ trong trường.
Bên ngoài là con đường nhỏ rợp bóng cây. Đèn trong sân trường mờ mờ, có một cặp đôi đang ngồi trên ghế dài.
Mèo tam thể đảo mắt nhìn quanh, định tìm bóng dáng của mèo sư tử, không ngờ cậu tìm cả buổi cũng chẳng thấy đâu. Ban đầu Ninh Kỵ cũng không để tâm, nghĩ mèo sư tử đang trốn ở góc nào đó.
Cậu giũ giũ vuốt, lẩm bẩm một câu, bắt đầu chạy khắp khuôn viên trường. Nhưng tìm suốt nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng mèo sư tử đâu.
Mèo tam thể dừng bước, mắt giật giật, linh cảm xấu lóe lên trong đầu. Cậu quay đầu lao thẳng về ký túc xá, nhân lúc quản lý không chú ý, phóng vèo vào tòa nhà, chạy thẳng đến phòng của Yến Tùy.
Đèn trong ký túc xá sáng trưng, mấy người bạn cùng phòng của Yến Tùy người thì chơi game, người thì xem phim. Cửa phòng tắm đóng chặt, hơi nước tỏa ra mang theo mùi sữa tắm quen thuộc qua khe cửa.
Mèo tam thể đứng ở cửa ngửi mùi kỹ càng, xác nhận người đang tắm chính là Yến Tùy. Cậu ngẩng đầu quan sát một lát, 'vèo' một cái nhảy vọt vào ký túc xá, nhẹ nhàng đáp xuống giường của Yến Tùy, động tác nhẹ như gió.
Mấy người bạn cùng phòng của Yến Tùy hoàn toàn không nhận ra.
Mèo tam thể chui vào cái chăn màu xám, dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra. Yến Tùy lau tóc, dùng máy sấy tóc hong khô tóc. Sau đó , động tác đang vén rèm giường lên của hắn bỗng khựng lại.
Trên tấm chăn phẳng lì và chỉnh tề xuất hiện một cục tròn lù lù. Ngay sau đó, một cái đầu mèo lông xù nhô ra.
Yến Tùy ngây người.
Mèo tam thể trên giường chui ra khỏi chăn, lắc lắc đôi tai đầy lông tơ, vừa thấy Yến Tùy liền bắt đầu ra hiệu.
Cậu nằm rạp trên giường, vươn móng làm tư thế ngủ, sau đó đặt móng lên cổ, nhắm tịt mắt lại, nghiêng đầu lè lưỡi, 'phịch' một tiếng ngã vật ra giường giả chết.
Yến Tùy: "?....."
Ngay giây tiếp theo, mèo tam thể đang 'phịch' trên giường giả chết lại ngồi bật dậy, hai móng chống eo, ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn hắn, để lộ cái bụng tròn xoe mềm nhũn.
Dáng vẻ này rõ ràng không giống một con mèo. Tuy dáng đứng hơi loạng choạng nhưng lại cực kỳ giống người.
Trong đầu Yến Tùy vụt qua một suy đoán không thể tin nổi, hắn hạ giọng dò hỏi: "Ninh Kỵ?"
Mèo tam thể lập tức đứng thẳng dậy, ra sức gật đầu.
Yến Tùy theo phản xạ cúi đầu nhìn tay chân mình rồi lại nhìn mèo tam thể đang vẫy đuôi trên giường, Cuối cùng chấp nhận một sự thật ngoài sức tưởng tượng____ Ninh Kỵ biến thành mèo còn hắn thì không.
Mèo tam thể đi vòng vòng trên giường, Yến Tùy hạ giọng hỏi: "Cậu biến thành mèo từ lúc nào?"
Mèo tam thể vươn móng, viết nguệch ngoạc lên ga giường màu xám hai con số 9 và 30.
Chín rưỡi, vậy là mới biến cách đây không lâu.
Yến Tùy: "Cơ thể người của cậu vẫn ở ký túc à?"
Mèo tam thể nghiêm túc gật đầu, lại vươn móng làm tư thế đang ngủ.
Yến Tùy hiểu ra. Hắn nghiêng đầu, vén một góc rèm giường, liếc nhìn mấy người bạn cùng phòng đang qua lại trong ký túc xá rồi buông rèm xuống, hạ giọng: "Trong ký túc không tiện nói chuyện, lát nữa đổi chỗ."
Mèo tam thể gật đầu lia lịa.
Yến Tùy cầm điện thoại, nhắn tin xin số liên lạc bạn cùng phòng của Ninh Kỵ, gửi lời kết bạn nhưng đáng buồn là bạn cùng phòng của Ninh Kỵ thống nhất một cách kỳ lạ____ đợi mười phút vẫn không ai đồng ý.
Yến Tùy ném điện thoại sang bên, suy nghĩ xem nếu bây giờ mình đi vào ký túc của Ninh Kỵ, vác nguyên cái hình người đang ngủ của Ninh Kỵ đi thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu.
Suy nghĩ một lúc, Yến Tùy tiếc nuối phát hiện không chỉ khả năng vác người đi là con số 0 mà rất có thể còn bị trưởng phòng ký túc của Ninh Kỵ đuổi thẳng ra ngoài bằng chổi.
Hắn đứng dậy thay đồ, đeo túi chéo đến trước giường, cúi người nhấc con mèo tam thể đang nằm trên ga giường cho vào túi.
"Anh Tùy, anh ra ngoài à?"
Thấy Yến Tùy tắm xong lại thay đồ, cầm chìa khóa xe, người bạn cùng phòng đang xem phim buột miệng hỏi.
Yến Tùy: "Ừ, mai không có tiết."
Trong ký túc xá ai cũng biết Yến Tùy đã mua nhà gần trường từ năm nhất. Cuối tuần hoặc sáng không có tiết hắn sẽ về đó nghỉ nên chẳng ai thấy lạ, chỉ dặn hắn đi đường cẩn thận.
Vừa ra khỏi ký túc, Yến Tùy lập tức mở túi chéo, cúi đầu để đầu con mèo lông xù ló ra hít thở.
-
Nhà Yến Tùy mua cách trường không xa, là dạng căn hộ lớn, phòng khách thông hai phòng ngủ, rộng đến khó tin. Phong cách trắng đen hiện đại, sang trọng và sạch sẽ, qua tường kính lớn sát đất có thể nhìn thấy đèn neon lấp lánh của thành phố.
Ghế sofa trong phòng khách rất to. Mèo tam thể đi qua đi lại trên sofa, ngẩng đầu nhìn căn phòng rộng như sân vận động, vẻ mặt hơi choáng váng.
Ninh Kỵ biết người trước mặt có tiền nhưng không ngờ là giàu đến mức này, cậu vẫn thấy hơi choáng.
Ở thành phố A nơi tấc đất tấc vàng, dù là nhà cũ nát thì giá cũng bị thổi lên tận trời, huống gì là khu trung tâm.
Yến Tùy không rời mắt khỏi mèo tam thể đang đi trên sofa, hồi lâu sau cuối cùng cũng vươn tay ra.
Mèo tam thể đang ngẩng đầu thì bị chọt một phát.
Mèo tam thể: "?"
Cậu quay đầu, tưởng Yến Tùy gọi mình nên 'meo meo' hai tiếng.
Yến Tùy thầm than trong lòng: Xong rồi.
Bộ 'não yêu đương chết dí' của con mèo sư tử kia lại bắt đầu rồi.
Hắn vậy mà thấy Ninh Kỵ lúc này thật dễ thương.
Sắc mặt của Yến Tùy trở nên nghiêm túc. Hắn nhíu chặt mày, nhìn mèo tam thể bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Mèo tam thể giật mình, không hiểu sao Yến Tùy lại nhìn mình kiểu đó. Cậu thậm chí còn bắt đầu hoài nghi: không lẽ Yến Tùy phát hiện ra gì rồi? Ví dụ như chuyện đời này cậu không bao giờ biến lại thành người được nữa....
Một người một mèo nhìn nhau chằm chằm.
Cuối cùng, như thể vừa trải qua một trận giằng co dữ dội, Yến Tùy bất ngờ vươn tay ra, hai tay ôm lấy đầu của mèo tam thể, vu.ốt ve một cái.
Ninh Kỵ sững người.
Yến Tùy vừa vu.ốt ve vừa trầm giọng nói:
"Cậu cũng đừng trách tôi."
"Cậu cũng từng nếm thử cảm giác bị khống chế rồi mà?"
"Ninh Kỵ, chúng ta đều là kẻ lưu lạc chân trời, nên hãy cảm thông cho nhau một chút."
Mèo tam thể còn chưa kịp phản ứng lại, mắt mở tròn xoe, ngơ ngác nhìn hắn.
Trái tim của Yến Tùy đập thình thịch. Hắn hít một hơi thật sâu, vừa nghĩ đến việc con mèo nhỏ trước mắt là Ninh Kỵ, tim liền đập loạn lên.
Tà môn thật.
Nhưng may mà Ninh Kỵ đã khiến hắn tỉnh táo lại.
Mèo tam thể vung một móng đập cho hắn tỉnh, lực đạo rất mạnh, như thể đó là một 'dấu hiệu chống giả', phát ra âm thanh trầm đục.
Yến Tùy hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt nghiêm túc đặt con mèo nhỏ xuống ghế sofa, xoa trán____ không chảy máu.
Chỉ riêng cái việc không chảy máu thôi cũng đủ khiến Yến Tùy yên tâm đôi chút____ thấy không, giờ Ninh Kỵ cào người cũng không giương móng vuốt ra nữa, chắc chắn là bị con mèo tam thể kia ảnh hưởng, không nỡ để hắn bị thương.
Từ đó có thể thấy, cái ý nghĩ vừa nãy muốn bị 'dễ thương đến chết' cũng là chuyện rất bình thường.
Quả nhiên, không chỉ mình hắn bị não yêu đương của hai con mèo này ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, Yến Tùy lập tức yên tâm thoải mái mà đưa tay ra sờ con mèo tam thể trên ghế sofa.