Biên tập: Xiaorong
Chương thứ mườiTrận mưa bất ngờ“Cậu xem xem, đội cổ động Diệp Kính Văn huấn luyện giống cái gì?” Lâm Vi gượng cười, quay sang hỏi Ôn Đình.
“Giống bọn dụ khách trong bar.” Ôn Đình giương mắt nhìn đám người đang nhảy loạn xì ngậu trong phòng tập, miễn cưỡng thở dài.
“Một mình Diệp Kính Văn nhảy kiểu lòe loẹt đó đã đành, sao còn dạy đội cổ động học theo?” Lâm Vi nhăn mặt nhíu mày, “Giải đấu của trường mà nhảy như thế chắc vận động viên bị dọa đến bủn rủn chân tay quá.”
“Ha ha, để tớ về nói lại với cậu ta.” Ôn Đình cười, “Nhưng làm sao cậu biết được?”
“Có một thành viên đội cổ động tố cáo, cô ấy bảo Diệp Kính Văn bắt họ ép chân cả ngày, ép đến xương muốn gãy ra ấy.”
“Thế cơ à, xem ra yêu cầu của Diệp Kính Văn với họ khá cao, thật khổ thân mấy đứa không có kiến thức múa căn bản.”
Buổi tối lúc Diệp Kính Văn quay về ký túc xá, bất chợt thấy Ôn Đình đứng chờ ở dưới lầu.
“Bà chị chờ tôi hả?” Diệp Kính Văn mỉm cười đi về phía Ôn Đình, “Hay là đang chờ Lâm Vi?”
“Chờ cậu.”
“Ô, có chuyện gì sao?”
“Kính Văn, một mình Tất Linh kiểm tra tiết mục không xuể, cậu giúp cô ấy đi. Bên đội cổ động sẽ có người khác phụ trách.”
“Thế à?” Diệp Kính Văn nghi hoặc liếc nhìn Ôn Đình, “Sao tự nhiên đổi ý thế?”
“Nói thật với cậu chứ, cậu bắt các cô ấy nhảy điệu kia không phải để cổ vũ, mà là để dọa người.”
“Hì hì, vậy sao. Tôi lại thích nhảy như thế.”
“Hay là cậu giúp Tất Linh duyệt tiết mục đi, làm vậy có thể biết thêm thành viên khoa khác, có ích cho cậu.”
“Được.”
Ôn Đình mỉm cười gật đầu, quay người nện giày cao gót đi thẳng.
Diệp Kính Văn dõi theo bóng lưng cô nàng mà cười, Ôn Đình, chị cho rằng tôi không biết huấn luyện một đội cổ động ư? Tôi chỉ cóc ưa mấy cô nữ sinh nhiệt tình quá trớn này, líu ríu ầm ĩ y hệt đám chim sẻ.
Lúc về ký túc xá, mở máy tính bật QQ lên, diễn đàn hội sinh viên đăng một lô tin tức mới.
[Chủ tịch Lâm Vi]: Đình Đình, kế hoạch hoạt động của ban văn nghệ các cậu sao chưa gửi đến?
[Ôn Đình ban văn nghệ]: gửi rồi mà.
[Tất Linh ban văn nghệ]: em làm chứng, giao rồi.
[Thư ký Từ Tiểu Hoa]: Anh ơi, máy tính phòng công tác sinh viên hỏng hết rồi, tài liệu lưu lại cũng mất sạch…
[Chủ tịch Lâm Vi]: không có bản dự trữ à?
[Thư ký Từ Tiểu Hoa]: email dính virus —
[Chủ tịch Lâm Vi]: vậy em lập tức báo cho các trưởng ban, bảo họ gửi thêm một lần nữa.
[Chủ tịch Lâm Vi]: đừng bảo tôi họ cũng không lưu lại nhé…
[Thư ký Từ Tiểu Hoa]: em vừa mới báo, những ban khác đều có dự phòng, chỉ có ban văn nghệ không trả lời…
[Ôn Đình ban văn nghệ]: ….
[Tất Linh ban văn nghệ]: không phải là không lưu chứ? Chị ơi?
[Ôn Đình ban văn nghệ]: tiếc quá, USB của tôi cũng nhiễm virus, hôm qua format hết rồi.
[Diệp Kính Văn ban văn nghệ]: đừng lo, tôi có dự phòng.
[Chủ tịch Lâm Vi]: vậy thì tốt ^^
[Tổ thảo luận ban văn nghệ]
[Ôn Đình]: Kính Văn cậu có lưu lại chứ?
[Diệp Kính Văn]: không.
[Ôn Đình]: thế vừa nãy cậu nói bậy bạ cái gì…
[Diệp Kính Văn]: chả lẽ chị muốn bị Lâm Vi mắng à? Nếu không giao kế hoạch đúng hạn thì sẽ làm trì hoãn tiến độ của cả hội sinh viên.
[Ôn Đình]: ha ha, cậu lo cho hội sinh viên hay là chủ tịch hội sinh viên hả?
[Diệp Kính Văn]: năm mươi năm mươi.
[Ôn Đình]: được, vậy tối nay chúng ta gửi một phần đã.
[Diệp Kính Văn]: Ừm. Tạm thời giấu được Lâm Vi là tốt rồi. Hôm ấy họp chả nói qua về chương trình rồi còn gì.
[Ôn Đình]: không ngờ cậu còn nhớ rõ nội dung họp cơ đấy, lúc đó chẳng phải cậu ngồi đần tại chỗ sao? Nghĩ tới ai kia ha.
[Diệp Kính Văn]: ha ha, trong lòng biết rõ là được rồi.
[Ôn Đình]: Lòng dạ Tư Mã Chiêu (*).
(*)”Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân sở tri”: lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết. Nguồn: vi.wiki[Diệp Kính Văn]: chẳng lẽ chị không có suy nghĩ bất chính chắc?
[Lâm Vi]: nói xem… tại sao… tôi lại ở trong tổ thảo luận này thế?
[Tất Linh]: xin lỗi — hôm nọ em lỡ tay kéo vào…
[Lâm Vi]: ra thế, vậy mấy người cứ bàn tiếp đi, chuyện vừa rồi tôi không nhìn thấy gì hết ^^
[Lâm Vi]: tôi ra nhé ^^
[Diệp Kính Văn]: ha ha, tự nhiên tôi thấy Lâm Vi còn rất đáng yêu nữa.
[Ôn Đình]: đáng… yêu?
[Tất Linh]: sao lại nói thế hả?
[Diệp Kính Văn]: anh ta còn có thể đánh mặt cười ^^, rõ ràng nhìn thấy còn giả bộ không phát hiện, không đáng yêu sao?
[Ôn Đình]: Không đáng yêu.
[Tất Linh]: không thấy yêu.
[Diệp Kính Văn]: Ờ.
Bản kế hoạch ban văn nghệ vẫn được đúng giờ gửi đến hòm mail thư ký vào tối hôm đó.
Đương nhiên bộ phận thư ký cũng phải kiểm điểm trước toàn ban. Chỉ tội nghiệp cho mấy người ban văn nghệ, phải thức đến tận hai ba giờ đêm mới cho ra bản kế hoạch.
Lâm Vi nhìn kỹ phần kế hoạch này, sau chỉ mỉm cười nhìn Diệp Kính Văn, “cậu làm việc rất có hiệu quả.”
“Ha ha, cảm ơn anh đã khen.”
Tất cả được tiến hành từng bước một, sàng lọc tiết mục, mời khách quý, mượn sân bãi, thiết kế kế hoạch tuyên truyền, treo biểu ngữ, dán áp-phích, phát truyền đơn…
Hội diễn văn nghệ và đại hội thể dục thể thao kỷ niệm ngày thành lập trường được thuận lợi triển khai vào khoảng giữa tháng mười một.
Thế nhưng không ai lường trước được rằng, trận mưa đến bất ngờ hôm ấy đã thay đổi tất cả.
***
Sáng ngày mười lăm tháng mười một, khi các sinh viên còn đang mơ màng trong chăn ấm, Lâm Vi đã dạo mấy vòng quanh sân thể dục.
Dự báo thời tiết vốn nói là trời nhiều mây, thật không ngờ, nửa đêm qua mưa đổ xuống, đến sáng nay vẫn chưa ngừng.
Lông mày Lâm Vi nhíu chặt lại, hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, thi tiếp sức và diễn văn nghệ năm nào cũng phải có.
Không thể chỉ vì trời mưa mà hủy bỏ.
Nhưng mà, mưa là một, vấn đề thứ hai cũng đã tới.
Tỷ như, sân khấu bị ướt, đường chạy trơn trượt, sân bóng rổ không thể chơi, sân bóng đá cũng không thể đá…
“Anh đang làm gì thế? Có vẻ phiền não lắm thì phải.”
Lời nói vừa thoảng qua tai, một chiếc ô to màu đen đã che trên đỉnh đầu.
“Sớm thế mà đã đi dạo quanh sân thể dục, chủ tịch có trách nhiệm quá ha?” Nụ cười của Diệp Kính Văn khiến người ta nổi cả da gà.
“Cậu tới đây làm gì?” Lâm Vi không nhìn hắn, tiếp tục quan sát tình trạng sân khấu bên kia.
“Sáng nào tôi cũng quen chạy bộ, không ngờ lúc chạy lại gặp anh.” Diệp Kính Văn lộ ra hàm răng trắng phau, “Đang lo cho đại hội thể thao hôm nay à?”
“Ừm.” Lâm Vi gật đầu.
“Anh định làm thế nào? Hủy bỏ? Hoãn lại? Hay là vẫn tiếp tục mặc xác mưa to gió lớn?”
“Không thể hủy cũng không thể hoãn.” Lâm Vi cau mày, “Hoãn lại còn gọi là ngày kỷ niệm thành lập trường sao? Sinh nhật muộn cũng mất đi ý nghĩa của nó.”
“Nhưng hôm nay trời mưa mà.” Diệp Kính Văn chỉ chỏ lên trời, “Đi dạo trong mưa lãng mạn đấy, nhưng chạy thục mạng trong mưa thì không hay chút nào.”
“Tôi biết, thế nên mới nghĩ phải giải quyết thế nào.”
“Ừ.”
Diệp Kính Văn đứng phía sau Lâm Vi, nhìn bóng lưng gầy gầy của anh, cảm thấy một thoáng thương tiếc nảy lên trong lòng.
Không biết anh ta ngủ dậy lúc nào, có khi cả đêm qua đều ngủ không ngon ấy, trường học lớn như thế, hội sinh viên phức tạp như thế, mỗi ngày anh ta phải xử lý bao chuyện vụn vặt đây?
Thật sự rất vất vả…
Có điều, nhìn thấy dáng vẻ anh phiền não, Diệp Kính Văn lại có chút hài lòng.
Mặc kệ thế nào, anh ta cũng biết phiền muộn, điều này chứng tỏ anh ta không mạnh mẽ như mình tưởng, gương mặt thiếu nụ cười mỉm, mái tóc đen mềm ướt sũng, hàng lông mày nhíu chặt…
Ngược lại thấy… gợi cảm không nói thành lời.
Đây là con người ấy sau chiếc mặt nạ sao? Anh ta như vậy khiến mình càng thêm động lòng…
Diệp Kính Văn mỉm cười, chầm chậm đi đến trước mặt Lâm Vi.
“Anh có biện pháp dự phòng nào thì nói ra thử xem, tôi sẽ giúp một tay.”
“Tôi vừa xem qua sân trường, phần sau đường thi đấu có rất nhiều nước đọng. Cho nên, chỉ có thể thay đổi tuyến đường.”
“Thay đổi tuyến đường?”
Lâm Vi nhìn thoáng qua Diệp Kính Văn đang nghi hoặc, “Tôi biết băn khoăn của cậu, nhưng không còn cách nào khác, không thể chạy trong nước được.”
Nói xong liền quay người trở về, vừa đi vừa lấy di động ra gọi điện thoại.
“Alô, Từ Tiểu Hoa phải không? Em lập tức thông báo người phụ trách ban thể thao, ban văn nghệ, ban xã hội, ban tuyên truyền cùng ban kĩ thuật mạng đến phòng công tác sinh viên dự họp khẩn cấp.”
“Phải rồi, trưởng ban và phó ban nữa.”
“Trong 10′ có mặt.”
Vừa đến phòng công tác sinh viên, Lâm Vi liền lấy ra một tờ giấy, gạch gạch vài nét vẽ ra bản vẽ mặt phẳng giản lược của trường.
�
Sau đó, cửa phòng họp bị mở toang ra hết lần này đến lần khác, người vào thở hồng hộc, có người ướt như chuột lột, có người vừa đi vừa gặm bánh mì.
Trong vòng mười phút, quả nhiên đã đến đông đủ.
“Xin lỗi vì sớm như vậy đã gọi mọi người tới, có điều, giờ này chúng ta phải chạy đua với thời gian, chỉ còn lại có hai giờ thôi.” Lâm Vi chỉ vào bản vẽ mặt phẳng rõ ràng, “Chắc trên dường đến phòng công tác sinh viên mọi người cũng thấy cả rồi. Nửa sau đường chạy ngập đầy nước, những chỗ không có nước cũng rất trơn.”
“Cho nên chỉ có một cách.” Lâm Vi dừng lại một chút, chỉ bút chì đến vị trí sân vận động, bình tĩnh nói một câu: “Đổi tuyến đường!”
“Giờ đổi tuyến đường còn kịp không?” Trưởng ban thể dục cau mày, “Mọi người cũng biết ngày hôm qua bố trí đường chạy phải mất cả buổi chiều, còn phải đưa người đại diện mỗi học viện đến làm quen đường chạy nữa.”
“Cho nên mới phải tranh thủ từng phút giây một.” Lâm Vi dùng bút khoanh một vòng tròn giữa sân vận động trên bản vẽ, “Tôi đã quan sát, đường băng sân vận động có thể dùng để chạy bộ, trời mưa nhỏ, đường chạy cao su có thể hấp thu lượng nước đáng kể, hơn nữa cả sân cũng không có vũng nước nào.”
“Cũng phải, sân vận động không trơn như sân bê tông mà.” Có người nhẹ giọng phụ họa.
“Việc đầu tiên phải làm lúc này là thu lại sân khấu ở sân vận động, sau đó bố trí lại đường thi chạy.” Giọng nói Lâm Vi trầm ổn hùng hồn, khiến người khác sẵn lòng nghe theo.
Ôn Đình thở hắt ra một hơi, “Dọn sân khấu? Ý cậu là hội diễn văn nghệ đổi địa điểm?”
“Đi dạo dưới mưa rất lãng mạn, nhưng múa hát dưới mưa thì không.” Lâm Vi cười khẽ nhìn sang Diệp Kính Văn, học y đúc câu nói vừa nãy của hắn.
“Ha ha, nói cũng phải, hơn nữa mưa sẽ làm trôi hết trang điểm của diễn viên, nhiều đạo cụ bằng giấy cũng không biết dùng thế nào.” Ôn Đình nghiêm túc gật đầu, “Vậy thì chuyển về hội trường đi.”
“Như vậy bây giờ bắt đầu phân công.” Lâm Vi nhìn xung quanh một chút, “Điều động toàn bộ ban thể dục, gỡ biểu ngữ dọc đường thi đấu xuống, chuyển đến sân vận động, còn phải thông báo từng học viện, bảo họ trước khi thi đấu đến làm quen sân, nhất định phải báo cho từng học viện đấy.”
“Đã rõ, trước mắt vội thì dùng di động báo cũng được chứ.”
“Nếu không vội thì nhất định phải nói họ nhắn lại vài chữ, đúng không anh Lâm Vi.”
“Ừm.” Lâm Vi cười, “Ban tuyên truyền phân một nửa số người đi giúp dán áp-phích, điều động toàn bộ ban xã hội, lập tức gỡ sân khấu. Đình Đình cậu đi liên hệ phần phát thanh, báo cho bộ phận phát thanh toàn trường.”
“Ban kỹ thuật mạng chú ý quay lại toàn bộ chương trình, đến sân vận động lắp thiết bị cho tốt.”
“Ban xã hội giúp ban thể dục duy trì trật tự cả quá trình diễn ra thi đấu, cách làm cụ thể để trưởng ban hai bên đến sắp xếp, mỗi người phải nắm thật chắc công việc của mình.”
“Lâm Vi, đổi tuyến thì không thành vấn đề, nhưng hồi trước mỗi người chạy một vòng năm nghìn mét, giờ chuyển sang sân vận động, lôi thôi lắm.” Trưởng ban xã hội luôn im lặng đưa ra câu hỏi, “Hơn nữa người xem đã quen ở sân trường, giờ phải chen đến sân vận động, nhiều người như thế rất dễ gây hỗn loạn.”
“Tôi có ý kiến.” Diệp Kính Văn lặng im từ nãy đến giờ bỗng nhiên mở miệng, “Nếu năm nay tròn tám mươi tám năm thì chạy tám mươi tám vòng là được rồi.”
Mắt Lâm Vi sáng lên, “Ý kiến của Kính Văn không tồi.”
“Chi bằng bố trí hai điểm liên tiếp, chia sân vận động thành hai nửa, tách vận động viên nam nữ ra, như thế nam sinh chạy bốn vòng rưỡi rồi giao cho nữ sinh, nữ sinh chạy ba vòng rưỡi, tính ra một cặp nam nữ vừa tròn tám vòng.” Diệp Kính Văn tiếp tục giải thích.
Trưởng ban thể dục hiểu ý gật đầu “Thế là tổng cộng tám mươi tám vòng, cầm gậy số 1, 2 và 19, 20 chạy hơn hai vòng, còn lại mỗi đôi nam nữ chạy tám vòng?”
“Cứ vậy đi, cụ thể chạy thế nào các bạn nói rõ ràng với từng viện, bảo họ mau chóng điều chỉnh thứ tự các gậy.” Lâm Vi khẽ cười, “Mỗi người đều không cần chạy năm nghìn mét nữa, cũng giảm bớt gánh nặng cho vận động viên.”
“Được, quyết định thế nhé.” Trưởng ban thể dục cuối cùng mới thả lỏng, thở phào một hơi, “Sáng nay ngủ dậy còn nghĩ Lâm Vi nhất định lại gọi đi họp khẩn cấp, hì hì. Cho nên tôi vội vàng nhai bánh mì.”
Lâm Vi cũng cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai đối phương, “Cậu ấy, chỉ biết có ăn.”
“Ai lại giống cậu, một khi làm việc liền quên cả ăn cơm, sau đó mới ăn bù một đống như heo ấy.”
“Được rồi, vậy mọi người đi ăn chút gì trước đi, đừng mang bụng đói đi dán áp-phích nhé.” Lâm Vi vươn tay, mọi người cũng cười đưa tay lần lượt chồng lên.
“Cả nhà cố lên!”
Hô to một tiếng, mỗi ban lập tức vùi đầu vào công việc, ứng theo lời của Lâm Vi nói, rằng chúng ta phải chạy đua với thời gian.
***
“Không ngờ trong lúc nguy cấp, cả hội học sinh y hệt hành quân đánh giặc ha…” Diệp Kính Văn cười cười, “Tôi cảm thấy anh rất giống tướng quân trên chiến trường.”
“Còn cách nào đâu, cuộc thi chạy tiếp sức mà làm không xong thì lỗi thất trách thuộc về hội sinh viên.” Lâm Vi ngồi trên sô pha mà thở một hơi thật dài, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại.
“Tinh thần anh không tốt lắm, tối qua không ngủ sao?”
“Nửa đêm trời bắt đầu mưa, tôi ngủ không được.” Lâm Vi nhẹ nhàng ngồi xuống, “Ai, bây giờ rốt cục có thể yên tâm rồi.”
“Như thế cũng yên tâm á?”
“Tôi tin tưởng họ.”
Lâm Vi vừa dứt lời thì một giọng nữ trong trẻo từ đài phát thanh truyền tới.
“Chúc các bạn buổi sáng tốt lành, vì nguyên nhân thời tiết nên cuộc thi chạy tiếp sức kỉ niệm ngày thành lập trường hôm nay được cử hành tại sân vận động lúc mười giờ sáng, hội diễn văn nghệ dời xuống bảy giờ rưỡi tối tại hội trường chính…”
Diệp Kính Văn liếc về phía chiếc radio nơi góc tường, cười nói: “Bà chị Ôn Đình làm việc nhanh gọn thật đấy.”
Một biểu cảm mang tên tự hào hiện lên trên mặt Lâm Vi, “Mỗi trưởng ban của hội, ai cũng ưu tú cả mà.”
“Thế còn ngài chủ tịch, ngài bây giờ chẳng phải nên chợp mắt một chút sao? Anh không muốn tí nữa ngủ gà ngủ gật đi đến sân vận động chứ.”
“Đúng là hơi mệt, nguyên cả đêm qua tôi có ngủ chút nào đâu.” Lâm Vi cười cười, nghiêng người dựa vào ghế sô pha, “Tôi chợp mắt một chút, nếu có điện thoại cậu gọi tôi nhé.”
“Ừm, cứ yên tâm.”
Lâm Vi cả đêm không ngủ, sáng ra lại đi kiểm tra sân bãi, thật sự mệt lắm rồi, hai mắt khẽ nhắm rồi đi vào cõi mơ màng.
Diệp Kính Văn đỡ lấy Lâm Vi để anh nằm dọc trên ghế sô pha, sau đó nhẹ nhàng moi di động trong túi anh ra, chỉnh thành trạng thái im lặng.
“Yên tâm nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tôi giúp anh xử lí.”
Diệp Kính Văn lẳng lặng nhìn gương mặt Lâm Vi lúc ngủ, càng ngắm càng thấy đẹp, càng trông càng thấy thích.
Tới gần quan sát thật kĩ, chẳng thể ngờ đàn anh mạnh mẽ ngày thường lúc ngủ lại hiền lành đến thế.
Lông mi thật dài phủ lên cặp mắt luôn cười mỉm kia, đôi môi hồng hào khẽ mím lại, tóc mềm bị mưa làm ướt dính bết trán, khiến cả gương mặt mang nét dịu dàng khôn tả.
Từng giọt nước mưa trong suốt từ mặt chảy xuống, lướt qua chiếc cổ xinh đẹp, lướt qua xương ức khéo léo, cuối cùng trốn vào bên dưới chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh.
Khiến người ta mơ mộng.
Diệp Kính Văn bỗng nhiên thật muốn hôn người này, dẫu biết anh chỉ giả làm thiên thần nhưng khát vọng muốn hôn anh lại như bột mì lên men, gay gắt giãn nở trong tim.
Trong căn phòng yên lặng có thể nghe được hơi thở khe khẽ của Lâm Vi, còn có tiếng tim đập lỗi nhịp của mình.
Nhẹ nhàng cúi xuống thật gần, chạm vào đôi môi ướt át của anh.
Cảm giác so với trong tưởng tượng còn mềm mại hơn rất nhiều, thật khó có thể tin, chính đôi môi hồng hào này đã nói ra quyết sách hoạt động hiệu quả cho từng đợt thi đấu toàn trường, chính đôi môi dịu dàng như thế đã phát ra tiếng nói khiến đám nhân tài của hội sinh viên răm rắp nghe theo.
Diệp Kính Văn đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng vẽ quanh nét môi hoàn hảo kia.
“Ô… Có vị của nước mưa.” Diệp Kính Văn cười cười, sau đó lại chuyển mặt trận, hôn nhẹ lên hai má Lâm Vi, hôn hết bên trái lại hôn sang bên phải.
Xúc cảm mềm mượt ấy khiến Diệp Kính Văn lưu luyến quên về.
Lâm Vi dường như mơ thấy ác mộng, có chút bất an thở hổn hển, mày khẽ nhíu lại.
Diệp Kính Văn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo giãn lông mày Lâm Vi, dịu dàng nói: “Anh, cái tên giả thiên thần này, hợp với tôi lắm.”
“Trên người chúng ta có từ trường tương tự, anh còn chưa phát hiện phải không? Lực hút mạnh mẽ thế này làm tôi không tự chủ được, cứ muốn đến gần anh.”
Ngón tay Diệp Kính Văn dừng lại ấn lên môi Lâm Vi trong chốc lát, tuy rằng thật muốn nụ hôn thêm sâu, thật muốn nếm thử hương vị đầu lưỡi anh…
Có điều bây giờ mà hôn sâu anh ta, có lẽ sẽ chịu không nổi.
Diệp Kính Văn đương nhiên hiểu được đạo lý một vừa hai phải, khẽ cười rồi đứng dậy, nhìn nhìn chiếc áo sơ mi ướt đẫm dán chặt lấy da thịt anh.
“Mưa ướt hết mà ngủ thì dễ mắc cảm lắm, tôi giúp anh thay quần áo, anh hẳn không thấy phiền chứ?”
Dứt lời liền lấy di động ra gọi về ký túc xá.
“Alô, Hàn Dương hả? Cậu rảnh không? Giúp tôi lấy một bộ quần áo mang đến phòng công tác sinh viên, ừm, bộ màu trắng ấy.”
Cúp điện thoại rồi, Diệp Kính Văn nhanh tay lột áo Lâm Vi ra, quét mắt một lượt qua thân hình trắng trẻo của anh…
Ừm, so với hôm ở phòng thí nghiệm học chẩn đoán bệnh nhìn càng thêm rõ ràng, làn da quả thật đẹp đến vô lý, trắng mịn như ngọc, nốt ruồi không có lấy một vết. Hai điểm trước ngực được làn da trắng trẻo tôn lên thành màu đỏ lạ thường, cứ như anh đào chín mọng ấy.
Huống chi bời vì nguyên nhân mắc mưa, làn da thoạt nhìn càng trơn bóng ướt át, tựa như lan tỏa một lớp ánh sáng.
Diệp Kính Văn mỉm cười đứng dậy, cầm lấy khăn mặt khô ráo vắt cạnh bồn rửa tay, nhẹ nhàng đỡ lấy Lâm Vi, để anh dựa vào ngực mình, sau đó cẩn thận chà lau thân thể bị mưa thấm ướt kia.
Sau khi lau khô, Diệp Kính Văn cởi áo sơ mi của mình, định khoác lên người Lâm Vi trước đã.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Vi bỗng nhiên mở mắt.
Hai người ở trần, mình còn bị Diệp Kính Văn mờ ám ôm lấy?
Lâm Vi chớp hai mắt, nhìn Diệp Kính Văn cởi trần, lại chớp tiếp.
“Mơ gì mà quái thế này.” Lâm Vi khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó ngáp một cái, nhắm mắt lại rồi an tâm ngủ tiếp.
Hết chương thứ mười.