Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 9

Biên tập: Xiaorong

Chương thứ chín

Khóa huấn luyện khiêu vũ

Nồi lẩu nóng hổi rất nhanh đã được bưng lên, còn có cả một khay thức ăn đầy ắp nữa.

Lâm Vi cứ thế mà ăn, Ôn Đình cũng không chút khách sáo bắt đầu động đũa.

Diệp Kính Văn ngó nồi lẩu uyên ương nọ, gắp một miếng thịt bò trần vào nồi lẩu màu đỏ, sau đó lại nhúng nhúng vào nồi màu trắng.

“Ăn ngon.” Diệp Kính Văn mỉm cười.

“Lần đầu tiên thấy kiểu ăn như vậy.” Ôn Đình cau mày, chuyển sang Lâm Vi nói: “Cậu hôm nay muốn mời bọn tớ ăn cơm là muốn dùng chính sách lôi kéo hả?”

“Đình Đình cậu đừng nghĩ tệ hại về tớ thế chứ, ăn một bữa cơm mà thôi, nhân tiện thảo luận bản kế hoạch của Kính Văn một chút.”

“Bản nào?” Ôn Đình khó hiểu ngó sang Diệp Kính Văn.

“A thật có lỗi, tôi quên gửi một phần cho chị mất rồi.” Diệp Kính Văn cười đến thật vô tội, “Bởi vì đó là đề nghị với hội sinh viên, cho nên trực tiếp gửi Lâm Vi.”

Ôn Đình ‘ồ’ một tiếng, chợt bảo: “Kính Văn, chú muốn thế nào chị đây mặc kệ, chỉ cần chú đừng làm hỏng canh của chị.” Ôn Đình cầm thìa quấy nồi lẩu hải sản, “Đừng có bỏ mấy đồ cay vào, chị không ăn được cay.”

Diệp Kính Văn gật đầu, gắp miếng thịt định nhúng về.

“Lâm Vi, nói tớ nghe, Kính Văn có đề nghị gì?”

“Ăn hết rồi nói sau.” Lâm Vi vớt thức ăn trong nồi lẩu cay bỏ vào bát mình, lại rưới thêm một lượt tương ớt, ăn đến là hưng chí.

Ba người không nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm.

Diệp Kính Văn gắp lên một lá cải thìa trong nồi cay, nhìn nhìn, muốn nhúng vào nồi hải sản cho hết ớt, lại bị Ôn Đình lườm một cái, đành phải chịu bỏng lưỡi mà ăn sạch lá rau.

Nhìn Lâm Vi ngồi đối diện ăn ớt như ăn bánh mì, chẳng có chút biểu cảm, Diệp Kính Văn khó hiểu lắc đầu.

Đầu lưỡi anh ta chắc hẳn cay lắm.

Bữa ăn lạ lùng kéo dài hơn nửa giờ, Diệp Kính Văn thật ra chỉ ăn hương ăn hoa, phần lớn thức ăn bị Lâm Vi “háu đói” xử đẹp.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Vi liền lập tức tiến vào trạng thái công tác, “Kính Văn, cậu nói suy nghĩ của mình cho Ôn Đình đi.”

“À, sự tương tác giữa thành viên các ban của hội sinh viên rất tốt, nhưng các ban lại ít khi cùng nhau xuất hiện, trừ các hoạt động tầm lớn cần hợp tác, thời gian còn lại đều cùng người lạ làm việc. Thế nên tôi muốn tổ chức một vài hoạt động cho sinh viên trong hội, mọi người làm quen với nhau một chút. Dù sao hội sinh viên cũng là một chỉnh thể, phải chứ.”

Lâm Vi gật gù, “Cậu nói rất có lý, hội sinh viên trường quá lớn, những người mới công tác một năm không biết nhau cũng rất nhiều, hồi trước chúng ta cũng tổ chức vài cuộc liên hoan nội bộ, hiệu quả không khả quan cho lắm.”

“Diệp Kính Văn, chú muốn làm thế nào? Không phải giao lưu một với một chứ.” Ôn Đình quay sang cười bí ẩn với Diệp Kính Văn.

“Chúng ta cũng có thể tổ chức vũ hội mỗi cuối tuần, để thành viên hội sinh viên đến học khiêu vũ thể thao, tiếp xúc một thời gian lâu như thế, mọi người tất sẽ biết nhau.”

“Khiêu vũ thể thao? Ai tới dạy?”

“Tôi.” Diệp Kính Văn cười quá mức tự tin, “Đương nhiên, tôi dạy nam sinh, bên nữ sinh thì kính nhờ bà chị.”

“Chị?” Ôn Đình ngạc nhiên, “Sao chú biết chị nhảy được?”

“Chị trong đội ca múa còn gì.” Diệp Kính Văn liếc sang Ôn Đình, “Tôi tin là chị biết.”

“Ha ha, chủ ý này không tồi.” Ôn Đình khẽ cười.

“Học khiêu vũ thể thao đối với mọi người có lợi không hại, hơn nữa cuối tuần dành thời gian tụ họp với nhau sẽ giúp mọi người xúc tiến tình cảm, phải không Lâm Vi.” Diệp Kính Văn sâu xa nhìn Lâm Vi một chút, tiếc rằng người kia lại một mực hướng ánh mắt về phía Ôn Đình.

“Tôi cũng cảm thấy khá ổn, cho nên gọi hai người đến quyết định phương án cụ thể. Cách làm ra sao thì giao cho ban văn nghệ các cậu.”

“Không thành vấn đề, về phương diện này ban văn nghệ còn nhiều nhân tài lắm.” Ôn Đình cầm cốc hớp một ngụm trà, “Có điều á, muốn dạy nhảy thì khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể nhỉ.”

“Đây là chuyện đương nhiên.” Diệp Kính Văn cười rạng rỡ.

“Lâm Vi cậu không có ý kiến?” Ôn Đình bí ẩn nhìn thẳng vào Lâm Vi mà cười, “Tớ còn nhớ cậu rất ghét chạm vào người khác cơ mà.”

“Có sao đâu, mọi người làm quen một chút cũng tốt.” Lâm Vi trả lời vô cùng thản nhiên.

Ôn Đình gật gù, “Đã thế, lúc sau về phòng Kính Văn gửi bản kế hoạch cho chị, về mấy chuyện sân bãi âm thanh chị sẽ bàn với Tất Linh, sau mới tiếp tục phân công mọi người.”

“Rõ.”

“Thế tôi đi trước, hai người cứ tán gẫu, nữ sinh miễn trả tiền.” Ôn Đình ném cho Lâm Vi một nụ cười rồi đứng lên ra ngoài.

Lâm Vi ăn thêm một cái bánh mì, lúc này mới thỏa mãn lau sạch cái miệng đỏ chót vì ăn ớt, sau đó tìm người phục vụ thanh toán.

Diệp Kính Văn trái lại không khách khí chút nào, thậm chí lời khách sáo kiểu như “Chi bằng để tôi trả cho” cũng lười nói, chỉ ngồi ở đó nghiêm mặt quan sát Lâm Vi.

Hai người lại dọc theo con đường lúc đến mà trở về.

“Kính Văn, cậu cảm thấy tôi sẽ đến vũ hội ư?” Lâm Vi đột nhiên hỏi.

“Anh là chủ tịch, hoạt động hội sinh viên anh có thể không đi chắc?” Diệp Kính Văn cười đến là tự tin, “Yên tâm đi, tôi học khiêu vũ thể thao lâu năm, sẽ không giẫm lên chân anh đâu mà sợ.”

“Ha ha, cậu không biết chứ, thực ra hai năm trước tôi vẫn tham gia lớp dạy khiêu vũ thể thao của trường.” Lâm Vi thoáng dừng lại, “Tôi với cậu sẽ dạy mọi người, mà không phải cậu dạy tôi.”

“Hiểu chưa?”

Khóe miệng Lâm Vi nhẹ nhàng cong lên, mang theo nụ cười chiến thắng.

Diệp Kính Văn bật cười, xem ra lần này lại tính sai một bước rồi.

“Thế nghĩa là, anh biết điệu Waltz?”

“Đương nhiên.”

Diệp Kính Văn bỗng kéo Lâm Vi sang, nắm lấy tay anh, tay kia thì ôm chặt lấy hông anh, khiến cơ thể hai người dán sát vào nhau không chừa một khe hở.

Nguồn:

Nhìn thấy một Lâm Vi ngỡ ngàng trong lòng mình, Diệp Kính Văn cười ranh mãnh, tiến tới bên tai anh, bảo: “Thế nào? Không phải biết nhảy sao? Tay không biết đặt ở đâu à?”

Lâm Vi gượng gạo dời mắt, cơ thể nhẹ tách ra bảo trì khoảng cách giữa hai người.

“Tôi không phải con gái, cậu ôm như vậy tôi còn đâu chỗ đặt tay.”

Diệp Kính Văn gật đầu cái rụp, sau đó buông Lâm Vi ra.

“Vậy anh ôm tôi đi.”

“…”

Lâm Vi xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, lờ hắn ta đi, cúi đầu xoay người đi về phía trước.

Tuy rằng luôn luôn ra vẻ ôn hòa dễ gần, nhưng thực ra đúng như lời Ôn Đình nói, mình thật sự không thích thân mật quá mức với người khác, huống chi cùng với tên Diệp Kính Văn tinh quái này.

Có trời mới biết, trong nháy mắt bỗng nhiên bị cậu ta ôm trọn ấy, chỉ chút nữa thôi là tim đã muốn nhảy khỏi miệng rồi.

“Anh xem, bảo anh ôm tôi anh cũng không ôm, anh còn định dạy người ta thế nào đây?”

Diệp Kính Văn cười đuổi theo, “Cho nên là, cứ để tôi dạy anh đi, anh biết Waltz, có điều không biết rõ lắm nhỉ?”

“Ừm.” Lâm Vi rầu rĩ đáp lời.

Chỉ tại kiểu nhảy này đồng bóng quá, mông cứ xoay tới xoay lui, Lâm Vi đương nhiên chưa từng học qua.

Không ngờ rằng, một chữ “ừm” này, ngoại trừ thừa nhận việc chưa học nhảy đến nơi đến chốn ra, còn đáp ứng chuyện Diệp Kính Văn dạy anh nhảy mất rồi.

Diệp Kính Văn đề ra kế hoạch dạy nhảy ở hội sinh viên, chiếm được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người, những người vốn coi Diệp Kính Văn như bình hoa di động cũng thay đổi cách nhìn về hắn rất nhiều.

Giữa tháng mười, sau khi tất cả chuẩn bị sắp xếp đã xong, lần đầu tiên kế hoạch dạy nhảy tại phòng khiêu vũ của trường được triển khai thuận lợi.

Bởi vì chỉ là huấn luyện, trang phục các sinh viên đều khá tùy tiện, Diệp Kính Văn mặc quần bò bó sát người, phô ra cặp chân thon dài hoàn hảo, phía trên mặc áo phông đen, ngực không có đầu lâu mà là hình vẽ một mũi tên xuyên tim. Hai quả tim được đèn chiếu xuống, thoạt nhìn đỏ chót lạ thường.

Bởi vì người tới quá đông, một huấn luyện viên căn bản không dạy xuể.

Vì thế bên nữ sinh được Ôn Đình và Tất Linh dạy, còn nam sinh là do Diệp Kính Văn và Lâm Vi phụ trách.

Trong tiếng nhạc tao nhã, Lâm Vi thong thả đi tới, nụ cười mỉm tự tin luôn hiện hữu trên mặt.

Diệp Kính Văn nhún vai, cũng vùi đầu vào công việc của mình, chỉ là trong khoảnh khắc tiếng nhạc dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Vi lúc nào cũng mang một nụ cười thì không khỏi nghĩ tới buổi tôi hôm ấy, nghĩ tới dáng vẻ bối rối của anh trong lòng mình.

Bối rối khó có được, tiếc là kéo dài được mỗi nửa giây.

Diệp Kính Văn khẽ thở dài, nhìn bóng áo trắng kia, lòng tiếc hùi hụi.

Cả ngày cười hoài cười mãi, cơ mặt của anh ta có đau không nhỉ?

Diệp Kính Văn tới trước mặt Lâm Vi, bỗng nhiên cầm tay anh, sau đó nói, “Tôi dạy anh điệu Chacha nhé?”

Lại bị khước từ bởi câu nói “trước cứ để mọi người học được Waltz rồi tính”.

Diệp Kính Văn chợt cảm thấy đám nam nữ đang cười nói vui vẻ xung quanh đều là đồ kỳ đà cản mũi, thật muốn đem đám người này đóng thành gạch men, sau đó để riêng mình và Lâm Vi cùng nhảy một điệu.

Lâm Vi mặc áo trắng thật sự rất giống hoàng tử, nếu được cùng anh ta nhảy, cảm giác hẳn là thích lắm.

Thế nhưng, trong hai lần dạy nhảy liên tiếp, Diệp Kính Văn đều không có cơ hội tiếp cận Lâm Vi, làm gì có cửa cơ chứ, anh ta lấy đủ mọi loại cớ, mỉm cười từ chối người ta cả ngàn dặm.

Đợt huấn luyện khiêu vũ đã kéo dài được hai tuần lễ, người trong hội sinh viên cũng có hiểu biết nhất định về nhau.

Giữa tháng mười một là dịp kỉ niệm tám mươi năm ngày thành lập đại học T, Lâm Vi thừa dịp tổ chức đại hội toàn thể hội sinh viên lần thứ hai, để mỗi ban bố trí nhiệm vụ kế tiếp.

“Ban văn nghệ, bắt tay vào chuẩn bị hội diễn văn nghệ quy mô lớn vào tháng mười một này, phát thông báo đến mỗi học viện, lúc xét duyệt tiết mục nhất định phải kiểm tra nghiêm ngặt.”

“Ban thể dục, bắt đầu cuối tuần, đặt cho tốt các hạng mục cụ thể cho đại hội thể dục thể thao kỷ niệm ngày thành lập trường, hơn nữa thông báo hội sinh viên của mỗi viện, chuẩn bị sẵn sàng. Tiến hành báo danh dự tuyển.”

“Ban học tập, cuối tuần bắt đầu bước tuyển chọn sinh viên năm nhất cho cuộc thi hùng biện, thông báo giao lưu với ban học tập từng viện, cho người vào mỗi học viện cùng chọn chủ đề, đồng thời trước thứ tư thông báo, trước toàn trường công khai chọn ra biện đề hùng biện.”

“Ban xã hội, bảo đảm phần tài trợ cho đại hội thể dục thể thao và hội diễn văn nghệ, nhanh chóng quyết định hợp đồng.”

“Ban kĩ thuật mạng…”

Ngót trăm người dưới đài im lặng lắng nghe phân công nhiệm vụ của từng ban, người đứng đầu các ban ngồi hàng đầu thì nghiêm túc ghi lấy ghi để.

Cả phòng họp lặng ngắt như tờ.

Lâm Vi đứng trên bục giảng, laptop để trên bàn, thế nhưng anh chẳng thèm ngó lấy một lần, tựa như tất cả đều được nhớ nằm lòng vậy.

Giọng nói luôn luôn bình thản vững vàng, không chút căng thẳng, cũng không quá nhiệt tình, nhưng chỉ có âm thanh bình tĩnh đến thế mới có thể khiến mọi người ngoan ngoãn nghe theo.

Bạn chủ tịch lúc nào cũng mang theo vẻ mặt cười nhàn nhạt này, nếu phải dùng từ để hình dung thì phải là: sâu không thể lường.

“Trước thứ sáu, yêu cầu mỗi ban gửi bản kế hoạch hoạt động chi tiết đến hòm mail thư ký.”

“Cuộc họp ngày hôm nay tạm dừng ở đây, mọi người có thể ra về.”

Chỉ họp ngắn gọn có mười mấy phút đồng hồ mà đã nói rõ hoạt động hội sinh viên suốt tháng kế tiếp, quả nhiên rất có năng lực.

Họp xong, Lâm Vi cùng ban thư ký rời đi, Diệp Kính Văn đưa mắt nhìn bóng lưng của anh, thấy cảm giác với anh thoáng có chút thay đổi.

Trước đây cảm thấy anh rất vừa mắt, muốn tiếp cận anh, tìm hiểu anh.

Hiện tại, nhìn anh càng vừa mắt, càng muốn đến gần anh tìm hiểu anh, nhưng lại sợ hiểu quá nhiều. Sợ như vậy, một đằng lại càng khao khát muốn biết thêm về anh.

Giống như là, biết rõ phía sau miếng giấy bọc kẹo xinh đẹp kia có lẽ là thuốc độc, lại không kiềm nổi sự hấp dẫn, vẫn muốn nhấm nháp.

“Ban văn nghệ chúng ta phải nhanh nhanh huấn luyện một đội cổ động, để hôm đại hội thể dục thể thao…” Tiếng Ôn Đình bỗng dừng lại một chút: “Kính Văn, cậu có ý kiến gì?”

“À, đội cổ động hả, làm mấy cái ruy băng với bóng bay mà nhảy bên đường là được chứ gì.” Diệp Kính Văn cứ như vừa từ cõi mơ trở về, cười với Ôn Đình, “Tôi không có ý kiến gì, hồi trước làm thế nào thì cứ thế mà làm, không phải chị Tất Linh phụ trách phần này sao?”

“Tất Linh phải đi từng học viện mời khách, còn phải phụ trách phỏng vấn, cho nên chuyện này giao cho cậu, thế nào?” Ôn Đình nhẹ nhàng cười, “Tôi tin cậu có thể làm tốt.”

“Ồ, được, vậy cứ giao cho tôi.”

Diệp Kính Văn thẳng thắn đáp ứng, lại không ngờ rằng, huấn luyện đội cổ động còn nhàm chán hơn hắn tưởng rất nhiều.

Hết chương thứ chín.
Bình Luận (0)
Comment