Khi chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt lên mu bàn tay, Dương Sí mới tỉnh táo lại. Anh cúi đầu nhìn giọt máu trên tay mình, đầu óc nhất thời có chút choáng váng, không bị thương thì làm sao lại chảy máu được?!
Đến nay đã sống hai đời, nhưng anh chưa từng gặp phải tình huống như thế này bao giờ, cũng không biết phải xử lý nó ra sao, chỉ có thể lấy tay lau đi, kết quả là càng lau thì máu chảy càng nhiều, cả bàn tay đều dính đầy máu. Nếu người không biết mà thấy cảnh này có khi lại tưởng anh là kẻ cuồng ma giết người đâu.
Đúng lúc này, Hàn Lộ quay đầu lại.
Một người đàn ông toàn thân ướt sũng, hai tay và mặt đều dính đầy máu tươi, và người đó đang đứng ở một nơi cách cô không tới mười mét.
“Anh! Anh! Anh! A? Anh là Dương Sí?”
“Phải, là tôi.”
Dương Sí xấu hổ đáp một tiếng, sau đó giấu hai bàn tay dính máu mũi của mình ra sau lưng, anh không muốn dọa giống cái nhỏ sợ.
Không còn cái tay nào khác để lau máu mũi, hai vệt máu dưới mũi trở nên đặc biệt rõ ràng.
Hàn Lộ nhận ra người đến là anh, thấy anh chỉ là chảy máu mũi, trong lòng cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, cô đứng dậy và bước về phía anh.
“Anh cứ để máu chảy như vậy à?”
“Tôi, tôi cũng không biết tại sao lại chảy máu nữa, lau rồi cũng không ngăn được máu chảy.”
Dương Sí ở trước mặt Hàn Lộ luống cuống như một đứa trẻ. Hàn Lộ vỗ vai anh rồi cười nói: “Anh ngồi lên tảng đá đó trước đi.”
Tảng đá mà cô chỉ ngâm nửa mình trong nước biển, nếu như anh ngồi lên đó thì phải nhúng hai chân vào trong nước.
Dương Sí rất biết nghe lời, anh lập tức đi qua đó và ngồi xuống tảng đá.
“Cúi đầu xuống, vốc chút nước biển lên rửa mặt, lặp đi lặp lại mấy lần như thế.”
Hàn Lộ cũng không có biện pháp hay ho gì, đều là phương pháp mà ngày trước ông nội đã dạy cô mỗi khi cô chảy máu mũi. Dùng nước biển lạnh lẽo kích thích khuôn mặt hẳn là có thể làm cho các mạch máu trên mặt co lại và đạt được hiệu quả cầm máu nhanh nhất có thể.
Cô đứng ở phía sau Dương Sí, bản thân cũng vốc nước tạt lên cổ anh, hai bút cùng vẽ, máu từ trong lỗ mũi của Dương Sí cuối cùng cũng ngừng chảy.
“Khi thời tiết quá nóng, anh vẫn nên ít ra ngoài thôi.”
Cô vẫn cho rằng nguyên nhân dẫn đến việc Dương Sí bị chảy máu mũi là vì thời tiết quá nóng, ai biết được căn bản không phải là lí do đó.
Cho đến lúc này, ngay cả Dương Sí cũng mơ mơ hồ hồ không biết tại sao mình lại chảy máu mũi, nghe giống cái nhỏ nói vậy, anh cũng nghĩ nguyên nhân là vì thời tiết, còn liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Ài, sao cô lại ở đây, nơi này không phải là chỗ mà bộ tộc của cô sống đấy chứ?!”
“Không phải.”
Hàn Lộ không muốn trả lời anh về vấn đề liên quan đến chỗ ở của bộ tộc này, cô vội vàng chuyển hướng chủ đề.
“Sao anh lại đến nơi này?”
Lúc này Dương Sí mới nhớ tới nguyên nhân vì sao mình đến đây. Anh vội vàng đứng dậy khỏi tảng đá.
“Tiểu Lộ, cô có nhìn thấy một con hổ trắng vằn đen, chính là con hổ của Hòa Nhạc đó không?”
“Hổ à, có a!”
Còn không phải vì con hổ đó cô mới phải chạy hay sao?
“Nó đang ở trên hòn đảo phía trước kia kìa, mấy ngày trước tôi nhặt được một con hổ con ở trên biển, hôm nay con hổ đó của Hòa Nhạc tìm đến tận nơi. Tôi trả hổ con lại cho nó liền đi. Bây giờ, có lẽ nó vẫn còn ở trên hòn đảo đó.”
“Hổ con?”
Trong đầu Dương Sí chợt lóe lên một tia sáng, tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây đều có được lời giải thích rõ ràng.
Chẳng trách Hòa Nhạc bị hổ mẹ cắn thảm như vậy, cũng chẳng trách thần thú sẽ giải trừ khế ước giữa cô ta với lão hổ của mình. Thì ra là vì cô ta vứt bỏ hổ con của lão hổ.
Ở tộc Bạch Hổ, vứt bỏ hổ con là một tội lớn không thể nào tha thứ.
Ôi chao, Hòa Nhạc thật sự hồ đồ quá mức.
“Tôi phải đến đó đưa hổ mẹ và hổ con trở về bộ tộc mình, tiểu Lộ cô…”
“Tôi à, tôi tạm thời sống trên hòn đảo đó. Chờ anh dẫn con hổ đó đi tôi sẽ quay trở lại đảo.”
Hàn Lộ dừng một chút, lại giống như lơ đãng hỏi một câu: “Đúng rồi, các anh đã chuyển chỗ ở của bộ tộc mình đến đây rồi sao?”
“Đúng vậy, thần thú đã chỉ dẫn, di chuyển đến đây sẽ mang đến cho tộc Bạch Hổ một cuộc sống mới. Tôi đưa một số người đến đây trước, nhóm Hợp Khương những người còn lại trong tộc có lẽ một ngày nữa sẽ đến nơi.”
Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của Dương Sí, nỗi buồn vì không có hổ con ở bên cạnh bầu bạn của Hàn Lộ cũng vơi đi rất nhiều. Sau này, người của tộc Bạch Hổ sẽ sống ở gần đây, nếu cô muốn nhìn thấy hổ con thì có thể đến đó thăm nó, hơn nữa, bọn họ đã tới rồi, nơi này liền có nhân khí hơn, bản thân cô cũng không cần phải sợ hãi như vậy nữa.