Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102. Giống Cái Nhỏ, Tôi Lại Chảy Máu Mũi Rồi 2

Chương 102. Giống cái nhỏ, tôi lại chảy máu mũi rồi 2 Chương 102. Giống cái nhỏ, tôi lại chảy máu mũi rồi 2

Hệ số an toàn thẳng tắp lên cao.

“Chuyển đến thì tốt, lần trước tôi đã đồng ý với anh, chờ các anh chuyển đến nơi này, tôi sẽ dạy các anh đi biển bắt hải sản tìm thức ăn. Chờ các anh thu xếp ổn thỏa mọi thứ, hãy lên hòn đảo đó tìm tôi nhé.”

Trong lòng Dương Sí đang muốn hỏi một chuyện, không ngờ giống cái nhỏ lại tự mình nói ra hết rồi.

“Vâỵ được, sau khi thu xếp ổn thỏa, tôi sẽ đến tìm cô.”

Lời này của anh nghe có vẻ kỳ kỳ, Hàn Lộ vẫn chưa hiểu được ý tứ chứa đựng trong đó thì bỗng nhìn thấy một thứ màu trắng đang chậm rãi di chuyển ở một nơi ở trên mặt biển cách đó không xa. Và một tên nhóc toàn thân màu trắng đang ngồi xổm trên lưng thứ đó.

Đó không phải là hổ con mà cô toàn tâm toàn ý chăm sóc suốt mấy ngày qua đó ư?

“Dương Sí, con hổ đó đã rời đảo rồi, anh đi tìm nó trước đi.”

Hàn Lộ trong lòng còn nhớ thương đến mấy đồ vật còn đặt trên đảo của mình nên không còn tâm tư nói chuyện cùng với anh nữa, cô trực tiếp nhảy xuống biển và bơi về phía hòn đảo. Dù sao thì Dương Sí và những người trong tộc Bạch Hổ đã chuyển chỗ ở đến nơi này rồi, sau này cô và anh vẫn còn nhiều thời gian để nói chuyện.

Nhìn giống cái nhỏ bơi trong nước như một con cá, còn có vạt váy thỉnh thoảng bị nước biển cuốn lên hết lần này đến lần khác, Dương Sí chưa kịp lấy lại phản ứng thì máu đã theo lỗ mũi chảy xuống hai đường.

“...”

Giày vò một lúc lâu mới có thể khiến cho máu ngừng chảy, đồng thời dẫn con hổ quay trở về trong tộc.

A Mạn đang còn tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho con hổ, lo lắng đến vò đầu bứt tóc, còn muốn xuống núi đi tìm nó, Đại Sơn lại sống chết ngăn cản không cho cô ấy đi. Vợ chồng hai người chỉ thiếu nước động tay động chân với nhau. Cả hai đang còn cãi nhau ầm ĩ thì Dương Sí trở lại.

Sau khi nhìn thấy con hổ lông trắng sau lưng anh, tất cả mọi người liền yên tâm.

Nhưng khi thấy một chú hổ con bỗng nhiên xuất hiện trên lưng con hổ mẹ, trong lòng tất cả những người có mặt ở đây đều căng thẳng.

“Đây, đây, đây là hổ con từ nơi nào đến? Không phải con hổ con đó đã giao cho nhà của A Mộc rồi sao?”

Đại Sơn nhìn về phía A Mộc, A Mộc cũng có vẻ bối rối chẳng hay biết gì.

Con gái của anh ta vừa mới ra đời vào mấy ngày trước, cả tộc Hổ cũng chỉ có hổ cái của Hòa Nhạc mang thai, vì vậy anh ta đã sớm nhìn chuẩn con hổ con cho con gái nhỏ nhà mình rồi. Mấy ngày trước, Hòa Nhạc vừa về tộc, anh ta liền đến ôm hổ con về cho con gái.

Bây giờ, con hổ nhỏ này lại đến từ nơi nào vậy?

Lúc này, ngay cả Đại Sơn cũng không nghĩ ra được đáp án.

Dương Sí không phải là loại người thừa nước đục thả câu, anh trực tiếp xách hổ con lên và giải thích với mọi người: “Con hổ nhỏ này và con hổ ở nhà A Mộc là song sinh, chẳng qua là nó bị Hòa Nhạc ném đi. Hổ mẹ lén lút trốn đi là vì tìm con của nó về.”

“Song sinh?”

Đừng nói là mấy người giống cái, ngay cả nhóm đàn ông trong tộc Bạch Hổ đều không nhịn được kinh ngạc.

Tộc Bạch Hổ đã nhiều năm không trải qua chuyện vui bậc này, sao Hòa Nhạc lại nghĩ không thông mà vứt bỏ một con hổ con đi vậy chứ??

Thật sự khó mà hiểu nổi.

A Mộc gãi gãi đầu, có chút không giải thích được.

“Nếu đã là song sinh, vậy thì tại sao trong tộc chúng ta không có giống cái khác ra đời?”

Ai cũng biết hổ con của tộc Bạch Hổ đều được sinh ra cùng với một giống cái trong tộc. Bây giờ, tộc Bạch Hổ có hai con hổ con mới sinh, nhưng giống cái nhỏ mới sinh thì chỉ có mỗi nhóc con nhà A Mộc.

Có chút nói không thông.

Dương Sí cũng không thể nói rõ được chuyện này.

“Dù sao thì trong tộc có nhiều thêm một sinh mạng mới là chuyện tốt, mọi người cũng đừng cố suy nghĩ nguyên nhân gì đó, nghiêm túc thu xếp mảnh đất này cho tốt trước đã, chờ mấy người đại vu đến, tự nhiên sẽ biết tại sao lại như vậy thôi.”

Dương Sí nói xong liền muốn giao hổ con cho A Mạn. Trước khi nhóm người đại vu đến, anh chỉ có thể để cô ấy tạm thời chăm sóc cho hổ con trước.

A Mạn đang định đưa tay ra đón lấy thì bất ngờ bị con hổ nhỏ cào một đường.

Móng vuốt của hổ con lúc này vẫn chưa trưởng thành, khi cào lên tay chỉ để lại một vệt móng mềm mềm không đau không ngứa. Nhưng điều đó thể hiện nó không nguyện ý để A Mạn chăm sóc cho mình.

Mẹ ruột của nó hãy còn ở bên cạnh trừng to mắt nhìn chằm chằm bọn họ bên này, Dương Sí cũng không tiện cưỡng ép giao hổ con vào tay A Mạn. Anh chỉ có thể đưa nó cho một giống cái khác.

Nhưng dù anh đưa nó cho bất cứ giống cái nào, hổ con cứ gặp người nào là cào người đó, nửa phần mặt mũi cũng không cho.

“Ô ô”

Con hổ nhỏ vẫn không ngừng kêu gào, nom đáng thương vô cùng.

Dương Sí chỉ có thể từ bỏ và trả hổ con lại cho mẹ của nó. Ban đầu anh vốn nghĩ bọn họ vừa mới đến phiến rừng núi này, đối với hoàn cảnh xung quanh không quá hiểu rõ, có một giống cái chăm sóc cho hổ con thì sẽ tốt hơn một chút.

Nào ngờ con hổ nhỏ đó lại kén chọn như vậy chứ.

Nếu như giống cái nhỏ ở đây lúc này, không biết nó có cự tuyệt hay không nữa...

Bình Luận (0)
Comment