Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103. Giống Cái Nhỏ, Chúng Ta Là Hàng Xóm Rồi! 1

Chương 103. Giống cái nhỏ, chúng ta là hàng xóm rồi! 1 Chương 103. Giống cái nhỏ, chúng ta là hàng xóm rồi! 1

Không ai biết được suy nghĩ ở trong đầu con hổ con là gì, ngay cả mẹ ruột của nó cũng không biết.

Sau khi con hổ mẹ có thể đưa con của mình trở về liền cảm thấy vui vẻ, nhưng chưa vui được bao lâu thì nó đã nhận ra con hổ con của nó có chút gì đó không đúng lắm.

Ngoại trừ lúc bú sữa mẹ ra thì hổ con gần như đều ở một mình một chỗ, ai cũng không thể lại gần nó. Nhóc con còn thường xuyên đào tới đào lui trong đất, hoàn toàn không có dáng vẻ nên có của một con hổ.

Hổ mẹ có chút phát sầu, khó khăn lắm mới có thể giữ lại một đứa con ở bên cạnh nhưng hình như đứa con này của nó có tính cách hơi kỳ lạ.

Có vẻ hơi khó khi mang theo một đứa con bên mình.

Trước đây hổ mẹ đã từng sinh hai con hổ nhỏ, mỗi con hổ nhỏ vừa sinh ra liền bị người trong tộc Bạch Hổ ôm đến bên người chủ nhân của chúng, từ trước đến giờ nó chưa từng được thể nghiệm cảm giác tự mình nuôi con. Chỉ là thường xuyên gặp mặt những đứa con do mình sinh ra mà thôi.

Nghiêm túc mà nói, con hổ con trước mắt chính là đứa con đầu tiên mà nó tự mình mang theo, trong khi bản thân nó không có chút kinh nghiệm nào...

“Grừ...”

Một tiếng gầm nhẹ vừa bất đắc dĩ lại vừa phiền muộn của hổ mẹ đã hấp dẫn A Mạn tới đây. Khi cô ấy nhìn thấy động tác đào đất của hổ con thì lập tức vui vẻ.

“Đại Sơn, anh lại đây mà nhìn này, con hổ nhỏ này thật kỳ quái, một mình không ngừng đào đất.”

“Anh đang bận lắm, đào đất thì có gì hiếm lạ, chờ lát nữa chúng ta cũng phải đào.”

Đại Sơn không định qua đó, ngược lại mấy giống cái nhàn rỗi không có việc gì lại cùng nhau đi qua xem chuyện hiếm lạ. Chẳng qua khi người nhiều lên thì hổ con liền không cao hứng. Nó liền nằm xuống cái hố mà mình mới đào ra và không thèm nhúc nhích nữa.

“Tên nhãi này thật thú vị, hình như nó không thích chúng ta nhìn nó á.”

“Hình như là vậy, A Mạn, tôi thấy con hổ nhỏ này rất có linh tính nha, cô có phúc rồi đấy.”

A Mạn lắc đầu không tiếp tục câu nói này.

Bởi vì cô ấy biết rằng con hổ nhỏ này dù sao cũng không đến lượt nhà cô ấy nuôi dưỡng. Đừng nói là hổ nhỏ, ngay cả hổ lớn cũng không biết là sẽ rơi vào nhà ai. Hết thảy đều phụ thuộc vào ý tứ của đại vu và tộc trưởng.

Một ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, mấy người đàn ông kết hợp với bầy hổ đào hơn hai mươi cái sơn động nông sâu khác nhau, những thứ khác thì chờ người trong tộc đến tự mình dọn dẹp sau.

Khi trời gần sáng, tiếng hổ gầm đứt quãng từ xa đến gần, Dương Sí lập tức dẫn theo người đi ra ngoài nghênh đón. Sau khi tụ hợp lại với những người khác trong tộc, anh liền dẫn mọi người đến tộc địa mới mà mình đã khảo sát tốt.

Nơi này rất gần với bờ biển, cũng rất gần với nguồn nước, trong núi cũng có rất nhiều con mồi, hơn nữa còn không có dấu vết từng sinh sống của tộc người khác.

Hơn nữa, giống cái nhỏ còn nói rằng ra biển bắt hải sản có thể mang đến nguồn thức ăn. Trước mắt xem ra, nơi này so với nơi ở của tộc Man Ngưu cũng không thua kém là bao.

Lão tộc trưởng rất hài lòng với mảnh đất mới này, cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì nơi này cũng là nơi mà thần thú đã chỉ dẫn, chắc chắn đây là một địa phương tốt.

Đại vu cầm gậy chống đi dạo một vòng quanh chỗ ở mới, sau đó ánh mắt dừng lại trên người con hổ nhỏ toàn thân màu trắng.

Đại vu theo bản năng vận dụng vu lực.

Ở tộc Bạch Hổ, con hổ vừa sinh ra thường có nền trắng vằn đen, hoặc là nền vàng vằn đen, một con hổ toàn thân trắng muốt như thế này thì lại hiếm thấy. Hơn nữa, trên người vật nhỏ này còn có khí tức của linh vật, cũng không biết nó ở nơi nào nhiễm phải.

Không tính toán một phen thì khó bề yên tâm.

Đại vu nhìn chằm chằm con hổ nhỏ, yên lặng vận chuyển vu lực, cẩn thận cảm nhận tất cả tin tức truyền đến từ giữa thiên địa.

Sau một khoảng thời gian dài dằng dặc, hai mắt của đại vu bỗng sáng bừng, bà ấy nhìn chằm chằm vào con hổ nhỏ đang run lẩy bẩy.

“Dương Sí, cậu theo tôi qua đây.”

Đại vu lại khôi phục dáng vẻ chậm rì rì lúc trước, hô một tiếng liền tự mình rời đi trước.

Dương Sí tự nhiên phải đi theo bà ấy.

Bình Luận (0)
Comment