Sau khi đi ra một khoảng cách thật xa và xác định xung quang không có ai, đại vu mới quay người lại và hỏi một cách nghiêm túc: “Con hổ con toàn thân màu trắng đó đến từ nơi nào?”
Đối với nhóm người A Mạn thì Dương Sí không nói quá chi tiết nhưng với đại vu thì khác, anh không dám che giấu bà ấy chuyện gì. Dương Sí kể cho đại vu nghe chuyện mình gặp giống cái nhỏ trên đảo như thế nào, rồi chuyện phát hiện hổ mẹ và hổ con ra sao, thậm chí cả hai lần bản thân anh bị chảy máu mũi cũng đều trình bày rõ ràng.
Đại vu: “...”
Đứa trẻ này quá không biết nắm bắt trọng điểm.
“Vì vậy có thể nói là, trước khi bị các cậu tìm lại được thì con hổ con kia đã sống bên cạnh giống cái nhỏ đó mấy ngày có phải không?”
“Vâng!”
Dương Sí trả lời xong thì sực nhớ đến một chuyện.
“Đại vu, nhưng có vấn đề gì à?”
Anh bỗng có chút khẩn trương.
Trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của đại vu chợt hiện lên nụ cười, trông có vẻ âm trầm khó hiểu.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì, các cậu phải cố gắng hòa hợp với cô ấy nhiều nhất có thể.”
Sau khi ném lại một câu không đầu không đuôi như vậy, đại vu liền nắm gậy chống quay về trong tộc. Dương Sí suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra lí do tại sao đại vu lại nói phải cố gắng sống hòa hợp với giống cái nhỏ, chỉ có thể đè lại một bụng đầy những lời muốn nói cùng theo về tộc địa.
Cả một buổi sáng, mọi người không hề ra ngoài săn thú, đào hang đào hang, dựng đường dựng đường. Tất cả mọi người đều đang bận rộn bố trí tộc địa mới của chính mình.
Dương Sí càng nghiêm túc hơn, anh biết nơi mà vụ cháy rừng lần thứ hai lan đến chính là hai ngọn núi đằng sau. Đến lúc đó, các tộc sẽ chạy nạn ra bốn phía xung quanh, nói không chừng sẽ có một tộc nào đó chạy về phía này, thật khó để không bị cám dỗ bởi một nơi sinh sống lý tưởng như thế này.
Vì vậy, khi mọi người trong tộc gần như đã thu xếp xong xuôi, bọn họ còn phải tìm thân cây thích hợp để chế tạo vũ khí.
Mọi người bận rộn đến khí thế ngất trời, Dương Sí tự nhiên cũng quên luôn chuyện đi tìm Hàn Lộ.
Đã ba ngày liên tiếp không đợi được người, Hàn Lộ cũng không thể ngồi yên được nữa.
Một là muốn gặp lại hổ con, hai là muốn tìm Hợp Khương chơi, còn ba nha...
Không có ba!
Hàn Lộ vừa nghĩ tới cái người đã nói sẽ đến tìm mình nhưng ba ngày trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng đâu liền tức giận vô cùng. Lúc đầu cô còn nghĩ tặng anh một chiếc quần nay đã gỡ ra ra đan thành dây đeo rồi.
Áo quây ngực làm từ dây mây không dễ rơi nhưng giao tiêu thì lại khó mà nói trước được, giao tiêu trơn bóng quả thực khó có thể bảo đảm. Vì vậy cô lại phải đan thêm hai chiếc dây đeo vai làm thành một chiếc áo dây nhỏ.
Yêu thích làm đẹp là thiên tính của phái nữ, Hợp Khương chắc chắn sẽ thích khi nhìn thấy chiếc áo này.
Hàn Lộ đặt quần áo vào trong chiếc sọt, mấy ngày này Hàn Lộ xem như phát hiện ra, áo quần làm từ giao tiêu không bị thấm nước. Cho dù để nó ở trong nước bao lâu thì khi lấy ra vẫn mát lạnh mà khô ráo như cũ.
Nó còn có một công năng này nữa, đó là đông ấm hạ mát.
Gió biển vào đêm hôm trước rất lạnh nhưng trên người cô lại không có bất cứ cảm giác gì, chỉ có cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài bị gió thổi là có chút khó chịu.
Sau đó, cô dứt khoát ngồi dậy và dùng váy trùm chân lại mới dễ chịu hơn một chút. Để biết cụ thể có thể giữ ấm được bao nhiêu thì còn phải chờ thời tiết lạnh hơn để thí nghiệm thử.
Dù nói thế nào đi nữa, nếu đặt thứ này ở hiện đại thì nó tuyệt đối là bảo vật cấp bậc quốc gia. Còn ở thời đại này ấy à, người biết hàng e là rất ít.
Cô cũng không trông cậy nha đầu tùy tiện Hợp Khương đó có thể nhận ra chỗ tốt của chiếc áo này.
Hàn Lộ mang theo chiếc áo và ba trái dừa lên đường.
Cô vốn muốn mang thêm mấy trái nữa, nhưng cái giỏ chỉ to chừng này, đựng được ba trái dừa đã không tệ rồi, dù sao thì cây cũng mọc ở trên đảo, nếu như Hợp Khương và mấy người khác thích thì tự mình lên đảo nhặt là được.
Lúc này thủy triều vừa mới bắt đầu rút xuống, Hàn Lộ bơi có chút vất vả, mắt thấy đã sắp bơi đến bờ, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó lướt qua chân mình.
Là loại xúc cảm trơn nhẵn và lạnh buốt, trực giác của một người đánh bắt cá lâu năm nói cho cô biết, đó là một thứ tốt!