Hàn Lộ ra sức bơi nhanh vào bờ, sau khi đặt sọt xuống liền lập tức quay đầu chạy xuống biển. Cô nhanh chóng đuổi tới nơi mình đã đụng trúng thứ trơn tuột đó.
Là một con cá chình biển.
Nó bơi rất bị động, hoàn toàn tìm không thấy tiết tấu. Bởi vì thủy triều rút xuống quá nhanh nên mỗi lần nó bơi được hai bước sẽ bị thủy triều kéo lệch.
Hàn Lộ ở phía sau cách nó không xa, nhìn nó bị thủy triều lăn qua lộn lại đến mức sức cùng lực kiệt mới tiến lên phía trước tóm lấy hàm dưới của cá chình biển từ phía sau rồi dùng sức ném nó lên lên bờ cát.
Động tác cực kỳ nhanh chóng, cũng chỉ là chuyện trong một đến hai giây. Nếu như động tác hơi chậm một chút, để con cá chình biển tìm được cơ hội tránh thoát và cắn ngược trở lại thì liền xui xẻo.
Bị nó cắn một cái cũng không phải là chuyện nhỏ.
Hàn Lộ nhìn cá chình biển không ngừng quẫy đạp trên bờ cát, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười. Thịt cá chình biển vừa tươi vừa nộn, đem nấu canh cá, có lẽ hổ con sẽ thích lắm nhỉ?
Ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao khi nhìn thấy con cá chình biển này, trong đầu không phải là suy nghĩ mình nên ăn nó như thế nào mà là phải nấu canh cá cho hổ con ăn.
Cô mang đến ba trái dừa, một trái là dành cho hổ con.
Có lẽ là vì cô là hổ con có duyên đấy.
Hàn Lộ ở bên cạnh canh chừng con cá chình biển, thấy nó sắp trườn ra biển lại cầm lên ném vào bờ, sau một hồi lâu, cá chình đã mất sức và mềm thành một bãi bùn, cô cầm tảng đá trực tiếp đập vào đầu nó, giết chết và làm sạch ngay tại bãi biển.
Sau khi giết chết và rửa sạch con cá xong, Hàn Lộ tìm một chiếc lá khô vừa to vừa sạch sẽ để gói con cá lại và nhét vào trong sọt, tiếp đó chuẩn bị đi tìm tộc địa của Dương Sí.
Thật ra tộc địa của bọn họ rất dễ tìm, bởi vì cô đã nghe thấy tiếng hổ gầm vọng đến từ ngọn núi trước mặt.
Tộc Bạch Hổ ấy mà, tộc địa của bọn họ tự nhiên là ở trong núi rừng.
Vừa nghĩ đến có thể lập tức nhìn thấy hổ con và Hợp Khương, cả người Hàn Lộ liền cảm thấy tràn trề sức sống. Dù cõng một chiếc sọt nặng trình trịch trên lưng cũng không hề thấy mệt, tốc độ leo núi càng lúc càng nhanh hơn.
Lúc này, hang hổ ở trên núi đã thành hình, tất cả các con hổ trưởng thành trong tộc Bạch Hổ đều sống ở nơi này, chỉ khi nhận được sự kêu gọi của chủ nhân thì mới rời khỏi hang hổ.
Bây giờ, trong hang hổ lại có nhiều hơn một con hổ nhỏ, không chỉ con người mà ngay cả mấy con hổ trưởng thành cũng cảm thấy hiếm lạ trước sự việc này. Dù có chuyện hay không có chuyện thì chúng đều thích trêu đùa hổ con.
Thái độ của hổ con đối với mấy con hổ cùng tộc dường như tốt hơn một chút, ít nhất là nó sẽ không chỉ chổng mông mặc kệ người khác, thỉnh thoảng sẽ “đại phát từ bi” nhảy nhót một chốc với nhóm hổ lớn xác, chơi đùa một chút.
Nhưng hôm nay trạng thái của nó không quá hăng hái, vẫn luôn đào bới hàng rào trong hang hổ.
Nói là hàng rào, nhưng đối với lão hổ trưởng thành thì nó chẳng là gì cả, chỉ cần nhún nhẹ một cái là có thể nhảy ra ngoài. Hết lần này tới lần khác hổ con vẫn còn nhỏ xíu, nó chỉ có thể ngây ngốc nhìn qua hàng rào chất đầy bụi gai mà không làm gì được, cũng không ra ngoài được.
Những bụi gai và cỏ độc đó đều được đại vu chuẩn bị để làm chướng ngại vật đề phòng một số độc vật chạy vào hang hổ, không nghĩ rằng mặc dù nó có thể ngăn chặn độc vật nhưng đồng thời cũng ngăn trở tự do của hổ con.
Từ trước tới giờ hổ con chưa từng nói chuyện, mấy con hổ trưởng thành cũng không biết nó muốn làm gì, chỉ cảm thấy nó rất thú vị liền cùng đào đất với nó, cuối cùng lại đào được một cái hang thông ra bên ngoài.
Tiểu bạch hổ thở hổn hà hổn hển chui ra ngoài. Chạy chưa được bao xa liền quay đầu lại nhìn hổ mẹ, hổ con chớp chớp mắt như đang nói điều gì đó.
Con hổ mẹ nhẹ nhàng nhảy lên, từ trong hang nhảy ra ngoài, nó định ngậm hổ con trở về nhưng thấy dáng vẻ đó của hổ con lại thu chân lại.
Thôi vậy, nó muốn đi thì cứ để nó đi thôi, chỉ cần hổ con thích là được.
Hừ, mấy ngày nay hổ mẹ đã sớm nhìn ra, hổ con không hề vui vẻ chút nào, nó vẫn luôn nhớ đến giống cái đã cho nó ăn canh cá đó.
Ôi, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, phải công nhận là giống cái đó nấu canh cá rất ngon...