Con hổ nhỏ màu trắng chào từ biệt hổ mẹ xong liền uốn éo cái mông chui vào trong bụi cỏ, lần theo mùi hương trong trí nhớ để đi tìm, nó rõ ràng cảm giác được càng ngày càng gần người đó, người đầu tiên mà nó nhìn thấy trên cuộc đời này.
Cảm giác của con hổ nhỏ không hề sai, Hàn Lộ quả thật đã đến vùng giáp ranh với vùng đất mới của tộc Bạch Hổ. Hơn nữa, cô còn ở một nơi cách nó rất gần.
Tuy nhiên người đầu tiên phát hiện ra bóng dáng của Hàn Lộ đầu tiên lại không phải là con hổ nhỏ mà là A Chân.
Từ lúc A Chân để lộ ra kỹ năng chiến đấu trong cuộc chiến với sói hoang về sau, Dương Sí liền tiến cử cô ấy với tộc trưởng, để cô ấy dẫn theo một số giống cái mạnh mẽ trong tộc đi làm một số nhiệm vụ tuần tra đơn giản, chủ yếu là việc trông coi tộc địa.
Mặc dù cô ấy không nói nhiều nhưng làm việc lại vô cùng nghiêm túc, đội ngũ đi theo cô ấy không có người dám mặt dày lười biếng.
Đột nhiên bị năm sáu người phụ nữ cầm dao ngắn vây quanh, Hàn Lộ khá là hoảng sợ, may là khi cô vừa quay đầu lại liền thấy A Chân.
Mặc dù trên đường đi đến tộc Man Ngưu, hai người bọn cô chưa từng nói chuyện, nhưng khi gặp mặt cũng có chào hỏi nhau một tiếng. A Chân có lẽ vẫn còn nhớ ra cô.
Quả nhiên...
“Đây là giống cái nhỏ của Dương Sí, không phải người xấu, để cô ấy đi đi.”
Hàn Lộ: “...”
“Tôi không phải...”
“Được rồi, tôi biết cô không phải, cô đi đi.”
Khó được mấy khi A Chân nói nhiều như vậy, giữa mắt mày đều là vẻ không kiên nhẫn, Hàn Lộ rất có ánh mắt ngậm miệng lại.
Giải thích nhiều hơn nữa cũng vô ích, bởi vì người ta căn bản không hề tin cô.
“Vậy, vậy tôi đi đây. Đúng rồi, trước đó Dương Sí có dẫn theo một con hổ nhỏ trở về, các cô có biết nó ở đâu không?”
A Chân cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như cô ấy có nghe ai đó nói qua là Dương Sí có mang về một con hổ nhỏ, chẳng qua là con hổ nhỏ đó không chịu để giống cái trong tộc chăm sóc, bây giờ nó đang tạm thời sống trong hang của mấy con hổ.
“Nó...”
A Chân vừa mới mở miệng thốt ra một chữ liền ngây người tại chỗ.
“Nó, ở ngay sau chân cô...”
Hàn Lộ kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, vậy mà thật sự nhìn thấy con hổ trắng đó, thân hình nho nhỏ đang ngồi xổm bên chân cô, ngoan ngoãn đáng yêu không chịu nổi.
“Làm sao không hừ tiếng nào mà đã ngồi bên chân tao rồi hả? Nếu tao không chú ý giẫm trúng mày thì làm sao bây giờ?”
Ngoài miệng thì răn dạy nhưng động tác trên tay lại phá lệ dịu dàng khi ôm hổ con lên. Bốn chiếc móng vuốt nho nhỏ dính đầy bùn đất ngay lập tức dán lên người cô.
Hàn Lộ cũng không hề ghét bỏ, sau khi ôm hổ con lên và nói lời cảm ơn với A Chân liền đi về phía phương hướng bên trong của tộc Bạch Hổ.
Tính cách của A Chân vốn lãnh đạm nên Hàn Lộ cảm thấy hơi có áp lực tâm lý khi nói chuyện với cô ấy, cô vẫn nên tìm một người khác để hỏi thăm về nơi ở của Hợp Khương thì hơn.
“Khụ! Khụ khụ khụ!”
Vừa mới vòng qua hai cái cây, Hàn Lộ đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng ho khan kịch liệt. Một tiếng nối liền một tiếng, dường như chỉ một giây sau liền có thể tắt thở.
Ho thành dáng vẻ này, nghe có vẻ rất nghiêm trọng.
Cô ôm theo con hổ con đi về phía trước, rất nhanh liền thấy được người phát ra tràng ho đó.
Là một bà lão đầu tóc hoa râm.
Bà ấy và những người phụ nữ khác trong tộc Bạch Hổ nhìn không giống nhau lắm, không có dây mây làm áo quây ngực, trên người bà là một tấm da thú thật to trực tiếp bọc chéo từ đầu vai kéo dài đến tận mắt cá chân.
Đã nhìn quen Hợp Khương và những người khác ăn mặc mát mẻ như vậy, giờ đây bỗng nhiên nhìn thấy một người ăn mặc kín đáo như thế này, Hàn Lộ thật sự rất giật mình.
“Khụ...”
Nghe thấy tiếng ho khan của bà lão, Hàn Lộ lập tức hoàn hồn, cô ôm theo hổ con đi về phía bà lão ấy, suy nghĩ một chút, cô lại lấy một trái dừa từ trong chiếc giỏ vẫn mang ở sau lưng ra.
“Bà ơi, bà vẫn ổn chứ? Bà có cần uống chút nước không?”
“Nước? Nhưng nước ở dưới núi mà, cô muốn giúp tôi đi lấy nước lên đây ư?”
Đại vu có chút không tin.
Giống cái nhỏ này sẽ đối đãi nhiệt tình với người mà mình chưa từng gặp mặt trước đây như vậy ư?