Tất nhiên Hàn Lộ không thể chạy xuống núi để lấy nước, cô đặt hổ con xuống mặt đất, nhặt một tảng đá lên rồi dùng sức đập mấy phát vào trái dừa, đập vỡ vỏ dừa rồi đưa nó cho bà lão.
“Trong trái dừa này chính là nước, không cần phải xuống núi lấy nước đâu ạ. Bà à, bà nếm xem thế nào?”
Đại vu nhìn giống cái nhỏ đang đập trái dừa ở trước mặt, cũng thật sự nhìn thấy ở bên trong đó có nước, sự rung động trong lòng bà giờ phút này không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Từ trước đến nay bà chưa bao giờ biết rằng trên đời này có một loại trái cây sinh ra đã có nước trong đó.
Đại vu run run duỗi tay nhận lấy trái dừa, đối diện với vết nứt trên trái dừa, cẩn thận từng li từng tí uống một ngụm. Chỉ một ngụm như vậy, hương vị ngọt ngào bùng nổ khiến đầu óc bà phút chốc như nở hoa.
Sao lại có thể ngọt như vậy, sao có thể uống ngon như vậy!
Bà ấy vốn không thấy khát, nhưng sau khi uống một ngụm lại nhịn không được uống thêm ngụm nữa, chẳng mấy chốc đã uống hết nước ở trong trái dừa.
Đó là một trái dừa khá to, và bên trong có rất nhiều nước, bụng của đại vu đã căng phồng lên sau khi uống hết nước trong đó. Dùng sức lắc hai cái cũng không uống thêm được giọt nào, lúc bấy giờ đại vu mới thả vỏ dừa xuống.
Sau khi nhận ra những gì mình vừa làm, khuôn mặt già nua của đại vu đỏ bừng vì xấu hổ, bà ấy nhìn Hàn Lộ mỉm cười ngượng ngùng.
“Tôi... quá khát, đem, đem nó uống sạch rồi.”
Nếu như những người khác của tộc Bạch Hổ ở đây và nhìn thấy dáng vẻ của đại vu lúc này thì chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên. Từ trước đến nay đại vu luôn giữ một vẻ mặt lạnh lùng, làm sao có thể có dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ như thế này được.
Hàn Lộ lại không quá quan tâm đến điều đó, trái dừa ấy mà, trên đảo vẫn còn rất nhiều, chẳng qua cô không tiện mang theo mà thôi. Bà lão này bị ho nặng như vậy, nếu uống chút nước thì sẽ thấy dễ chịu hơn, để bà ấy uống một trái dừa cũng không sao.
“Không sao ạ, đưa cho bà trái dừa này là để bà uống mà. Bây giờ bà đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Khỏe hơn nhiều rồi...”
Bà ấy vốn cũng không bị ho, chỉ là muốn gọi giống cái nhỏ này đến đây. Nghĩ đến đây, mặt của đại vu càng nóng hơn.
Sống đến độ tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên bà ấy mở miệng nói láo.
Chẳng qua ánh mắt của Dương Sí đúng là không tệ, hơi thở trên người giống cái nhỏ này rất thuần khiết, lương thiện hào phóng, chẳng trách ngay cả con hổ nhỏ màu trắng này cũng rất thích cô ấy.
Ánh mắt của đại vu di chuyển lòng vòng trên người của con hổ nhỏ, sau đó mới dừng lại trên người giống cái nhỏ. Lúc này bà ấy mới chú ý đến chiếc váy màu trắng trên người cô.
Quả thật xinh đẹp tựa như váy áo của thần thú ở trong truyền thuyết vậy, vừa nhìn liền biết không phải là da thú, bởi vì không có con mồi nào có thể có một lớp da lông bóng loáng và xinh đẹp như vậy. Quả nhiên giống cái nhỏ này là một người có năng lực lớn giống như trong lời nhắn nhủ mà thần thú đã để lại.
Đại vu có được đáp án mà mình muốn liền cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
“Người mà cô muốn tìm ở ngay phía bên kia, cô cứ đi thẳng thì có thể gặp được.”
Hàn Lộ ôm hổ con và ngây người tại chỗ.
Cô không hề nói với bà ấy là mình muốn tìm ai, sao bà lão này lại biết?
“Ài...”
Hàn Lộ đang muốn hỏi cho rõ ràng thì bà lão lại không để ý đến cô nữa. Nhìn tạng người vừa gầy vừa nhỏ nhưng chống chiếc gậy gỗ lại đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng bà ấy đâu nữa.
“...”
Bà lão này thật là kỳ quái.
“Nhóc con này, đừng nhìn nữa, trong giỏ vẫn còn dừa đấy, không thiếu phần của mày đâu.”
Từ lúc bà lão bắt đầu uống nước dừa, con hổ con liền nhìn chằm chằm cái vỏ dừa đó, dáng vẻ cực kỳ đáng thương, buồn cười chết cô mất.
Hàn Lộ nhấc chiếc giỏ lên huơ huơ trước mặt hổ con mấy cái, bấy giờ nó mới thu hồi lại điệu bộ đáng thương của mình, thật sự rất có linh tính.
Hổ con mới sinh được mấy ngày đều thông minh như thế này sao?