Cô chưa từng nuôi hổ, cũng chưa từng thấy người khác nuôi hổ bao giờ, nên không có phương tiện tham khảo, cũng không biết hổ con như thế này có được xem là bình thường hay không nữa.
Chờ chút nữa cô sẽ hỏi Hợp Khương xem thế nào.
Hàn Lộ ôm hổ con đi theo phương hướng mà bà lão đã chỉ lúc nãy, dọc đường đi cũng gặp mấy người phụ nữ, bọn họ cùng nhau kéo một thân cây trông còn thô to hơn cả bắp đùi của người trưởng thành và đang di chuyển một cách chậm chạp. Khi nhìn thấy Hàn Lộ, mặc dù những người đó có chút cảnh giác nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô.
Phương hướng mà họ chỉ cũng giống với hướng mà bà lão đã nói với cô.
Hàn Lộ thầm cười bản thân cẩn thận quá mức, cô nói cám ơn xong liền đi nhanh hơn, vượt qua mấy người phụ nữ và nhanh chóng tìm đến nơi mà bọn họ đã nói.
Một khoảng đất trống rất rộng, có lẽ trước đó ở nơi này có rất nhiều cây, nhưng bây giờ đã bị chặt bỏ hết, chỉ còn lại những chiếc cọc gỗ ngắn được mài thành những chiếc ghế đẩu.
Trên bãi đất trống có rất nhiều người của tộc Bạch Hổ, nam nam nữ nữ, mỗi người tập trung làm tốt công việc của mình, lột vỏ cây, chặt thân cây, mài vũ khí...
Hàn Lộ bỗng nhiên cảm thấy mình đến rất không đúng lúc.
Tộc Bạch Hổ vừa mới di chuyển đến nơi này, chắc chắn là bọn họ có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị lại từ đầu, rất nhiều chuyện cần phải bận rộn lo toan, trong tộc vẫn còn chưa ổn định đâu vào đâu. Có lẽ chờ qua đợt này rồi cô lại đến.
Hàn Lộ quay người muốn lặng lẽ rời đi trước, nhưng cô nào biết một thân trang phục này của mình thật sự quá nổi bật, Hợp Khương vừa nhìn thoáng qua liền trông thấy cô, cô nàng hưng phấn hét to một tiếng rồi chạy về phía này.
“Tiểu Lộ!!”
Sau khi nghe thấy tiếng hét của Hợp Khương, những người khác trên bãi đất trống đều vô thức ngước mắt lên nhìn theo, ánh mắt người nào người nấy lập tức trợn tròn.
Nhóm đàn ông là bởi vì đã lâu chưa thấy giống cái nào xinh đẹp như vậy, còn nhóm phụ nữ là vì coi trọng chiếc váy trên người Hàn Lộ.
Yêu thích làm đẹp là thiên tính của phái nữ, câu nói này không hề giả chút nào.
Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, thật sự rất không tự tại, Hàn Lộ kéo Hợp Khương trốn sau một cái cây lớn.
“Tiểu Lộ, sao cô lại tìm được đến đây vậy? Tôi còn nghĩ chờ mấy ngày nữa hết bận sẽ đi tìm cô và cho cô một bất ngờ nữa cơ.”
“Tôi...”
“Ồ! Tôi biết rồi! Chắc chắn là tên Dương Sí đó nói cho cô biết trước có đúng không?! Thật là quá đáng mà, anh ta lại đánh lẻ đi tìm cô mà không đưa tôi đi cùng!”
“Cái này...”
“Ôi chao! Tiểu Lộ à, sau này chúng ta ở gần nhau rồi, có thể chơi với nhau rồi. Chỉ là tôi còn phải bận rộn thêm mấy ngày nữa, chờ hết bận...”
Hợp Khương rất vui khi gặp lại Hàn Lộ, mồm miệng líu lo không ngừng hoàn toàn không cho cô bất cứ cơ hội chen lời nào, khiến cô vừa bực mình vừa thấy buồn cười, vì vậy cô chỉ có thể trực tiếp che cái miệng đang không ngừng đóng mở của Hợp Khương lại.
“Nói nhiều như vậy không mệt sao? Có muốn uống chút nước trái cây không?”
Nghe đến ăn uống, Hợp Khương lập tức yên tĩnh lại, đôi mắt chớp a chớp nhìn chằm chằm vào chiếc sọt của Hàn Lộ.
Hàn Lộ không cần đoán cũng biết cô nàng đang suy nghĩ gì.
Hàn Lộ tức giận thu tay lại, lấy ra một trái dừa. Cô vẫn dùng đá đập ra một cái lỗ trên vỏ dừa rồi mới đưa nó cho Hợp Khương.
Con hổ nhỏ ở bên cạnh u oán nhìn theo trái dừa bị lấy đi, nó giận lẫy đem đầu chôn vào trong ngực Hàn Lộ.
Hai người đều không chú ý đến nó, hai mắt của Hợp Khương đều đặt trên trái dừa.
Không ai có thể từ chối nước dừa vừa trong vắt vừa ngọt ngào, cô ấy chỉ mới nhấp một ngụm đã bị nó chinh phục hoàn toàn. Chẳng qua cô ấy không một hơi uống hết mà chỉ uống hai ngụm, thấy đỡ khát liền dừng lại.
“Tiểu Lộ! Đây là thứ gì vậy?! Uống ngon quá!”
Cô ấy chưa từng được uống loại nước nào ngon như thế này bao giờ.
“Thứ này gọi là trái dừa, nó mọc trên một loại cây rất cao, trên hòn đảo mà tôi đang sống tạm có đấy, nếu cô muốn uống thì lên đảo tìm tôi, đảm bảo uống no thì thôi.”
“Trái dừa...”
Hợp Khương mặc niệm trong lòng hai lần để nhớ kỹ tên của nó.