Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109. Giống Cái Nhỏ Cũng Là Người Có Hổ Rồi 4

Chương 109. Giống cái nhỏ cũng là người có hổ rồi 4 Chương 109. Giống cái nhỏ cũng là người có hổ rồi 4

“Thứ này uống thật ngon, tôi mới uống hai ngụm đã cảm thấy cả người tràn đầy sức sống rồi.”

Hàn Lộ mím môi mỉm cười.

Cô cũng có loại cảm giác này, uống đồ ngọt vào liền giống như thủy thủ Đại Lực ăn rau chân vịt, cả người tràn đầy sức mạnh.

Đây có lẽ chính là do tác dụng của tâm lý.

“Vậy thì cô uống nhiều một chút, trái dừa ở trên đảo vẫn còn rất nhiều, chờ cô hết bận rồi thì theo tôi lên đảo hái dừa.”

Trên mặt đất chẳng còn bao nhiêu dừa nữa, tất cả đã bị con hổ nhỏ xử lý gần hết rồi. Dừa trên cây thì còn rất nhiều, Hợp Khương sống trong núi rừng quanh năm suốt tháng nên việc trèo cây hái quả đối với cô ấy hẳn là rất dễ dàng nhỉ.

Hợp Khương nhìn nước dừa trong vắt, nuốt một ngụm nước bọt, nhưng không uống.

“Tôi muốn đem nó về cho mẹ và mấy anh trai cùng nếm thử, có được không?”

“Đương nhiên là được! Tôi đã tặng trái dừa này cho cô rồi, cô muốn uống như thế nào hay muốn đưa nó cho ai uống thì tự mình quyết định là được.”

Biết đau lòng cho người nhà, Hợp Khương đúng là càng ngày càng đáng yêu mà, trong lòng Hàn Lộ lập tức mềm nhũn, cô đưa nốt trái dừa còn lại cho cô ấy

“Trái này cũng cho cô luôn, cầm tảng đá đập nhẹ lên chỗ này thành một cái lỗ là được. Đừng dùng lực quá lớn, nếu đập nát thì sẽ không uống được nữa. Sau khi uống xong, mọi người có thể dùng nó làm vật chứa nước để xuống núi lấy nước lên uống.”

Hợp Khương càng nghe thì hai mắt càng phát sáng, cô ấy nhìn hai trái dừa mình đang ôm trong lòng giống như nhìn bảo bối. Mặc dù từ nhỏ đến lớn đều sống gần nguồn nước, nhưng muốn uống nước cũng phải chạy một đoạn khá xa, cho nên mọi người bình thường nếu có thể nhịn được thì đều nhịn, thật sự khát lắm mới chạy đi uống một bụng đầy nước rồi quay trở lại.

Bây giờ đã có hai trái dừa này rồi, chờ uống hết nước dừa bên trong, cô ấy sẽ mang theo lão hổ đến bờ sông đổ đầy nước mang về, vậy thì như mẹ và các anh trai không cần phải nhịn khát cực khổ như vậy nữa.

“Tiểu Lộ... Cô đối với tôi thật tốt...”

Hợp Khương cảm động sắp khóc luôn rồi.

Hàn Lộ thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, không phải chỉ là hai trái dừa thôi sao.

“Được rồi, hai trái dừa này chẳng là gì cả, trên đảo có rất nhiều, lần sau cô mang về thêm mấy trái là được. Không phải cô nói phải đem dừa về cho mẹ mình hay sao? Trở về đi, tôi xuống núi trước đây.”

“Ừm ừm!”

“Đợi một chút, cô qua đây.”

Hàn Lộ vẫy tay kéo Hợp Khương đến trước gốc cây và lấy chiếc áo dây từ trong sọt ra đưa cho cô ấy.

Suýt chút nữa cô đã quên đưa cho cô ấy thứ này rồi.

“Ừ... cái này và cái mà tôi mặc trên người là cùng một chất liệu, dù sao cũng dùng để mặc, cô nhìn xem có thích hay không.”

Hợp Khương ôm hai trái dừa, cầm trong tay quần áo trơn bóng, trong mắt đều là vẻ không thể tin.

Không phải cô ấy không chú ý đến chiếc váy trên người tiểu Lộ, cô ấy đã chú ý đến nó ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Chỉ là vừa nhìn liền biết chiếc váy đó không tầm thường, cô ấy cũng không thể không biết ngại mà hỏi, lại càng không thể không biết xấu hổ mà đòi.

Không nghĩ tới, Tiểu Lộ lại tặng cho cô ấy một cái.

“Tiểu Lộ, cô...”

“Đối với cô thật tốt đúng không? Nha đầu ngốc, người đều là giúp đỡ lẫn nhau, cô đối xử tốt với tôi thì tôi cũng đối xử tốt với cô. Mau về nhà đi, nếu về muộn thì mẹ của cô sẽ lo lắng đó. Khi nào hết bận nhớ đến chơi với tôi nhé, nếu như không nhớ đường thì bảo Dương Sí đưa cô đi.”

Hàn Lộ đã coi Hợp Khương là người bạn đáng giá chung đụng của mình ở một đời này, trước đó cô còn tưởng rằng hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, nào ngờ tộc Bạch Hổ lại di chuyển tộc địa đến nơi này, bản thân cô cũng không định đi xa, sau này bọn họ có thể là hàng xóm của nhau rồi.

Có bạn bè chắc chắn là tốt hơn so với một mình lẻ loi trơ trọi rồi, cô rất vui khi có được một người bạn như Hợp Khương vậy.

Hợp Khương vừa đi, Hàn Lộ liền định xuống núi. Trong lòng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nghĩ mãi không ra là không đúng ở chỗ nào.

Sau khi đi được một đoạn thật xa, cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hổ gầm và sực nhớ ra vật nhỏ mà mình đang ôm trong lòng.

Này...

Trái dừa mà cô chuẩn bị cho hổ con...

Hình như cô đã đưa nó cho Hợp Khương rồi...

Thật là... chẳng trách nó không ho he tiếng nào.

Bình Luận (0)
Comment