Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110. Giống Cái Nhỏ Cũng Là Người Có Hổ Rồi 5

Chương 110. Giống cái nhỏ cũng là người có hổ rồi 5 Chương 110. Giống cái nhỏ cũng là người có hổ rồi 5

Hàn Lộ lúng túng nhấc con hổ nhỏ đang rầu rĩ không vui trong lòng lên, luôn miệng nói xin lỗi. Nhưng mặc kệ cô nói cái gì, hổ con đều không để ý đến cô.

“Ôi..”

Lần này thì phiền to rồi, dỗ không xong nha.

Cô còn muốn xuống núi, mà hổ con thì phải trả lại cho tộc Bạch Hổ, ít nhất là hôm nay cô không có cách nào đem dừa lên núi nữa.

“Nếu không thì, sáng sớm ngày mai tao sẽ mang dừa đến cho mày nhé, ba trái thì thế nào? Tất cả đều cho mày hết.”

Không biết nhóc con nghe không hiểu hay là giả vờ nghe không hiểu nữa, dù sao thì nó cũng không chịu ngẩng đầu lên, và cũng không ho he tiếng nào luôn.

Trông chẳng khác gì mấy cô gái nhỏ mỗi khi tức giận, khó dỗ vô cùng.

Hàn Lộ đang định bỏ cuộc thì chợt nhớ ra trong giỏ còn có một thứ khác, cô lập tức lấy nó ra.

“Mày nhìn này, đây là cá chình biển mà tao bắt cho mày đấy, thịt của nó ngon lắm. Ban đầu tao định lấy nó nấu canh cho em, ngay cả xương cũng lọc ra giúp mày rồi này. Không phải chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi à, không còn trái dừa nữa, nhưng vẫn còn thịt này. Mày không biết đâu, vì bắt con cá chình biển này cho mày mà tao đã phải phí rất nhiều công sức đấy.”

Hàn Lộ cố gắng miêu tả mình trông có vẻ rất đáng thương, hổ con ở trong vòng ôm của cô cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên. Con cá chình biển đã xử lý tốt nằm sát bên miệng của nó, chỉ thấy nó chun chun cánh mũi, sau đó há mồm cắn một cái.

Mấu chốt là nó cắn! Đứt! Rồi!

“Mày! Mày mọc răng từ lúc nào vậy??”

Rõ ràng ngày nó đi vẫn là một con hổ nhỏ ngay cả một chiếc răng cũng không có, khi nấu thịt cho nó còn phải tách nhỏ từng miếng từng miếng một. Bây giờ mới có mấy ngày thôi mà đã mọc răng rồi!

Hổ con híp mắt, nhai miếng thịt trong miệng, tâm trạng của nó cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Hổ con vừa mới mọc răng nên nhai thịt có chút tốn sức , nhưng mẹ của nó đã nói rồi, ăn nhiều thịt hơn thì răng sẽ càng ngày càng sắc bén.

Vì thế toàn bộ con cá chình biển đã bị nó ăn tươi nuốt sống trước khi kịp nấu thành canh.

Hàn Lộ: “...”

Được thôi, hổ thích ăn thịt sống, cô hiểu mà.

“Mày... ăn no chưa?”

Hổ con khẽ nhướng mắt lên và không nói gì, nhưng Hàn Lộ chỉ nhìn thôi cũng hiểu.

Nó đang nói, cô nhìn tôi thế này có giống như là đã no hay chưa?

Hàn Lộ lắc lắc đầu, chắc là cô mệt quá nên hoa mắt nhìn lầm rồi.

Sau khi lấy lại tinh thần, Hàn Lộ lại thấy con hổ con đang nhìn chằm chằm vào chiếc giỏ của mình, ý tứ đó, thật sự quá rõ ràng rồi.

“Hết, hết, hết rồi. Con cá này không thường thấy, cũng không dễ bắt. Lần sau nếu còn gặp phải, tao sẽ bắt nó cho mày nhé.”

Có lẽ là đã ăn được cá chình biển nên tâm trạng của hổ con không tệ, nó cũng không còn so đo chuyện quả dừa yêu thích của mình bị tặng cho người khác nữa. Nhóc con còn vui vẻ cọ lên người Hàn Lộ.

Vật nhỏ đầy lông thật sự vừa ngoan vừa đáng yêu, Hàn Lộ hoàn toàn không có cách nào nổi giận với nó.

“Được rồi, mày cũng đã ăn cá chình biển rồi, còn tao cũng phải xuống núi rồi. Đợi ngày mai tao lại đến thăm mày, mang dừa đến cho mày nhé.”

Cô không dám mang theo hổ con xuống núi, một là sợ mẹ của nó lại tìm đến tận cửa, hai là biết tầm quan trọng của hổ con ở trong tộc Bạch Hổ.

Bản thân cô không thể tự mình mang nó đi được.

Con hổ nhỏ cùng với cô mắt to trừng mắt nhỏ, trừng nhau một lúc lâu, vừa quay đầu liền chổng mông về phía cô, bốn móng vuốt lại gắt gao túm chặt bàn tay cô không cho cô đi.

Tư thế này có lẽ chính là ý tứ như vậy.

Tôi không muốn để ý đến cô, nhưng tôi cũng không muốn rời xa cô.

Hàn Lộ vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ. Cô không phải là người của tộc Bạch Hổ, bảo cô mang hổ con đi chắc chắn là không được.

Cô lại dỗ dành nó một lúc, nhưng nhóc con vẫn không chịu buông tay cô ra, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể quay người đi tìm Hợp Khương, nhờ cô ấy nghĩ cách giúp mình.

“Này... cái này, chỉ có thể tìm đại vu thôi. Nó không có chủ nhân, mẹ của nó bây giờ cũng không có chủ nhân, ngoại trừ đại vu ra thì e là không ai có thể sai khiến nó được.”

Hợp Khương chạy về báo với mẹ của mình một tiếng rồi dẫn Hàn Lộ đi tìm đại vu.

Bình Luận (0)
Comment