Đại vu ở một nơi cách đó không xa, đều là hang động mới đào tạm thời, bọn họ đi chẳng mấy chốc liền đến nơi. Hợp Khương để chị em tốt A Diệp vào trong thông báo một tiếng trước, A Diệp rất nhanh đã ra ngoài, cô ấy ra hiệu Hàn Lộ có thể đi vào, còn Hợp Khương lại bị cản lại ở bên ngoài.
Nơi này là hang động của đại vu, Hợp Khương tự nhiên không dám làm ồn, cô ấy chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài hang động.
Đại vu, đây là một danh từ rất xa lạ.
Hàn Lộ biết bà ấy là một người cực kỳ có danh vọng trong tộc Bạch Hổ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình tiếp xúc với bà ấy.
Khi nghe thấy hai chữ đại vu này, trong lòng cô có chút rùng mình.
Có lẽ là cảm giác được tâm trạng của Hàn Lộ không được tốt lắm nên hổ con quét đuôi vào tay cô, rồi lại cọ đầu vào người cô.
Cảm giác lông tơ mềm mại lập tức khiến lòng cô an tâm không ít.
Bởi vì hang động mới được đào nên Hàn Lộ đi chưa được bao lâu đã đến tận cùng. Khi nhìn thấy đại vu ngồi trên đống cỏ khô, cô ngạc nhiên đến ngây người.
Ai có thể nghĩ tới bà lão tóc bạc vừa nãy ho khan đến sống dở chết dở ấy lại là đại vu của tộc Bạch Hổ cơ chứ!
“Bà ơi...à không! Đại vu, xin chào...”
Hàn Lộ không biết người của tộc Bạch Hổ có quỳ xuống khi gặp đại vu hay không, nhưng dù sao thì cô cũng quỳ không nổi. Cô gật đầu chào hỏi xong liền ngơ ngác đứng một bên.
Trong lòng đại vu cũng có chút xấu hổ, chẳng qua bà ấy che giấu rất tốt, ai cũng không nhìn ra được.
“Tôi biết cô đến tìm tôi vì chuyện gì.”
Hàn Lộ giật mình, tập trung cao độ và nghiêm túc lắng nghe.
“Là bởi vì con hổ nhỏ trên tay cô đúng chứ?”
“Ừm ừm! Tôi muốn...”
Cô còn chưa nói hết câu thì đại vu đã mở miệng nói tiếp.
“Chúng tôi là người của tộc Bạch Hổ, vì vậy, cô phải biết con hổ đối với bộ tộc của tôi quan trọng như thế nào.”
“Tôi biết...”
Hàn Lộ có chút ngơ người, cô có muốn làm gì đâu, cô chỉ muốn tìm một người có thể khiến hổ con nghe lời để nó buông cô ra, sao đại vu này lại nói như thể cô muốn giành lão hổ với bà ấy vậy.
“Thật ra con hổ nhận người của tộc khác làm chủ nhân cũng không phải không có.”
“Ừm hả??”
Lời này của bà ấy là có ý gì? Hàn Lộ có chút sợ mình hiểu sai ý của người ta, một đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm đại vu, hai mắt đều không hề chớp.
“Chính là ý tứ mà cô đang nghĩ đó.”
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của đại vu không lộ ra biểu cảm gì, nhưng sự thoải mái trong lời nói của bà ấy lại có thể khiến người khác cảm nhận được tâm trạng của bà ấy rất tốt.
“Muốn để con hổ nhận người của tộc khác làm chủ nhân, bước đầu tiên, phải là nó tự nguyện. Tiếp theo nha...”
Lần này ngay cả con hổ nhỏ trên tay Hàn Lộ cũng vểnh tai lên nghe.
Trong lòng đại vu âm thầm bật cười, cũng không thừa nước đục thả câu nữa.
“Tiếp theo liền phải do tôi ở giữa câu thông với thần thú. Chỉ khi thần thú thừa nhận rồi thì khế ước mới có thể thành lập.”
“Ồ...”
Hàn Lộ nghe xong thì không có phản ứng gì nữa.
“Ồ? Cô thế này là không muốn ký khế ước với nó sao?”
Giọng nói của đại vu lạnh đi mấy phần, con hổ nhỏ giống như cũng mất tinh thần.
Hàn Lộ như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi... chính là muốn nhờ bà giúp đỡ gỡ tên nhóc này xuống khỏi người mình, không nghĩ muốn ký khế ước a...”
Hơn nữa, hổ con còn nhỏ như thế này, làm sao nó biết nhận chủ hay không nhận chủ, nói những thứ này làm gì chứ?
Đại vu: “...”
Trong trầm bầu không khí mặc tràn ngập mấy phần xấu hổ.
“Khụ... Nếu đã như vậy, cô duỗi tay qua đây.”
Hàn Lộ nghe lời duỗi bàn tay mà hổ con đang ôm chặt lấy ra ngoài. Trong khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay lạnh lẽo như băng nắm lấy cổ tay cô.
“Cô đã nghĩ kĩ chưa? Cơ hội chỉ có một lần thôi.”
Hàn Lộ rùng mình một cái, trong đầu giống như toàn là hồ dán, một chữ cũng không nói nên lời.
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ lại.
Có lẽ là ghét bỏ hai người này quá dong dài, con hổ nhỏ liền hé miệng làm lộ ra chiếc răng nhỏ xinh vừa mới mọc, sau đó hung hăng cắn một cái lên tay Hàn Lộ.
“Đau!!”