Một phát cắn này của con hổ con không hề nhẹ, mắt thấy máu đã chảy ra.
Đại vu nhất thời cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy một con hổ chủ động ký khế ước với con người.
Mấu chốt còn là một con hổ nhỏ như vậy nữa...
Nó vừa mới chào đời được bao lâu đâu, vậy mà hiểu được tự mình ký khế ước!
“Đại, đại, đại vu! Có thể bảo nó nhả ra được không?!”
Hàn Lộ đau đến nhe răng nhếch miệng, rốt cuộc cô vẫn không nỡ lòng nào hất phăng hổ con ra. Nhưng trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy rất tổn thương, cô đối với nó cũng coi như tốt lắm, không ngờ nó lại há miệng cắn người không hề nể nang gì như vậy.
Còn nhỏ như vậy đã cắn người rồi, trưởng thành còn phải thế nào nữa, sau này cô vẫn nên hạn chế lên núi thì hơn.
“Đại vu?”
Hàn Lộ lại gọi thêm một tiếng nữa, người ở đối diện lúc này mới phản ứng lại. Không biết vì lý do gì, cô nhìn thấy trong mắt đại vu có mấy phần cực kỳ hâm mộ.
Một giây sau, cô liền không còn tâm trạng nghĩ đến những thứ khác nữa.
Bàn tay lạnh lẽo trên cổ tay cô đột nhiên trở nên nóng rực, nóng đến mức cô vô thức muốn rút tay về, nhưng lại bị gắt gao nắm lấy. Nhìn thân hình đại vu nho nhỏ nhưng sức lực lại lớn không lường được, dù Hàn Lộ có dùng sức thế nào cũng không thể rút tay mình về.
“Đại vu! Bà đang làm cái gì vậy?!”
“Giống cái nhỏ, vận khí của cô thật tốt, con hổ nhỏ này đã chủ động nhận chủ rồi. Không nên chống cự, thả lỏng nào, và đương nhiên, nếu cô không muốn có nó thì cô có thể cự tuyệt. Tôi sẽ làm gián đoạn quá trình ký khế ước.”
Đại vu cười rất hiền lành, nhưng có lẽ trời sinh tướng mạo có chút khắc nghiệt nên khi cười lên khiến người khác cảm giác giống như bà ngoại sói, nhìn không giống người tốt chút nào.
Hàn Lộ nghe đại vu nói vậy, một hồi lâu mới phản ứng lại, nhóc con này cắn cô là vì muốn cùng cô ký khế ước.
Chút tổn thương trong lòng phút chốc không còn nữa.
Xem ra nhóc con này cũng thích cô lắm, không uổng công cô thương nó như vậy.
“Nó thật sự tình nguyện sao?”
Hàn Lộ vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.
“Đương nhiên, nó đã chủ động ký khế ước nên tất nhiên là tình nguyện rồi. Nếu như cô muốn cự tuyệt thì nhanh lên, bằng không thời gian càng kéo dài thì nó nhận phản phệ càng lớn.”
“Còn có phản phệ...”
Trái tim của Hàn Lộ khẽ thắt lại, cô không phản kháng nữa, cả người đều thả lỏng. Hổ con lúc này cũng nới lỏng miệng làm lộ ra vết thương máu chảy dầm dề trên tay cô.
Một tay của đại vu cầm lấy bàn tay bị thương của cô, một tay khác cầm gậy chống, cũng không thấy bà ấy dùng sức gì, chiếc gậy chống liền dựng thẳng đứng trên mặt đất.
Đỉnh gậy đột nhiên sáng lên một cách kỳ lạ, và nó bắt đầu hấp thu máu từ trên cổ tay Hàn Lộ. Từng sợi máu tươi trải qua sự chuyển hoán của gậy chống biến thành từng sợi ánh sáng đỏ và bắt đầu xoay quanh trên đầu hổ con.
Đại vu nhắm mắt lại, vừa mặc niệm mấy lần khế ngữ, đột nhiên cảm thấy khế ước sắp bị đứt đoạn.
Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?!
Bà ấy vừa mở mắt ra liền phát hiện vết thương vừa nãy còn chảy máu nay đã tự động khép lại...
Đại vu: “...”
Giống cái nhỏ này quả nhiên bất phàm.
Trước mắt không có thời gian để nghĩ xem tại sao vết thương trên tay cô lại khép lại nhanh như vậy, để quá trình ký khế ước có thể diễn ra thuận lợi hơn, đại vu chỉ có thể để hổ con cắn cô thêm một lần nữa.
Trong quá trình ký khế ước, suy nghĩ của hổ con rất rối rắm, sau một hồi đấu tranh không ngừng, hổ con vẫn quyết tâm cắn xuống.
Hàn Lộ đau đến mức nước mắt đảo quanh, lại không dám phát ra âm thanh làm ồn, cô cắn môi đến rách toát, đáng thương vô cùng.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là nửa giờ? Hoặc là một giờ? Dù sao chính là rất lâu, đại vu mới buông tay cô ra.
“Xong rồi.”
Ngay sau khi giọng nói của đại vu vừa dứt, vòng tròn ánh sáng sáng đỏ với trận hình phức tạp chợt phủ xuống người của con hổ con.
Gần như là ngay lập tức, Hàn Lộ liền cảm thấy giữa mình và hổ con có một sợi dây liên hệ vô hình nào đó.
Mặc dù cô không thể nghe thấy hổ con nói chuyện, nhưng cô có thể cảm giác được rằng lúc này tâm trạng của nó rất vui vẻ, điều đó khiến cô cũng thấy vui lây.
“Hãy đối xử với nó thật tốt.”
Hàn Lộ gật đầu lia lịa, chuyện này không cần nói thì cô cũng làm được.
“Tôi sẽ như vậy, đại vu, cảm ơn bà nhé.”
“Trước tiên đừng vội cảm ơn tôi, tặng con hổ nhỏ này cho cô cũng có điều kiện.”
Đại vu dường như có chút mất sức, bà ấy chậm rãi ngồi xuống chiếc “giường” của mình. Qua một lúc, bà ấy mới nói tiếp: “Nếu cô đã ký khế ước với hổ con của tộc Bạch Hổ, vậy thì cô vĩnh viễn không thể làm kẻ địch với tộc Bạch Hổ chúng tôi được.”
Hàn Lộ nghe không hiểu lắm.