“Tôi có bạn ở tộc Bạch Hổ này, và tôi cũng chưa từng có ác ý với tộc Bạch Hổ.”
“Tôi nói chính là vĩnh viễn, cô phải phát lời thề với thần thú, vĩnh viễn không thể làm kẻ địch với tộc Bạch Hổ. Bằng không, cho dù cô đã ký khế ước với con hổ nhỏ này rồi thì cô cũng không thể mang nó đi được.”
Hàn Lộ: “...”
Cũng không phải cô có ý đối địch với tộc Bạch Hổ nhưng bị cưỡng ép phát thệ như thế này thì, trong lòng cô thực sự thấy không thoải mái chút nào.
“Vậy nếu như người của tộc Bạch Hổ làm tổn thương tôi trước thì sao?”
Đại vu khẽ giật mình, tiếp đó lại lắc đầu nói: “Một người cá biệt không thể đại biểu cho toàn bộ tộc Bạch Hổ. Tôi không quan tâm đến ân oán cá nhân giữa các người, chỉ cần cô không làm ra chuyện gì nguy hại đến tộc Bạch Hổ là được.”
Hàn Lộ gật đầu, có thể hiểu được. Đối với toàn bộ tộc Hổ, cô có thể làm ra chuyện gây nguy hại gì chứ, nghĩ thôi cũng biết là không có khả năng rồi.
Còn nữa, nhìn hổ con đang trông mong nhìn mình, cô cũng không nỡ lòng nào mà nói không cần nó.
Cuối cùng Hàn Lộ vẫn làm theo ý của đại vu, cô đã phát lời thề với cái gọi là thần thú. Cô cũng có suy nghĩ của riêng mình nên đã tự động tăng thêm một câu.
Chỉ cần tộc Bạch Hổ không hại cô, cô sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì nguy hại đến tộc Bạch Hổ.
Đối với chút “động tác nhỏ” này của Hàn Lộ, đại vu chính là mở một mắt nhắm một mắt làm như không nghe thấy. Sau khi nghe được lời thề như ý nguyện của mình, đại vu thuận miệng bàn giao mấy câu rồi phất phất tay đuổi người ra ngoài.
Sau khi ra khỏi hang động, cả người Hàn Lộ vẫn có cảm giác như đang ở trong sương mù, làm sao mới đi vào một chuyến, vừa ra ngoài đã có thêm một con hổ nha.
“Tiểu Lộ! Sao cô vào trong đó lâu như vậy? Đại vu không hung dữ với cô đó chứ?”
“Không có...”
“Vậy thì tốt, ài? Sao con hổ nhỏ này vẫn còn ở trên người cô vậy? Ngay cả đại vu cũng không làm gì được nó sao?”
Hợp Khương nhìn hổ con với ánh mắt tràn ngập tò mò, đang định duỗi tay sờ nó thì đột nhiên bị nó cào một phát. May là cô ấy phản ứng nhanh nhẹn, chỉ bị nó cào rách một chút da.
“Oa! Nó thật hung dữ!”
Từ trước đến nay chưa từng gặp con hổ con nào hung ác như thế này, Hợp Khương nhíu mày sờ lên vết thương của mình, vừa lên án con hổ nhỏ vừa đi đến một bên khác của Hàn Lộ.
“Không lẽ ngay cả đại vu cũng không có cách nào à?”
“Đại vu, bà ấy... đương nhiên là có.”
Hàn Lộ có chút không rõ mình có thể nói chuyện đã ký khế ước với con hổ nhỏ ra ngoài hay không, dù sao thì cô cũng là một kẻ ngoại tộc, đã ký khế ước với một con hổ của tộc Bạch Hổ rồi còn muốn dẫn nó đi, người của tộc Bạch Hổ sẽ nghĩ như thế nào đây?
Xung quanh đây có mấy giống cái của tộc Bạch Hổ, Hàn Lộ dừng lại câu chuyện rồi dẫn Hợp Khương ra xa, sau đó mới nói chuyện mình đã ký khế ước với hổ con cho cô ấy biết.
“Tiểu, Tiểu, Tiểu Lộ! Cô ký khế ước với con hổ nhỏ này rồi à?!”
“Đúng vậy, vừa nãy đã ký khế ước ở trong sơn động của đại vu đó. Đại vu nói tôi có thể đưa nó xuống núi, nhưng tôi chưa từng nuôi hổ bao giờ, vì vậy tôi muốn hỏi cô một chút, hổ con của tộc Bạch Hổ phải nuôi như thế nào? Mỗi ngày phải cho nó ăn bao nhiêu bữa? Có thứ gì cần kiêng kỵ hay không?”
Khuôn mặt Hợp Khương như kiểu cô đã chiếm được món hời cực lớn, lắc lắc đầu nói: “Cũng không có cái gì cần kiêng kỵ cả. Nếu cô đã ký khế ước với con hổ nhỏ này, vậy thì cô nhất định sẽ cảm nhận được ý nghĩ của nó, nó sẽ nói cho cô biết nó yêu thích cái gì, sợ hãi cái gì. Còn như ăn uống, nếu là hổ con, đương nhiên thích ăn thịt linh hươu nhất, thịt linh hươu là non mềm nhất, hổ con trong tộc đều thích ăn thứ đó. Khi chúng lớn hơn một chút thì không cần quản nữa, bọn chúng có thể theo đàn ông trong tộc đi săn mồi, tự mình ăn no xong rồi trở lại.”
Hàn Lộ: “...”
Với dáng vẻ của cô hiện tại, chỉ sợ cả đời này cũng không thể bắt được linh hươu. Hơn nữa, cô còn sống ở trên đảo, biết đi đâu tìm thịt linh hươu cho hổ con ăn bây giờ.
“Ừm... Thịt cá có được không? Thịt cá sống cũng rất non mềm.”
Hợp Khương khẽ nhướng mày.
“Thịt cá sống? Có lẽ không được đâu. Tôi biết cô nướng cá rất ngon, nhưng nếu ăn tươi sống thì dở lắm, con hổ của tôi chỉ ăn một lần, đời này liền không muốn ăn lại lần thứ hai.”
“Vậy...”
Hàn Lộ có chút đau đầu nhức óc, lúc trước hổ con chịu ăn canh cá do cô nấu hiển nhiên là vì lấp đầy chiếc bụng rỗng của nó, hôm nay nhìn thấy bộ dáng vui vẻ khi ăn cá chình sống của nó liền biết nó vẫn thích ăn thịt sống hơn.
Nhưng cô sống ở trên đảo, nếu muốn ăn thịt thì đương nhiên là thịt tôm cua cá chiếm phần nhiều rồi, hổ con có thể ăn quen được không?