Chỗ cổ tay đột nhiên truyền đến cảm giác ngưa ngứa, Hàn Lộ cúi đầu nhìn xuống và thấy hổ con đang gãi đuôi lên tay mình. Nó đã có chút bực bội. Nó muốn rời đi, muốn xuống núi. Cô rõ ràng cảm giác được suy nghĩ ở trong lòng hổ con.
Được rồi, trước tiên xuống núi quay lại đảo đã, trong biển có nhiều thứ có thể ăn như vậy, rồi sẽ có một hai thứ hợp với khẩu vị của hổ con thôi.
Vì thế Hàn Lộ nhanh chóng nói tạm biệt với Hợp Khương, sau đó ôm theo hổ con xuống núi.
Khi đã đứng trên bờ biển, Hàn Lộ lại có chút phát sầu.
Hiện tại thủy triều vẫn chưa rút xuống, nếu như muốn bơi về thì hổ con cũng phải xuống nước. Nó còn nhỏ như vậy, liệu ngâm nước vào rồi có bị ốm hay không?
Hai ngày trước, cô thấy mẹ nó đưa nó vào bờ bằng cách đặt nó trên lưng, nên hổ con chỉ bị dính chút nước ở móng vuốt.
Hay là chờ thủy triều rút xuống rồi hẵng tính?
Hàn Lộ nhìn mặt trời một lúc, ước tính thời gian, có lẽ phải ba bốn giờ nữa thì thủy triều mới rút xuống. Trong thời gian ba bốn giờ này, cô sẽ tìm thứ gì đó có thể ăn được ở trên bãi biển cho hổ con lấp đầy bụng trước, con cá chình biển trước đó không đủ cho nó ăn no.
“Đúng rồi, trước khi đi tìm đồ ăn, tao phải đặt cho mày một cái tên mới được.”
Hổ con chỉ mới một tuần tuổi, kích thước cũng chỉ bằng một con mèo nhỏ. Hàn Lộ muốn nhấc nó lên không hề phí sức chút nào.
Một người một hổ mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu.
“Gọi mày là gì mới được đây? Trắng như vậy, mềm như vậy, đáng yêu như vậy.”
Có lẽ hổ con biết Hàn Lộ đang khen mình nên đắc ý vẫy vẫy đuôi, còn hừ hừ hai tiếng.
“Gọi mày là Tiểu Tuyết nhé, tên của tao là Hàn Lộ, một trong hai mươi tư tiết khí[1], còn mày là Tiểu Tuyết, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà.”
[1] Hai mươi tư tiết khí: là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, mỗi điểm cách nhau 15°. Nó được sử dụng trong công tác lập lịch của các nền văn minh phương đông cổ đại như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên để đồng bộ hóa các mùa. Khoảng cách giữa hai tiết khí kề nhau sẽ ở trong khoảng 14-16 ngày. Hai mươi tư tiết khí trong lịch các nước phương Đông bao gồm: Lập Xuân, Vũ Thủy, Kinh Trập, Xuân Phân, Thanh Minh, Cốc Vũ, Lập Hạ, Tiểu Mãn, Mang Chủng, Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử, Lập Thu, Xử Thử, Bạch Lộ, Thu Phân, Hàn Lộ, Sương Giáng, Lập Đông, Tiểu Tuyết, Đại Tuyết, Đông Chí, Tiểu Hàn, Đại Hàn.
Hàn Lộ cảm thán một tiếng, sau đó ôm hổ con vào lòng.
Thật ra cô vẫn còn một cái họ nữa, nhưng nhiều năm ở hiện đại đều chưa từng dùng qua. Hàn Lộ, tên của cô nghe có vẻ lạnh lẽo và tùy tiện như vậy, chỉ là vì cô được sinh ra vào ngày đó. Hai người được gọi là cha mẹ kia, từ trước đến giờ đều chưa từng nghĩ đến việc đặt tên cho cô.
Chẳng qua cái tên này cũng rất tốt, bây giờ cô đã có Tiểu Tuyết ở bên cạnh rồi. Ngoại trừ ông nội, nhóc con này chính là người thân thứ hai của cô.
“Tiểu Tuyết.”
“Ô.”
“Tiểu Tuyết.”
“Ô.”
“Mày đúng là thành tinh rồi. Ha ha...”
Tâm trạng của Hàn Lộ rất tốt, cô đặt hổ con lên đầu vai của mình, sau đó vác giỏ lên ra bờ biển tìm thức ăn.
Dù bây giờ không phải là thời điểm thủy triều rút, nhưng vẫn có thể bắt được hải sản, chỉ là hải sản không nhiều và không dễ bắt như khi thủy triều rút mà thôi.
Hàn Lộ mang theo hổ con đi lòng vòng trên bãi biển rất lâu, rốt cuộc cũng bắt được mấy con cua. Bởi vì triều dâng, bãi đá ngầm bám đầy hàu biển lúc trước đã bị nước biển nhấn chìm, nếu không thì cạy một ít hàu biển cho hổ con ăn cũng được.
Hàu biển có giá trị dinh dưỡng cực kỳ cao, lúc nhỏ ông nội vẫn thường nấu nó cùng với mỳ cho cô ăn, ăn để bổ sung canxi. Nhóc con mới mọc răng ăn nhiều thức ăn giàu protein có lẽ sẽ tốt hơn.
Chẳng qua...
Hàu biển có vẻ hơi tanh, hơn nữa hàu biển chưa nấu chín trơn trơn mềm mềm, một đống vừa nhớt vừa dính giống như nước mũi. Người ăn không quen sẽ cảm thấy có chút buồn nôn.
Hàn Lộ đứng dưới biển rửa sạch đất cát trên tay, sau đó lấy chiếc gai xương từ trong sọt ra. Mặc dù bãi đá ngầm đã bị nước biển nhấn chìm, nhưng vẫn còn một hai tảng đá nằm ở địa thế cao lộ ra khỏi mặt nước. Cô định đến đó cạy một một ít hàu cho hổ con nếm thử mùi vị trước.
“Tiểu Tuyết, mày ngoan ngoãn chờ tao ở nơi này, tao xuống nước tìm đồ ăn ngon cho mày nhé.”
“Ô...”
Bởi vì hai tảng đá ngầm lộ ra bên ngoài ở trong biển nên Hàn Lộ không tiện mang theo hổ con, chỉ có thể để nó lại trên bờ biển.