Bây giờ khế ước đã được thành lập, cô cũng không sợ nó chạy loạn, tâm ý vừa động liền có thể cảm nhận được vị trí của hổ con.
Tầm mười phút sau, Hàn Lộ bưng một nắm hàu biển trở lại bờ.
Vì kẽ hở của chiếc sọt quá lớn không thể chứa được hàu biển, với lại ban đầu cô chỉ muốn muốn để hổ con nếm thử mùi vị của hàu biển nên cũng không cạy quá nhiều, một nắm là đủ rồi.
Thịt sống tanh như vậy mà hổ con còn ăn được, vậy thì hàu biển này có lẽ cũng không thành vấn đề đâu nhỉ.
Hàn Lộ cẩn thận rửa sạch hàu biển, rửa trôi lớp vỏ vụn dính trên thân hàu để tránh làm trầy cổ họng của hổ con.
Sau khi tất cả đều được rửa sạch, cô mới cầm hàu biển qua đút cho hổ con.
“Mày nếm thử xem sao?”
Kích thước của hàu biển ở nơi này rất lớn, con nhỏ nhất cũng lớn cỡ một viên kẹo sữa thỏ trắng. Nếu như hổ con có thể ăn được thì cô lại xuống biển cạy thêm một ít nữa đút cho nó ăn no bụng.
“Oẹ!”
Hàn Lộ: “...”
Nhóc con này mới nhai hai miếng liền nôn.
Được rồi, xem ra không phải thứ gì tanh cũng đều hợp với khẩu vị của nó.
“Nhãi con kén cá chọn canh, nếu mày không ăn thì chỉ có thể nhịn đói trước thôi. Còn mấy con cua trong sọt, chưa nấu chín thì chưa thể ăn được. Chờ chúng ta trở lại đảo rồi, tao sẽ nấu canh cá cho mày nhé.”
Hổ con gật gật đầu, thành thật ghé vào vai Hàn Lộ.
Chờ thủy triều vừa rút xuống, một người một hổ liền vội vàng trở lại hòn đảo trên biển. Hàn Lộ ném một trái dừa cho hổ con chơi, còn mình thì mang theo giỏ đi ra biển bắt hải sản.
Cô chưa khám phá hết hòn đảo này, nhưng với bãi biển nhỏ trước mặt, tìm đại thứ gì đó cũng đủ cho cô no bụng rồi.
Kể cả khi có thêm một con hổ, cô muốn nuôi nó cũng là dư dả.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhóc con này phải không kén ăn mới được.
Hôm nay Hàn Lộ ra biển bắt hải sản là vì bên cạnh có thêm một con hổ chỉ thích ăn thịt sống, cô dồn hết tâm trí nhằm tìm ra loại hải sản mà ăn sống cũng thấy mỹ vị.
Giống như sò biển, con hến, còn có bạch tuộc gì đó.
Cua thì phải nướng lên mới ngon.
Cá nha...
Con hổ của Hợp Khương không thích ăn, không có nghĩa là tất cả con hổ đều không thích ăn, cứ bắt về trước rồi lại nói sau. Nếu nhóc con không ăn thì đem phơi thành cá khô để cô ăn dần cũng được mà.
Ngày đầu tiên có thành viên mới gia nhập, thu hoạch của cô không tệ chút nào.
Hàn Lộ bắt được bốn con cua xanh lớn, ba con cá nước mặn, một con bạch tuộc bị thương, nửa giỏ ngao biển. Còn có mấy con ốc xà cừ lớn.
Theo cách nói của cô, cô chỉ cần ăn mấy con ốc xà cừ là có thể no bụng. Số hải sản còn lại đều là chuẩn bị cho hổ con.
Mỗi thứ đều thử một chút, rồi sẽ tìm ra thứ hải sản mà nó thích ăn.
Hàn Lộ vác theo chiếc giỏ nặng trình trịch trở lại bờ, vừa về đến bờ liền bắt đầu tất bật bận rộn.
Hàn Lộ ném mấy con cua đã bị giết đến bên cạnh đống lửa để nướng, còn cá với bạch tuộc thì xử lý sạch sẽ rồi dùng sợi tơ xuyên lại với nhau, tất cả ngao biển đều rửa sạch đều đặt hết vào giỏ.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô mới có thời gian để ôm hổ con vào lòng.
“Đói bụng không? Cho mày nếm thử ngao biển trước, thích ăn chín hay ăn sống thì nói cho tao biết.”
Hổ con ngửi ngửi ngao biển sống, rồi lại ngửi ngửi ngao biển đã nướng chín, sau đó không chút do dự chọn ngao biển đã chín. Từ đôi mắt híp lại và tốc độ nhai nuốt của nó, Hàn Lộ có thể phán đoán được nó có chút thích ăn thứ này.
Quả nhiên là vậy, cô nhanh chóng cảm nhận được niềm vui truyền đến từ trên người hổ con.
“Còn con bạch tuộc này nữa, mày chọn cái nào?”
Lần này hổ con lại chọn thịt sống, thịt của bạch tuộc rất dai, nó chỉ mới cắn một miếng thôi mà giống như khám phá ra đại lục mới, canh giữ một nửa con bạch tuộc và dùng sức cắn xé, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ngao biển mà trước đó nó còn có chút yêu thích.
“Nhìn dáng vẻ của mày kìa, nếu để mẹ của mày nhìn thấy cảnh này, có khi còn tưởng tao ngược đãi mày, không cho mày ăn cơ đấy.”
Hàn Lộ nói xong, đột nhiên sững sờ.
Mẹ của nó...
Xong rồi, nghe đại vu nói có thể mang hổ con xuống núi, cô vui quá nên đã đưa hổ con xuống núi mà không hề nghĩ nhiều. Nhưng mẹ của hổ con vẫn còn ở trên núi a!
Mấy ngày trước, nó có thể tìm đến tận cửa, liệu chút nữa nó có đuổi theo đến đây hay không?!