Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116. Giống Cái Nhỏ, Tôi Thật Là Thông Minh 5

Chương 116. Giống cái nhỏ, tôi thật là thông minh 5 Chương 116. Giống cái nhỏ, tôi thật là thông minh 5

“Grừ...”

Tiếng hổ gầm quen thuộc, Hàn Lộ vừa nghe thấy một tiếng này, toàn thân lập tức trở nên cứng đờ. Cô máy móc quay đầu nhìn lại, nháy mắt liền thở phào một hơi. Bởi vì người đến không chỉ có mẹ của Tiểu Tuyết, mà còn có cả Dương Sí nữa.

Có Dương Sí ở đây, cô cũng không quá sợ hãi.

Hổ mẹ gầm lên một tiếng rồi đi thẳng về phía đứa con của mình. Một đôi mắt to lơ đãng quét qua đồ ăn đang phát ra mùi thơm nằm rải rác trên mặt đất, bên khóe miệng nhỏ xuống mấy giọt chất lỏng khả nghi.

Hàn Lộ suýt chút nữa nhịn không được cười rộ lên, quả nhiên hổ con đáng yêu như vậy thì mẹ của nó sẽ không quá mức dữ dằn.

Con bạch tuộc lúc nãy vẫn còn dư một nửa, cô định để dành buổi tối nướng, giờ thì lấy ra chiêu đãi hổ mẹ thôi.

Hổ mẹ rất hài lòng khi thấy Hàn Lộ hào phóng như vậy, nó cắn non nửa con bạch tuộc và nằm sấp bên cạnh hổ con. Hai mẹ con nằm trên bờ cát gặm bạch tuộc, thanh thản dễ chịu biết bao.

Dương Sí cảm thấy rất khó chịu khi bị phớt lờ nãy giờ, anh khẽ đằng hắng một tiếng, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của giống cái nhỏ về phía mình.

“Nhìn tôi này, suýt chút nữa thì quên anh rồi, sao các anh lại đến đây vậy?”

Hàn Lộ đào một con cua ra đưa cho Dương Sí, cô nhớ là Dương Sí rất thích ăn cua.

Dương Sí lặng yên không tiếng động ngồi gần cô một chút, cũng không đưa tay cầm lấy con cua, chỉ nghiêm túc nhìn cô và giải thích với cô.

“Là đại vu bảo tôi đưa lão hổ đến đây. Cô vừa ký khế ước cùng với con của nó, nó không yên tâm nên có chút ầm ĩ. Bởi vì hổ mẹ không có chủ nhân nên giống cái trên núi đều không thể áp chế được nó, cho nên tôi dẫn nó xuống núi nhìn xem. Nhìn rồi, nó liền yên tâm.”

Cả khuôn mặt của Hàn Lộ đều là dấu chấm hỏi.

Con hổ này trông có giống xuống núi để nhìn con của nó đâu, ngược lại giống như đang xuống núi tìm ăn đấy chứ...

“Vậy nó muốn ở lại đây mấy ngày sao?”

“Không cần, chỉ cần để nó ở lại nửa ngày, tôi sẽ đưa nó về ngay. Thật ra khoảng cách cũng gần, nó muốn đến đây lúc nào cũng được. Chỉ là...”

Chỉ lo nó sẽ làm cô sợ.

Thật ra đại vu không hề dặn Dương Sí phải đích thân đưa hổ mẹ đến đây, là Dương Sí tự mình nghĩ đến dáng vẻ vì sợ hãi mà trốn tránh lão hổ của giống cái nhỏ nên mới xung phong nhận việc hộ tống hổ mẹ xuống núi.

Đương nhiên anh ấy cũng xấu hổ khi nói về điều này, vì vậy lập tức nói lập lờ cho qua.

“Đúng rồi, tôi nghe mấy người trong tộc nói rằng hôm nay cô tặng cho Hợp Khương hai món bảo bối, nhưng mà Hợp Khương hẹp hòi quá, không chịu lấy ra cho mọi người xem. Cô tặng cho cô ấy cái gì vậy?”

“Bảo bối?”

Hàn Lộ sửng sốt một lúc mới nghĩ ra đó là thứ gì, có lẽ là hai trái dừa đấy. Cô quay đầu nhìn về phía sau, chạy đến bãi biển cách đó không xa, nhặt một chiếc gáo dừa rỗng rồi quay trở lại.

“Thứ mà bọn họ nói có lẽ là thứ này đi, nó gọi là trái dừa. Trong trái dừa chín sẽ có nước dừa rất ngọt, uống xong còn có thể lấy làm đồ đựng nước, miễn cưỡng cũng có thể nói là bảo bối nhỉ. Anh có muốn không? Ở đây có rất nhiều, nhưng đều ở trên cây cao, tôi không thể trèo lên được...”

“Vậy cô có muốn không?”

Vẻ mặt của Dương Sí cực kỳ nghiêm túc, Hàn Lộ bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, cô giả vờ bình tĩnh nhìn đi hướng khác, lặng lẽ xoa xoa lỗ tai nóng rực của mình.

“Tôi...”

Ban đầu cô định nói không cần, nhưng vừa nhìn sang hổ con ở bên cạnh, nghĩ đến canh cá nấu bằng nước dừa của nó vẫn chưa đâu vào đâu, cuối cùng vẫn phải gật đầu.

“Muốn...”

“Vậy đi thôi, cô chỉ đường, tôi đi hái.”

Dương Sí là người thuộc phái hành động, nói đi liền đi, Hàn Lộ vội vàng dập lửa rồi chạy bước nhỏ đuổi theo anh. Đi chưa được mấy phút liền nhìn thấy cây dừa.

Cũng là cây dừa đầu tiên mà Hàn Lộ nhìn thấy trên hòn đảo này.

Bởi vì cây dừa này gần chỗ ở của cô nhất, cho nên trái dừa ở xung quanh gốc cây đã bị cô nhặt sạch từ sớm. Nhưng hôm nay lại có hai trái dừa mới rơi xuống. Vừa vặn để cho hai người bọn họ nhặt được của hời.

Hàn Lộ đập vỡ một trái đưa cho Dương Sí, sau đó nhìn anh uống một ngụm lớn. Kết quả không chờ được lời khen ngợi như mong đợi.

“Uống không ngon à?”

“Ngon, uống ngon...”

Hàn Lộ: “...”

Uống ngon sao anh lại nhíu lông mày chứ?!

Chẳng lẽ Dương Sí không thích nước dừa?

Trên đời có ngàn vạn loại người, tự nhiên khẩu vị của mỗi người cũng khác. Có người thích ăn thứ này, nhưng người khác lại cực kỳ chán ghét.

Đại diện tiêu biểu nhất chính là sầu riêng.

Yêu thì yêu đến chết đi sống lại, ghét lại ghét đến mức ước gì nó biến mất khỏi thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment