Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117. Giống Cái Nhỏ, Tôi Thật Là Thông Minh 6

Chương 117. Giống cái nhỏ, tôi thật là thông minh 6 Chương 117. Giống cái nhỏ, tôi thật là thông minh 6

Dương Sí có lẽ là loại người không quen uống nước dừa.

“Uống không quen thì đừng uống nữa, đưa nó cho tôi.”

“Uống quen mà!”

Giống như muốn chứng mình lời mình nói không phải là giả, Dương Sí ôm lấy trái dừa uống ừng ực ừng ực mấy ngụm, uống cho cạn sạch không còn gì.

Người đàn ông này không kiểm soát được biểu cảm trên mặt, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, thế mà vẫn cứng miệng nói rằng uống rất ngon.

“Không ngon cũng không sao, sao anh phải miễn cưỡng bản thân mình như vậy chứ.”

“Thật ra thứ này uống rất ngon, giống như nước vậy, uống vào liền không còn khát nữa. Chẳng qua thứ này dùng để chứa nước thì rất tiện. Có thể hái mấy trái khác trên cây sao? Nếu có thể thì tôi sẽ hái xuống hết.”

Dương Sí thả vỏ dừa xuống, chà sát hai bàn tay lại với nhau, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để trèo lên cây rồi.

Hàn Lộ ngẩng đầu nhìn kỹ một lúc, không phải bị lá cây che mất tầm nhìn thì cũng bị ánh nắng mặt trời chói chang rọi vào mắt, dù thế nào cũng nhìn không rõ.

“Được rồi, anh cứ xem đó mà làm thôi. Nếu trái nhỏ quá thì đừng hái.”

“Tôi biết rồi, vậy cô đứng xa một chút, kẻo lát nữa đụng trúng vào người.”

Dương Sí dặn dò xong liền đi đến bên cạnh cây dừa, một tay phủ lên thân cây, ánh mắt liền thay đổi. Anh dùng cả tay lẫn chân trèo lên cây với tốc độ cực nhanh, giống như con khỉ.

“Anh...”

Cẩn thận chút, còn chưa nói hết câu, liền bị nuốt trở về.

Hàn Lộ nhìn đến trợn mắt há mồm, cô nghĩ tới Dương Sí có thể trèo cây, nhưng không nghĩ tới anh có thể trèo nhanh như vậy. Đây còn là người sao? Thân cây trần trùng trục không có bất cứ một điểm đặt tay nào, làm sao anh có thể trèo nhanh như vậy??

“Tiểu Lộ, cô đứng xa ra một chút, tôi muốn ném dừa xuống phía dưới.”

“Được.”

Hàn Lộ im lặng lùi về phía sau một chút. Khi cô nhìn lên lần nữa, chỉ thấy được đôi chân dài đó của Dương Sí. Nửa người trên của anh đã bị vùi lấp bên trong những tán lá dừa rậm rạp.

Ở trên cây, Dương Sí duỗi đầu thăm dò nhìn xuống bên dưới, sau khi chắn chắn rằng giống cái nhỏ đã đứng xa rồi, bấy giờ anh mới bắt đầu ném dừa xuống đất. Bịch bịch bịch bịch một chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên, từng trái dừa tươi mới bị ném trên bãi cát.

Trái dừa trên cây gần như đã bị hái hết thì Dương Sí mới dừng tay lại. Ngay khi anh đang muốn trèo xuống, chợt nghe thấy giống cái nhỏ bảo anh chờ chút đã.

“Dương Sí! Anh có thể giúp tôi tách ra vài phiến lá dừa hay không?”

“Lá cây?”

Dương Sí quay đầu lại nhìn một chút, lá cây vừa to vừa dài, đoán chừng giống cái nhỏ cầm hai phiến thôi đã cử đậy không được rồi. Cô ấy muốn thứ này làm gì vậy?

Mặc dù trong lòng có thắc mắc nhưng Dương Sí cũng không hỏi, chir nghe theo cô mà làm, tách lá dừa ra ném xuống. Chẳng mấy chốc, cây dừa với tán lá xum xuê đã biến thành trụi lủi.

Hàn Lộ ôm một đống lá dừa cười đến híp mắt.

Với những chiếc lá dừa này, cô có thể dựng một chiếc lều đơn giản. Cô còn có thể sử dụng những chiếc lá này để đan thành chiếu để nằm nữa.

Dùng thứ này làm thành chiếu nằm thoải mái hơn cỏ khô nhiều.

Dương Sí từ trên cây trèo xuống rồi mới hỏi ra điều thắc mắc trong lòng.

“Cô cần nhiều lá cây vậy để làm gì?”

“Lợp nhà a.”

“Nhà á?”

“Ừm...chính là nơi để ở, sau này anh đến sẽ thấy.”

Tâm trạng của Hàn Lộ lúc này rất tốt, cho dù không thể ôm hết đống lá này về, điều đó cũng không trở ngại cô vui vẻ. Cô chia lá thành hai phần và dự định mang về trong hai đợt.

Sao Dương Sí có thể để cô làm loại công việc tốn sức này được, một tay anh gom lá dừa lại khiêng hết lên vai, một tay khác ôm mấy trái dừa. Bước chân mạnh mẽ thoăn thoắt như sinh ra gió, dường như trên vai anh chỉ là một mảnh không khí.

Hàn Lộ nhìn đến ngây người, vì ngay cả một nửa trong số đó mà cô cũng nhấc không nổi.

Thật sự là hâm mộ ghen tị hận a, nếu như cô có được thể chất như Dương Sí thì còn dựng nhà cỏ làm gì, ngay cả nhà gỗ đều không đáng kể ấy chứ.

Ừm...

Nhà gỗ...

Hàn Lộ động tâm rồi.

Mặc dù hiện tại cô không thể dựng được nhà gỗ, nhưng cô có thể nghĩ trước về nó mà. Chờ tộc Bạch Hổ ổn định lại, liệu lúc đó cô có thể dùng một chút đồ ăn để đổi lấy lao động hay không?

Cũng không phải là không thể.

Hiện tại, đồ ăn cũng không phải là thứ rất dư dả, gia đình Hợp Khương thương yêu cô ấy nên mới để cô ấy ăn no, nghe cô ấy nói những gia đình khác gần như đều không có thức ăn dự trữ.

Có hi vọng!

Nghĩ như vậy, cô dường như đã nhìn thấy ngày mà mình sống trong căn nhà gỗ. Hàn Lộ ôm mấy trái dừa đi ở phía sau cười như một đứa ngốc.

Bình Luận (0)
Comment