Dương Sí thả đống lá dừa xuống, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô.
“Cô đang suy nghĩ gì vậy, ngay cả đường cũng không nhìn, coi chừng ngã đấy.”
Hàn Lộ chỉ cảm thấy hai tay trống rỗng, mấy trái dừa đã bị Dương Sí lấy đi. Đầu vừa nóng lên liền nhịn không được hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
“Dương Sí, anh nói xem, sau khi bộ tộc của các anh ổn định lại rồi, tôi có thể đổi đồ ăn cho tộc của các anh nhờ các anh giúp tôi làm chút chuyện không?”
“Làm chút chuyện? Chuyện gì vậy? Tại sao phải lấy đồ ăn ra đổi?”
Từ nhỏ Dương Sí đã tiếp thu và thấm nhuần quan niệm giúp đỡ lẫn nhau của tộc Hổ, sao anh có thể biết được mối quan hệ thuê mướn của hiện đại chứ.
Hàn Lộ há to miệng, nhất thời không biết phải nói thế nào cho anh rõ, đột nhiên cô tỉnh táo lại. Bản thân cô thật ngốc mà, bây giờ nói với Dương Sí về chuyện dựng nhà thì sớm quá, muốn làm những chuyện đó sao có thể nói rõ ràng được.
Vẫn là chờ bọn họ ổn định tộc địa đã, và bản thân cô cũng ổn định hơn, rồi lại nói sau.
“Không có gì, tôi vừa mới váng đầu.”
Dương Sí nghi ngờ nhìn vào hai mắt cô, thấy cô không có ý định nói thì chỉ có thể ôm dừa trở về, sau đó tiếp tục vận chuyển những trái dừa còn lại.
Tới tới lui lui hết năm sáu chuyến thì cũng chuyển xong.
Hàn Lộ đếm một lượt, tổng cộng bốn mươi ba trái.
Chậc chậc, người đàn ông biết trèo cây thật khủng bố.
“Ách... anh hái chừng này dừa, phải mang về bờ bằng cách nào đây?”
Dương Sí: “...”
Hai người đều trợn tròn mắt.
Bốn mươi ba trái nha, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mang ba trái xuống biển và bơi về bờ, tới tới lui lui đoán chừng hết sức.
Hàn Lộ nhìn biển, rồi lại nhìn đống dừa, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô lấy một sợi tơ từ trong đống giao tiêu của mình ra.
“Đây là cái gì thế?”
Dương Sí ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô ôm lấy trái dừa rồi cầm cái thứ vừa trắng vừa mảnh ấy trái quấn một chút, phải quấn một chút, hoàn toàn không hiểu cô đang làm gì.
Hàn Lộ vừa buộc trái dừa vừa giải thích: “Đây là giao tiêu của tộc Giao Nhân chúng tôi, chiếc váy trên người tôi được đan từ thứ này đấy. Giao tiêu rất bền chắc, tôi dùng nó buộc những trái dừa này lại với nhau, chờ anh về bờ, chỉ cần nắm lấy một đầu dây là có thể kéo hết dừa theo lên bờ.
Cô nhớ là trái dừa có thể lơ lửng trên mặt nước, chỉ cần buộc chúng lại với nhau, với thể lực của Dương Sí , anh có thể kéo chúng lên bờ dễ như trở bàn tay.
Dương Sí nghe cô nói mà như rơi vào trong sương mù, chuyện duy nhất mà anh nghe hiểu là giao tiêu này là thứ chỉ có ở tộc Giao Nhân.
Giống cái nhỏ biết thật nhiều thứ.
Cô biết nhóm lửa, biết đánh bắt các loại hải sản, biết nấu các món ăn ngon, còn biết tự làm váy áo xinh đẹp. Hơn nữa, cô còn rất thông minh!
Dương Sí có nghĩ nát óc cũng không thể liên hệ cô với giống cái lười biếng không ra gì ở kiếp trước.
Hoặc là, cô hoàn toàn không phải là giống cái nhỏ của kiếp trước...
Hàn Lộ buộc chặt quả dừa, vừa lơ đãng ngẩng đầu lên liền thấy người ngồi đối diện đang nhìn mình chằm chằm.
“Trên mặt tôi có dính thứ gì à?”
Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới Dương Sí lại trả lời rất chân thành.
“Hả? Có, có.”
Anh không chỉ trả lời mà còn duỗi tay qua. Xem tư thế này là là muốn giúp cô lau vết bẩn trên mặt đây mà.
Hàn Lộ chưa từng thấy người nào “thành thật” như người này bao giờ. Sau hai giây sửng sốt, cô nhìn thấy bàn tay thô ráp đó không sạch hơn khuôn mặt của mình chỗ nào hết trơn.
Nếu như để bàn tay đó sờ lên mặt mình, không bẩn cũng thành bẩn mất.
Trong nháy mắt, các loại ý niệm không ngừng xẹt qua trong đầu Hàn Lộ, khi bàn tay Dương Sí xém chút nữa chạm vào mặt Hàn Lộ, cô lập tức nghiêng đầu tránh đi.
“Tôi, tôi sẽ tự mình làm.”
Cô cũng không biết mặt mình dính bẩn ở chỗ nào, dù sao cứ chà loạn lên là được.
Hai mắt của Dương Sí tối sầm, anh lặng lẽ thu tay lại, dáng vẻ đáng thương hề hề ngồi xuống một bên. Anh chỉ ngồi đó và nhìn Hàn Lộ buộc dừa lại với nhau, không nói gì thêm nữa.
Bầu không khí nhất thời có chút kỳ lạ, Hàn Lộ có lòng muốn tìm chút chuyện để nói, nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng là lại nói không nên lời.
May mắn thay, sau khi hổ con ăn bạch tuộc xong đã vui vẻ chạy về phía này.
Có nó chạy tới chạy lui, hai người lại có chủ đề để nói. Hàn Lộ chủ yếu hỏi về một số vấn đề trong chuyện nuôi nấng hổ con, Dương Sí cũng trả lời cực kỳ nghiêm túc, chuyện trước đó cũng dần cho qua.