Khi hai người nói chuyện với nhau, sắc trời cũng dần tối xuống.
Toàn bộ trái dừa đã được buộc lại với nhau, vốn đã có thể đi rồi.
Nhưng con hổ mẹ đang nằm trên bãi cát không hề có chút ý định nhúc nhích cái mông của mình, nhìn dáng vẻ mắt nhắm mắt mở của nó như thể muốn ở lại đây ngủ luôn.
Dương Sí gọi nó mấy lần, nó đều làm bộ mắt điếc tai ngơ, bất động như núi.
Hàn Lộ không dám qua đó gọi nó, cũng không dám giữ nó lại.
Hổ con còn tốt, một là còn nhỏ, hai là cô đã ký khế ước với nó, nó sẽ không làm hại cô.
Hệ số nguy hiểm của hổ mẹ quá cao, huống chi nó còn không có chủ nhân trói buộc.
“Dương Sí... bây giờ phải làm sao? Anh có thể đưa nó đi không?”
Dương Sí nhíu chặt mày, do dự có nên đánh nó hay không.
“Có thể thì có thể, nhưng phải dùng sức mạnh.”
Một mình anh có thể mang một con hổ đi. Nhưng nếu dùng biện pháp thô bạo, con hổ này chắc chắn sẽ phản kháng, lỡ không xử lý tốt còn khiến giống cái nhỏ bị thương.
Đại vu chỉ nói dẫn nó đến thăm hổ con, lại không nói nếu nó không chịu đi thì phải làm sao, Dương Sí cũng gặp khó rồi.
Hàn Lộ đau đầu nhức óc vuốt vuốt ấn đường, dùng biện pháp mạnh hiển nhiên chính là hạ sách.
Đúng là mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó.
“Nó sẽ không ở lì không chịu đi đó chứ?”
“Sẽ không! Gần đây trong tộc rất bận, nó cũng phải về giúp đỡ. Đại vu sẽ quản thúc nó, sẽ không để nó chơi bời mãi ở bên ngoài.”
Dương Sí bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Nhưng hôm nay có vẻ như nó không chịu đi rồi.”
Hàn Lộ nhìn thân hình đồ sộ trên bãi cát, da đầu của cô run lên, muốn nói lại thôi hết nửa ngày, cuối cùng vẫn là nói ra.
“Vậy anh, vậy anh, anh phải về rồi sao? Anh về rồi, con hổ này...”
Trong lòng cô không muốn Dương Sí về, nhưng muốn cô mở miệng giữ anh ở lại thì cô lại nói không nên lời.
Biểu hiện của Hàn Lộ quá rõ ràng, dù Dương Sí có ngốc tới mấy thì cũng hiểu, anh lập tức mượn dốc xuống lừa[1] nói: “Nếu nó đã không về tộc thì tôi cũng không về, tôi phải trông chừng nó. Cô yên tâm, tôi sẽ không để nó khiến cô bị thương.”
[1]Mượn dốc xuống lừa (借坡下驴) : Nghĩa đen là xuống khỏi con lừa nhờ địa thế thuận lợi, nghĩa bóng chỉ hành động lợi dụng tình thế, khá giống mượn gió bẻ măng (Nhưng để mượn gió bẻ măng lại hơi nặng nề)
Sau khi nghe được lời này của Dương Sí, Hàn Lộ lập tức yên tâm hơn rất nhiều. Khi nhìn hổ mẹ, cô cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, cũng có tâm tư nghĩ đến những chuyện khác.
Vì đêm nay trên đảo có thêm hai vị khách, chỉ nhiêu đây đồ ăn là không đủ.
“Anh đói bụng chưa? Đói thì ăn mấy con cua này đi. Chờ anh ăn xong tôi sẽ dạy anh đan giỏ, khi thủy triều rút xuống, chúng ta lại đi tìm đồ ăn.”
Dương Sí sờ lên bụng theo bản năng, quả thật có chút đói. Anh cũng không từ chối, gặm sạch sẽ mấy con cua mà Hàn Lộ đào ra.
Anh vừa gặm cua vừa nhóm lửa.
Ừm...
Còn rất hiền huệ.
Hổ con đã sống trên đảo mấy ngày nên đã sớm quen với ánh lửa, nhưng hổ mẹ vẫn chưa quen, nó từng trải qua cảnh cháy rừng, khi thấy Dương Sí đốt lửa, hổ mẹ bất giác lùi lại, đôi mắt trợn to tràn đầy sợ hãi.
Chẳng qua chẳng có ai quan tâm nó.
Dương Sí đang bận rộn cùng Hàn Lộ học cách đan giỏ.
Đan giỏ quá phức tạp, mà thời gian lại có hạn, nguyên liệu cũng có hạn nốt, Hàn Lộ chỉ có thể dạy anh một số thứ đơn giản trước. Cô giữ lại một ít lá dừa để làm lều và đan chiếu, số còn lại thì lấy ra đan giỏ.
Trông Dương Sí ngốc nghếch thế, không ngờ anh học đan giỏ thì lại nhanh như vậy. Trừ hai lần đầu bện sai vị trí, sau khi được uốn nắn lại thì toàn bộ quá trình sau đó đều thông suốt, thành phẩm làm ra thậm chí còn đẹp hơn so với món đồ do “sư phụ” Hàn Lộ làm.
Đỏ mặt a...
Một người học đan lát mười mấy năm như cô lại không bằng một người mới học như anh.
Vì thế...
Hàn Lộ quyết tâm lấy lại danh dự cho mình vào tối nay lúc hai người ra biển bắt hải sản.
Nhưng rõ ràng là cô đã đánh giá quá cao bản thân.
Khi trời tối xuống, cô chính là một kẻ mù lòa không hơn. Cho dù có ngọn đuốc, cùng lắm cũng chỉ là kẻ mù có thể nhìn thấy chút chút. Tình hình trước mắt là cô ấy còn chưa kịp nhìn thấy thứ gì thì Dương Sí đã bắt được nó.
Lúc đầu còn có thể nghe thấy Dương Sí la hét vì bị càng cua kẹp trúng hoặc là bị vỏ sò cào rách da, nhưng sau đó chỉ còn nghe được tiếng ném đồ vào sọt vọng lại.
Còn bản thân cô sau hai lần té ngã, đã bị Dương Sí cưỡng chế ngồi xuống tảng đá ngầm.
Hàn Lộ chống cằm ngồi trên tảng đá ngầm, trái tim trong lồng ngực đã sớm chết lặng.
Hôm nay cô mất mặt quá mà.
Muốn khóc...