Dương Sí cực kỳ có hứng thú với việc ra bờ biển bắt hải sản, mỗi lần nhìn thấy một loại hải sản mà anh không quen biết đều phải mang đến hỏi Hàn Lộ một chút. Vào ban đêm khi thủy triều rút xuống, nguồn hải sản ở đây lại rất nhiều, nhờ phúc của anh mà cái giỏ của Hàn Lộ tối hôm nay trực tiếp bạo tăng.
Mãi cho đến khi trở về bên cạnh đống lửa, Hàn Lộ mới nhìn thấy rõ thành quả thu hoạch của buổi tối hôm nay.
Mấy con cá, mấy con cua, mấy con ốc biển, mấy con…
Trời đất, còn có hai con tôm hùm nữa…
Số hải sản mà Dương Sí bắt được chỉ trong một đêm này còn nhiều hơn so với số hải sản mà cô cực khổ bắt được trong mấy ngày qua.
Thật sự là đố kỵ muốn chết, tại sao người của bộ tộc Giao Nhân lại không có khả năng nhìn vào ban đêm như thế này chứ? Nếu như cô cũng có thể nhìn thấy vào ban đêm, mảnh biển cả này coi như cô nhận thầu hết.
Chao ôi…
Quả nhiên, ông trời sau khi mở ra một cách cửa cho bạn thì đồng thời cũng sẽ đóng lại một cánh cửa khác.
Hàn Lộ cười thầm rằng mình quá tham lam, cô quay đầu nhìn lại trên hải đảo. Có ánh lửa ấm áp, có một khối bông trắng như tuyết, còn có một đống thức ăn nữa.
Khụ….Người đàn ông tên Dương Sí này đã bị cô tự động bỏ qua.
Cuộc sống yên tĩnh thảnh thơi như thế này, cần phải biết tự thỏa mãn nha.
“Tiểu Lộ, mấy thứ này cần phải ăn như thế nào?”
Dương Sí chỉ biết là mấy con cua và con cá này có thể dùng để nướng, còn những thứ khác thì cho tới bây giờ anh còn chưa thấy qua chứ đừng nói là được ăn.
Hàn Lộ nhìn qua nhìn lại trong hai cái giỏ, chọn ra hai gia hỏa đang ẩn nấp ở bên trong.
“Cái này, vừa chạm vào một cái là nó sẽ phình to lên, nó gọi là cá nóc, trên thân nó có kịch độc. Nếu không được xử lý tốt thì ăn vào sẽ chết người đấy. Sau này anh có nhìn thấy nó cũng đừng có bắt.”
Mặc dù cô là một ngư dân bám biển lâu ngày, nhưng cách xử lý cá nóc như thế nào cô cũng không biết.
Trước kia lúc cô ở thời hiện đại có lúc cô cũng sẽ bắt được cá nóc này, cũng chỉ cầm lên chơi đùa một chút rồi bán đi. Còn ăn thì cô cũng chưa từng ăn thịt cá nóc bao giờ.
Nghe nói rằng hương vị cá nóc này cực kỳ ngon, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng ăn qua.
Dương Sí giống như một người cực kỳ tò mò, cũng ngồi xổm xuống cầm con cá nóc lên lật tới lật lui cẩn thận đánh giá một lúc, sau khi nhìn rõ ràng mới đem chúng quăng trở lại trong biển.
Tiếp đó anh lại nhấc lên một con tôm hùm rồi hỏi Hàn Lộ.
“Vậy còn con này thì sao? Con này không có độc phải không?”
Vừa nãy lúc ở trên bờ biển Hàn Lộ có nói cho anh nghe về mấy cái tên, tuy rằng anh vẫn còn nhớ kỹ mấy cái tên đó nhưng lại không thể phân biệt được con nào là tên gì, vậy nên anh không biết thứ ở trước mắt rốt cuộc là cái gì.
“Đây là tôm hùm, không có độc, ăn ngon lắm đấy!”
“Đây là ốc đông phong, cũng không có độc.”
“Đây là cá đầu đen, không có độc…”
Hàn Lộ lần lượt giới thiệu từng con cho Dương Sí nghe, ngoại trừ mấy con cá nóc lúc đầu là có độc, cô còn phát hiện mấy con ốc lòng gà trộn lẫn trong đống ốc biển.
Ốc lòng gà hình trái xoan, bề ngoài giống như trái tim gà, hoa văn bên ngoài rất phong phú. Loại này lấy ra để ngắm thì có thể được, còn ăn thì thôi, chỉ cần một con ốc lòng gà nho nhỏ giống như vậy nhưng độc tố bên trong có thể độc chết được một người trưởng thành.
Ở trong biển, những loại sinh vật có độc kỳ thật còn có rất nhiều, những kiến thức này để từ từ sau này rồi cô sẽ dạy cho người của tộc Bạch Hổ.
Dương Sí nghe thấy thế lập tức trở nên nghiêm túc, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng con người đấy!
Ném xong cá nóc và ốc lòng gà trong tay xuống biển, Hàn Lộ lại kiểm tra thêm một lần nữa, xác định những thứ còn lại trong giỏ có thể ăn được mới bắt đầu thu thập.
Những thứ này ngoại trừ hai con cá là Dương Sí định mang trở về trong tộc, còn lại anh đều định ăn hết trong đêm nay. Đoán chừng mấy con cua vừa rồi anh ăn còn chưa đủ no.
Hàn Lộ ngẫm lại cũng đúng, không riêng gì Dương Sí chưa ăn no mà con hổ lớn kia cũng chưa ăn no. Đem toàn bộ mấy thứ thu hoạch đêm nay ăn hết thì mới có thể no bụng được.
Có vẻ như trước đó cô chưa thực sự nghiêm túc chú ý tới sức ăn của một người đàn ông trưởng thành và một con hổ trưởng thành.
Được rồi, cứ ăn trước đi đã, ăn xong không đủ thì lại nói sau.