Hàn Lộ trước tiên chọn ra mấy con cá, cạo vảy moi ruột xử lý toàn bộ.
Dương Sí và con hổ nhỏ ngồi xổm ở bên cạnh nhìn cô làm.
“Thì ra thứ ở trên da con cá cần phải cạo sạch…”
Sống qua hai đời, Dương Sí cho tới bây giờ còn không biết cần phải đem cạo sạch thứ này. Trước kia anh ta đều trực tiếp cầm lên tay ăn luôn, chỉ để no bụng.
Hàn Lộ vừa cạo vảy vừa dạy cho anh.
“Ngoại trừ vảy cá này, còn có thứ đồ ở trong bụng nó cũng phải làm sạch ném đi. Giống như cái này này, nó là túi mật đắng, nếu như túi mật này bị vỡ ra thì sẽ dính vào bên trên thịt cá làm cho thịt rất đắng, cá sẽ rất khó ăn.”
Dương Sí: “…”
Cũng chẳng trách, cá mà anh ta ăn được ở chỗ giống cái nhỏ đều ngon vô cùng, nhưng vừa về đến trong tộc thì cá ăn vào miệng lại cực kỳ đắng.
Thì ra là bởi cái gọi là túi mật đắng này.
“Nhớ, nhớ rồi.”
Hàn Lộ đem cá đã xử lý xong đặt lên một mảnh lá dừa sạch sẽ, lại đem mấy con cua với mấy con ốc biển kia gom lại một chỗ, rửa sạch cát dính bên trên xong thì để đó.
Những thứ này đợi chút nữa trực tiếp nướng ăn luôn.
Ngoài ra còn có hai con tôm hùm nữa.
Ở trên bờ biển tôm hùm không phổ biến lắm, cũng chỉ thỉnh thoảng có vận khí tốt mới bắt gặp được, nó theo thủy triều dâng lên vào gần đến bờ, đến lúc chưa kịp trở lại biển sâu mới có thể bị bắt được hai con như thế này.
Tôm hùm cho dù là nướng hay là ăn sống mùi vị cũng rất ngon.
Có con hổ nhỏ ở đây, Hàn Lộ sẽ ưu tiên ăn sống tôm hùm. Đương nhiên, đây là tôm hùm do Dương Sí bắt được nên phải có sự đồng ý của anh trước đã.
“Dương Sí, mấy con tôm hùm này có thể cho con hổ nhỏ ăn được không?”
Dương Sí vẫn không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ hỏi ngược lại.
“Cô không ăn nó à?”
“Tôi không ăn đâu, vừa nãy mới uống một quả dừa nên bụng vẫn không đói.”
Hàn Lộ đương nhiên là muốn ăn, tuy nhiên ở trong kiếp trước cô đã từng được ăn không ít, cũng không kém lần này. Thịt tôm hùm so với thịt cá sống càng thêm thơm ngon hơn, con hổ nhỏ tuyệt đối sẽ thích ăn.
Con hổ nhỏ ở bên cạnh không biết có phải là nghe hiểu lời cô nói hay không mà nó không ngừng đi vòng vòng xung quanh con tôm hùm đó.
“Vậy thì cho nó ăn đi.”
Bình thường Dương Sí đối với mấy con non ở trong bộ tộc cũng vô cùng yêu thương, nếu như giống cái nhỏ đã không ăn thì cho con hổ nhỏ kia cũng không có gì.
Hàn Lộ nghe được liền cao hứng, cầm lấy con tôm hùm rồi vặn đầu nó ra. Ăn sống nên không cần phải chú ý quá nhiều, vừa vặn cái đầu một cái, lớp thịt ở bên trong liền lộ ra ngoài.
Thịt tôm hùm trong suốt óng ánh bị ánh lửa dát lên một tầng màu cam nhàn nhạt lấp lánh, nhìn thực sự mê người. Con hổ nhỏ lần này không còn đi vòng vòng nữa, nó thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh Dương Sí chờ được cho ăn.
Hàn Lộ lại hơi lúng túng một chút.
Sau khi vặn cái đầu của tôm hùm ra, nhưng thịt bên trong vẫn rất khó lấy. Nếu như lúc này ở thời hiện đại thì chỉ cần cầm cái kéo cắt một đường ở giữa rồi tách ra là có thể lấy thịt ra được rồi, nhưng ở nơi này chỉ có con dao xương thì lại không có tác dụng lắm, nó quá cùn.
Dương Sí thấy cô cầm con tôm hùm, sầu não nhíu mày không hề động thủ, phảng phất như gặp phải chuyện gì đó khó khăn. Anh vội vàng ngồi xuống và hỏi cô: “Có chuyện gì thế?”
Hàn Lộ nhìn Dương Sí một chút rồi thử thăm dò: “Dương Sí, anh có thể đem cái này tách ra hai bên không?”
Cô chỉ vào vỏ của con tôm hùm rồi ra hiệu cho anh dễ hình dung.
“Cô đưa đây, để tôi thử một chút…”
Dương Sí cũng không xác định là mình có thể làm được hay không, dù sao thì lúc anh bắt được thứ này cũng có cảm giác vỏ ngoài của nó rất cứng rắn.
Sau khi cầm lên tay thử sờ lại một lần nữa, quả thật nó cứng vô cùng.
Nhưng mà chỉ cần tách ra hai bên thôi…
“Cẩn thận đừng để bị đứt tay, nếu không được thì…”
Lời nói “không cần miễn cưỡng” còn chưa kịp nói ra, cô đã nghe được mấy tiếng rắc rắc giòn tan vang lên, một miếng trên vỏ con tôm hùm đã bị Dương Sí bóc ra.
Hàn Lộ: “…”
Lợi hại lợi hại!
Dương Sí bị ánh mắt thán phục của cô làm cho mát lòng mát dạ, chỉ cảm thấy trên người mình dường như có thêm một nguồn sức mạnh vô hạn. Cái vỏ cứng của con tôm hùm anh chỉ bật thêm mấy cái nữa là hoàn toàn tách ra.