Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122. Giống Cái Nhỏ, Tôi Xin Lỗi 3

Chương 122. Giống cái nhỏ, tôi xin lỗi 3 Chương 122. Giống cái nhỏ, tôi xin lỗi 3

Sau khi tách ra rồi thì những chuyện còn lại đều dễ làm, Hàn Lộ cầm lấy con dao xương vừa bóc vừa cạo, rất nhanh liền đem toàn bộ thịt tôm hùm bóc ra.

Số thịt lấy được ước chừng to bằng cánh tay nhỏ bé của cô ấy.

Hàn Lộ theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, nhịn xuống sự xúc động ở trong nội tâm rồi cầm lấy gai xương cắt ra một miếng thịt tôm hùm. Đang chuẩn bị đút cho con hổ nhỏ ăn, cô vừa cúi đầu liền phát hiện Dương Sí đang lặng lẽ xoa bóp ngón cái.

Vừa nãy nhìn anh tách vỏ tôm hùm thoải mái như vậy, còn tưởng rằng anh không bị thương nữa chứ, thì ra…

Chắc là rất đau…

Trong lòng Hàn Lộ lập tức dâng lên một trận áy náy, suy nghĩ một chút rồi cô đem thịt tôm hùm trong tay đưa cho Dương Sí. Tôm là do anh bắt, miếng đầu tiên phải đưa cho anh ăn mới đúng.

Dương Sí nhìn thấy thịt tôm hùm ở trước mặt mình, anh lập tức sửng sốt, không hiểu gì cả.

“Không phải là cho con hổ con ăn à?”

“Nó à, thịt tôm hùm vẫn còn nhiều như vậy mà, anh là đại công thần nên phải đưa cho anh nếm thử trước.”

Ánh mắt của giống cái nhỏ chân thành tha thiết, còn đang cười với mình nữa, Dương Sí chỉ cảm thấy trong ngực được lấp đầy cảm xúc khiến anh cũng muốn cười theo.

“Nếm thử nhé?”

Hàn Lộ giơ tay lên lắc lắc miếng thịt tôm hùm trong tay, ý bảo Dương Sí đón lấy.

Dương Sí vừa định đưa tay ra đón, đột nhiên nhớ tới lúc mình tách vỏ tôm hùm ra đã dùng sức quá mạnh nên hình như đã bị sưng lên.

Nếu như bị giống cái nhỏ nhìn thấy, có phải cô ấy sẽ nghĩ mình rất vô dụng hay không?

Không được!

Không thể để cô ấy nhìn thấy được!

Đầu óc Dương Sí nóng lên, không dùng tay đón lấy mà trực tiếp duỗi đầu ra đem miếng thịt đang phiêu đãng trong không trung vào trong miệng.

Bởi vì động tác của anh quá nhanh, đầu lưỡi dường như còn đụng phải một thứ gì đó mà không nên đụng vào.

Không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trệ.

Một hồi lâu sau Hàn Lộ mới phản ứng được, gương mặt lập tức ửng hồng, bàn tay nhanh như điện xẹt rút tay về, lại cầm phần thịt còn lại của con tôm hùm nghiêng người sang đút cho con hổ nhỏ, không dám nhìn thẳng vào trong mắt Dương Sí nữa.

Người này có phải là cố ý không thế?

Chắc là không phải đâu…

Đầu ngón tay phảng phất còn lưu lại cảm giác ấm áp vừa rồi. Hàn Lộ có hơi hoảng hốt, đến lúc này cô mới phản ứng được, mình thế mà lại cùng với một người đàn ông ở trên đảo này ở chung suốt cả một đêm.

Trước đó cô chỉ lo đề phòng con hổ mà quên mất Dương Sí cũng là một người đàn ông trưởng thành.

Cô vẫn còn nhớ rõ đêm đầu tiên sau khi cô xuyên không tới nơi này, suýt chút nữa cô đã bị Dương Sí…

Hàn Lộ càng suy nghĩ càng hoảng hốt, lúc đút cho con hổ nhỏ ăn cũng không chú ý, không phải đút lên mũi thì cũng là đút lên đầu.

Con hổ nhỏ có thể cảm nhận được tâm tình hoảng hốt của cô, nó cũng không dám náo loạn nữa, khi cô đút tới trên đầu thì nó tự mình ngẩng đầu lên ăn, khi cô đút tới cái mũi liền cúi đầu.

Thịt tôm hùm thanh ngọt ngoại trừ miếng đầu tiên ra, còn lại đều không có vị gì nữa.

Bầu không khí quỷ dị sau khi Dương Sí chủ động đứng dậy rời đi mới xem như hòa hoãn trở lại. Cũng không biết là anh đi đâu, dù sao thì Hàn Lộ không nhìn thấy anh ở đâu cả.

Qua gần nửa giờ sau đó, theo một trận mấy tiếng xào xạc vang lên càng lúc càng gần, Hàn Lộ lúc này mới thấy được bóng dáng của Dương Sí.

Anh ta…đang kéo về rất nhiều lá dừa.

Ít nhất cũng bằng lượng lá của ba cái cây.

“Anh lấy nhiều lá dừa về như vậy làm gì thế?”

“Để đan giỏ…”

Trên mặt Dương Sí trong nháy mắt xuất hiện một chút rối rắm, nhưng suy nghĩ một chút vẫn không có cách nào đem mấy lời trong lòng nói ra. Anh kéo mấy cái lá ngồi xuống một chỗ cách Hàn Lộ khá xa.

Chỗ kia không chỉ cách Hàn Lộ khá xa, cách đống lửa cũng xa, lại vừa vặn ngăn ở phía trước mặt con hổ lớn kia nữa.

Hàn Lộ vốn định gọi Dương Sí đến bên cạnh đống lửa để đan giỏ, nhưng nghĩ lại người ta có thể nhìn được vào ban đêm, có gọi hay không gọi cũng không ảnh hưởng gì cả.

Mà anh ngồi xa như thế, trong lòng cô hình như còn yên tâm hơn không ít.

Như thế này cũng tốt.

“Ô ô…”

Con hổ nhỏ ăn vẫn chưa no, bắt đầu quấn lấy cô muốn ăn thêm. Hàn Lộ vội vàng thu hồi tâm tư nhỏ bé trong lòng mình, đem số hải sản đã chuẩn bị xong chuyển đến bên cạnh đống lửa.

Bình Luận (0)
Comment