Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123. Giống Cái Nhỏ, Tôi Xin Lỗi 4

Chương 123. Giống cái nhỏ, tôi xin lỗi 4 Chương 123. Giống cái nhỏ, tôi xin lỗi 4

Đại đa số đều dùng phương pháp nướng, bản thân các loại sinh vật biển đã mang theo vị mặn, sau khi trải qua củi hun khói nướng nữa, hương vị của nó quả thật có thể làm ngã gục những người chỉ biết ăn thịt sống ở nơi đây.

Mấy con cá cô cũng định nướng, nhưng mà hình như là con hổ nhỏ đợi không kịp liền tự mình bắt đầu gặm. Nhìn bộ dạng này có vẻ nó còn rất thích thú nữa.

Hợp Khương nói rằng con hổ của cô ấy không thích ăn cá, có lẽ là vì không được xử lý sạch sẽ. Cá chưa được xử lý túi mật đắng của nó, nghĩ cũng biết ăn vào sẽ chẳng thấy ngon.

Con hổ nhỏ có thể ăn được, đương nhiên là rất tốt. Hàn Lộ lo lắng cho nó nên giúp nó gỡ hết xương bên trong ra.

Cá biển bình thường không có mấy xương nhỏ, cá đầu đen thì lại càng ít xương hơn, chỉ có một đường xương sống, thịt vừa nhiều lại tươi ngon. Hàn Lộ sau khi gỡ xương ra thì mặc kệ, trực tiếp đặt cá lên lá dừa để cho con hổ nhỏ ăn từ từ.

Dương Sí ngồi một mình ở phía xa, im lặng đan giỏ, cô cầm đến cái gì thì anh ăn cái nấy, nếu không có anh cũng không gọi.

Cảm giác yên tĩnh đến quá phận.

Tuy nhiên đêm này trời tối người yên, Hàn Lộ cũng không dám đi qua đó tìm anh nói chuyện.

Toàn bộ hải sản nướng xong khoảng chừng nửa giờ, hơn phân nửa số đó tiến vào trong bụng Dương Sí, còn lại tất cả đều bị con hổ lớn ăn. Con hổ nhỏ thì ăn tôm hùm và một con cá đầu đen, ăn đến no căng cả bụng, mấy loại hải sản nướng khác nó không thèm quan tâm.

Chờ cho hai con hổ đi ngủ, Hàn Lộ cũng chào Dương Sí một tiếng rồi đi ngủ.

Đống lửa vẫn để đó không tắt, vì tắt lửa thì cô sẽ không có cảm giác an toàn.

Đại khái là bởi vì trên đảo có một người đàn ông, còn có một con hổ lớn nữa, Hàn Lộ trước sau vẫn có chút lo lắng không dám ngủ. Cô nằm trên đống cỏ khô suy nghĩ về kế hoạch xây dựng nhà của mình.

Thành thật mà nói, để xây dựng một ngôi nhà ở trên đảo, vẫn là làm nhà bằng đá là tốt nhất. Thoáng khí, chống bão, chống ẩm, chỉ cần nền móng được xây dựng tốt thì bão có đến đây cô cũng không sợ.

Ở thời hiện đại trong làng chài nhỏ của cô, ngôi nhà chính là được xây dựng bằng đá tảng. Nghe ông nội nói ngôi nhà đó đã ở ba thế hệ mà vẫn kiên cố vô cùng. Mỗi lần bão đến, trốn ở trong nhà là cực kỳ an tâm.

Đáng tiếc là nơi này điều kiện có hạn, không có xi măng hay là những loại vật liệu xây dựng khác, cũng không có những tảng đá được mài nhẵn để cho cô sử dụng.

Cho nên chỉ có thể lùi lại một bước, xây nhà bằng gỗ.

Tất nhiên, điều này cần phải có người hỗ trợ mới được. Nếu không thì chỉ dựa vào sức lực nhỏ bé của một mình cô thì phỏng chừng đến tận khi cô chết già cũng không thể xây xong căn nhà.

Sức lực của cô cùng với mấy người đàn ông ở nơi này chênh lệch quá nhiều, cô dựng một căn lều cỏ thì hẳn là còn có thể. Nhưng nếu như xây nhà, ít nhất phải có thêm mấy thân cây thật to để làm cột chống. Với sức lực của cô thì đương nhiên là không thể làm được.

Đợi cô có thời gian qua một hòn đảo khác xem một chút, nếu ở hòn đảo bên kia thích hợp để ở lại hơn bên này thì cô sẽ ở đó luôn, rồi xem lúc nào đó đi tìm nhờ người tộc Bạch Hổ giúp đỡ.

Hàn Lộ suy nghĩ tới suy nghĩ lui, không biết lúc nào thì ngủ mất.

Dương Sí có thể nghe được tiếng hít thở của giống cái nhỏ dần trở nên đều đặn, biết cô đã ngủ say rồi. Trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy có thể ngủ nhanh như vậy, chứng tỏ cô ấy đối với chuyện vừa rồi hẳn là cũng không quá để ý.

Không biết vì sao giống cái nhỏ lại có phản ứng lớn đối với sự đụng chạm của mình như vậy, trong lòng Dương Sí thật sự hối hận muốn chết. Sớm biết như vậy thì anh đã dùng tay đỡ lấy miếng thịt tôm kia rồi.

Làm cho giống cái nhỏ đột nhiên khẩn trương lên, anh muốn nói chuyện bình thường với cô cũng không còn cơ hội.

“Ôi…”

Dương Sí thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua đằng xa kia rồi lại cúi đầu tiếp tục sự nghiệp đan giỏ của mình.

Trong đầu giống cái nhỏ có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái. Giống như cái lá cây trước mắt này, chỉ cần đan đan một chút là có thể làm ra được một cái giỏ để đựng đồ rồi.

Đúng rồi, hình như cô ấy còn nói muốn làm một cái chiếu trải để ngủ nữa.

Dương Sí lại thò đầu ra nhìn một chút, giống cái nhỏ bây giờ đang nằm ngủ ở trên đống cỏ khô.

Ngủ trên đống cỏ khô từ xưa đến nay, Dương Sí ngược lại cũng không hề cảm thấy gì. Tuy nhiên có lẽ là do giống cái nhỏ da mịn thịt mềm nên ngủ trên đó cũng không được thoải mái.

Cho nên cái chiếu này làm sao để đan ra được đây?

Giống cái nhỏ còn chưa dạy anh cách làm mà…

Bình Luận (0)
Comment