Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 124 - Chương 124. Giống Cái Nhỏ Một Mình Phải Cẩn Thận 1

Chương 124. Giống cái nhỏ một mình phải cẩn thận 1 Chương 124. Giống cái nhỏ một mình phải cẩn thận 1

Thời gian dần dần trôi qua từng chút từng chút một, mặt trăng cũng treo trên bầu trời mỗi lúc một cao hơn, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Đống lửa cháy bập bùng ở cách đó không xa bởi vì không được tiếp thêm củi mà trở nên nhỏ dần, đến một lúc sau đã hoàn toàn tắt hẳn.

Dương Sí vẫn không bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng chút nào, anh vẫn đang tập trung nghiên cứu mày mò thí nghiệm với mấy cái lá dừa ở trên tay. Bàn tay không ngừng đan lại, rồi lại mở ra.

Mặc dù anh không biết cụ thể chiếu là cái gì, nhưng mà nó dùng để trải ra nằm lúc đi ngủ, như vậy đơn giản chính là bằng phẳng vuông vắn hơn một chút so với cỏ khô.

Mấy lá dừa này anh đã đan lại thành một tấm bằng phẳng, anh cũng đã nằm thử rồi, cũng đan được thành một tấm lớn, nhưng rồi vẫn chưa thể hình dung ra được phần mép và mối nối phải đan như thế nào.

Vậy cho nên anh bị mắc kẹt ở chỗ này, vẫn không ngừng thử đủ mọi cách để có thể nối chúng lại với nhau.

Làm một mạch cho đến tận rạng đông.

Đến khi Hàn Lộ tỉnh lại, ở trên đảo hoàn toàn không thấy bóng dáng một ai hết ngoại trừ con hổ nhỏ.

Dương Sí đâu rồi??

Cô đứng dậy và nhìn một vòng xung quanh xem thử, ở chỗ mà trước đó Dương Sí đã ngồi còn để lại hai cái giỏ, mấy quả dừa thì lại không thấy đâu.

Ngoài ra còn không thấy mẹ của Tiểu Tuyết đâu nữa cả.

Vậy nên, đây có phải là Dương Sí đã dẫn theo con hổ rời đi rồi hay không?

Nhưng mà tại sao lại không hề nói với cô một tiếng nào hết mà đã rời đi rồi, có chuyện gì mà anh phải đi vội vàng như vậy?

Lúc anh vẫn còn ở đây, trong lòng Hàn Lộ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng sau khi anh rời đi rồi thì trong lòng cô lại cảm thấy luyến tiếc.

“Thôi được rồi, đi rồi thì đi đi, ở một mình càng tự do thoải mái hơn.”

Hàn Lộ có chút rầu rĩ tự nhủ thầm trong lòng rồi ôm lấy con hổ nhỏ của mình, chuẩn bị quay trở về lấy dụng cụ đi tìm thức ăn. Kết quả là ngay khi cô vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy ở chỗ mình ngủ có một mảng màu xanh lá cây.

Trước đó ở chỗ này trải một lớp cỏ khô, xơ xác héo vàng, bây giờ lại biến thành một cái chiếu đan bằng lá cây màu xanh biếc mát mắt.

Hàn Lộ nhìn mà chỉ thấy sững sờ.

Vừa nãy lúc cô đứng lên, chỉ lo nhìn xung quanh nên cũng không chú ý đến sự khác thường ở dưới thân mình. Khó trách khi cô chống tay để đứng dậy, thấy cảm giác dưới bàn tay hơi là lạ.

Cô chậm rãi đi qua đó rồi ngồi xổm xuống, nhấc mảnh chiếu đan bằng lá cây kia lên nhìn kỹ lại một chút.

Trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

Buổi tối hôm qua lúc cô đi ngủ rõ ràng là ngủ trên một đống cỏ khô. Kết quả là sáng nay sau khi tỉnh lại liền đổi thành một tấm chiếu đan bằng lá dừa, nhất định đây chính là tác phẩm của Dương Sí, hơn nữa anh còn bế mình nằm vào đó.

Dương Sí không biết cách đan chiếu, vậy nên anh dùng phương pháp đan giỏ để làm. Tuy nhiên cũng đã bị cải tiến qua, tấm chiếu này vuông vức hơn nhiều. Nguyên cả tấm chiếu lớn này mặc dù cách đan có hơi lộn xộn một chút nhưng đây chính xác là một tấm chiếu không sai.

Hàn Lộ cũng không biết giải thích cái cảm thụ trong lòng lúc này là như thế nào, chỉ là vừa có hơi chua xót, nhưng lại có chút ấm lòng.

Chiếu chỉ là cái mà do cô thuận miệng nói ra, không nghĩ tới anh lại ghi nhớ ở trong lòng. Ngày hôm qua cô còn hiểu lầm anh như vậy mà anh cũng không hề tức giận, lại còn suốt cả một đêm mò mẫm đan cái chiếu này cho cô nữa.

Cái người đàn ông này…

Thật khó để làm cho người ta có thể kháng cự lại được!

Hàn Lộ lại thả con hổ nhỏ đang ôm trong tay xuống, nằm lên để cảm thụ. Tuy rằng vẫn có hơi cấn người nhưng so với cỏ khô mà nói thì đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.

Chờ cho một ngày nào đó cô có thời gian rảnh rồi lại dùng giao tiêu để đan một tấm ga trải giường và chăn mền, dùng để trải lên đó, quả thực chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy dễ chịu rồi.

Tưởng tượng đến viễn cảnh đó đã thấy tuyệt vời!

Hàn Lộ còn đang đắm chìm trong ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp sau này của mình, đột nhiên từ trong không trung truyền đến tiếng sấm ầm ầm.

Cả người chỉ trong nháy mắt đã thanh tỉnh trở lại.

Xong rồi, nhìn tình hình này thì có vẻ như trời sắp mưa.

Mấy ngày nay trôi qua quá mức thoải mái đã làm cô quên mất rằng một ngày nào đó trời sẽ đổ mưa. Bây giờ lều cỏ vẫn chưa được dựng lên, nếu trời mưa lúc này chắc chắc sẽ bị ướt!

Mây đen đã dần dần kéo đến, Hàn Lộ không dám trì hoãn thêm nữa, ngay cả thức ăn cũng không kịp đi tìm, cô vội vàng bồng con hổ nhỏ vừa mới thả xuống lên rồi đi tìm đồ để dựng lều cỏ.

Bình Luận (0)
Comment