Mắt thấy trời rất nhanh sẽ đổ mưa, chỉ có thể dựng một cái lều đơn giản trước đã. Cũng may mấy cái lá dừa đã có sẵn ở đây nên cô không cần phải mất công đi lấy về.
Sau hơn một giờ đồng hồ bận rộn, cuối cùng mấy cột lều đỡ vào một bên vách đá cũng được dựng lên. Có giao tiêu để cố định lại, coi như cũng tương đối chắc chắn. Cô lại dùng cỏ khô và lá dừa phủ ở bên trên, một cái lều đơn giản đã được hoàn thành.
Vì để tránh cho gió thổi bay, cô còn dùng rất nhiều tảng đá đè ở bên trên lại nữa.
Vừa đặt xong viên đá cuối cùng, những giọt mưa đã bắt đầu rơi xuống. Hàn Lộ tranh thủ thời gian chạy đến trên bờ cát ôm con hổ nhỏ vào bên trong lều cỏ, lại đem số than củi và giao tiêu mà cô đã tích lũy được chuyển đến bên trong lều cỏ.
Đương nhiên, còn có tấm chiếu hình thủ quái dị mà Dương Sí đã đan cho cô nữa.
Chạy qua chạy lại mấy lần, mưa cũng dần trở nên nặng hạt hơn, mấy giọt nước mưa đánh vào trên mặt làm cho đau rát. Hàn Lộ chỉ có thể buông tha cho mấy quả dừa ở trên bãi biển, quay trở lại bên trong lều cỏ.
Tuy nhiên bởi vì cô làm vội vàng nên trong lều cỏ vẫn có mấy chỗ chưa được che kín lắm, nước mưa theo những chỗ đó rơi xuống tí tách, giống như vòi nước bị hỏng không khóa chặt được.
Cô cố gắng tu sửa một chút, kết quả là che được ở bên này thì lại bị hở ở bên kia. Hàn Lộ tức giận dứt khoát mặc kệ, ôm con hổ nhỏ lùi vào trong góc.
Trên người cô lúc này mặc cái váy đan bằng giao tiêu, không sợ thấm nước, cho dù cái chiếu ở dưới mông có bị thấm nước đi chăng nữa thì có lớp váy chắn lại, trên người cô vẫn hoàn toàn khô ráo.
“Ùng ục…”
Tiếng sấm trên bầu trời vừa dừng lại, Hàn Lộ liền nghe được âm thanh từ trong bụng mình truyền ra.
Cô đói bụng rồi.
Lúc này đại khái là khoảng chín giờ sáng, từ buổi tối hôm qua cô đã không ăn gì rồi, bụng lúc này đã đói meo, cần được bổ sung năng lượng khẩn cấp.
Con hổ con nhất định cũng đói bụng, thấy bộ dáng uể oải không hề có chút tinh thần nào.
Hàn Lộ vuốt ve con hổ nhỏ, cúi đầu muốn trấn an nó mấy câu, kết quả là cô há miệng nhưng lại không thể thốt lên một lời nào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao cô lại biến thành câm rồi??!
Hàn Lộ vừa vội vừa tức, không ngừng thử cách này đến cách khác nhưng kết quả vẫn là nói không ra lời. Cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này mà thôi.
Lần này, chủ tớ cả hai người cùng mệt mỏi như nhau.
Tiếng sấm ở bên ngoài lều cỏ vẫn ì ầm vang lên như cũ, mưa cũng không thấy nhỏ đi chút nào. Trời mưa nặng hạt như vậy, căn bản không có biện pháp ra ngoài tìm thức ăn.
Trong lòng Hàn Lộ buồn bực, vừa tức giận vừa thở dài không ngừng.
Cô nghĩ thầm trong lòng, chờ lần này sau khi mưa tạnh, nhất định cô phải đưa việc dự trữ thức ăn vào danh sách quan trọng ưu tiên của mình mới được. Nếu không lại gặp phải mấy trận mưa như thế này, cô nhịn ăn một vài bữa thì không sao cả, nhưng còn con hổ nhỏ này thì phải làm thế nào đây.
Nếu như cô đã nuôi nó thì phải chịu trách nhiệm với nó, để cho nó phải chịu đói bụng thì cô không phải là một chủ nhân tốt.
Nghĩ đến chủ nhân, Hàn Lộ lại nhớ đến con chó già mà cô đã nuôi lúc còn ở thời hiện đại kia, trong lòng càng thêm buồn vô cớ. Mình và ông nội đều không còn nữa, nó cũng sẽ không còn nhà, cũng không biết hiện tại nó thế nào rồi, liệu có bị mấy kẻ ăn thịt chó bắt đi không.
Đại khái là thời tiết kiểu này sẽ dễ dàng làm cho con người ta nhớ đến những chuyện thương cảm, tâm tình Hàn Lộ dần trở nên sa sút.
Phải mất một hồi lâu cô mới phản ứng lại được, trong đầu cô hình như có thêm mấy âm thanh gì đó rất khó hiểu.
Những âm thanh này không liên tục mà ngắt quãng, giống như tín hiệu điện báo ở trong mấy bộ phim chiến tranh tình báo mà cô xem hồi trước.
Tít tít tít, cảm giác rất khó chịu.
Hàn Lộ có hơi nghi ngờ liệu có phải đầu óc mình bị hỏng ở chỗ nào không. Chẳng lẽ mình là một người máy, bị mắc mưa một cái liền bị chập mạch??
Suy nghĩ lung tung không biết bao nhiêu lâu, âm thanh ở trong đầu rốt cuộc cũng dừng lại không vang lên nữa. Mưa cũng dần dần ngừng lại.
Hàn Lộ rất nhanh liền đem khúc nhạc dạo ngắn quăng ra phía sau đầu, dù sao thì bây giờ chuyện quan trọng trước mắt phải làm chính là tìm thức ăn.
Trận mưa này đến thì nhanh, nhưng đi cũng rất nhanh. Giống như một trận mưa bình thường như bao trận mưa khác.
Nhưng Dương Sí thì lại biết, trong vòng mười ngày kế tiếp trời vẫn sẽ tiếp tục mưa như thế này. Sau khi mưa ngừng hẳn là sẽ có nửa tháng nắng chói chang.
Sau đó….
Chính là vụ cháy rừng thứ hai xảy ra…