Anh không có cách nào để ngăn cản được, lửa ở trên trời giáng xuống, ai mà biết nó sẽ rơi xuống ở chỗ nào. Anh cũng không có khả năng để cho người của bộ tộc mình mạo hiểm đi canh giữ trong rừng núi.
Trước không nói có thể bị mấy bộ tộc khác đánh lén hay không, chỉ mới nói rằng ngay khi lửa bùng lên, có thể chạy trốn thoát được cũng không có bao nhiêu người.
Giống cái nhỏ đã dạy anh hai phương pháp để dập lửa, tuy rằng rất hữu dụng nhưng chỉ là đối với ngọn lửa nhỏ mà thôi. Còn đối với cả một đám cháy rừng lớn đến như thế thì hoàn toàn vô dụng, ngoại trừ trời giáng mưa to xuống để dập lửa, còn không thì cũng không ai có cách nào.
Anh cũng biết chính mình ích kỷ, chỉ cần bộ tộc mình có thể đảm bảo an toàn là được rồi, còn những người khác thì xem mệnh của họ đi.
Ở kiếp trước, tổn thất của bộ tộc Bạch Hổ và bộ tộc Thiên Lang là thảm trọng nhất. Sau khi vụ cháy rừng xảy ra, số lượng người còn lại của cả hai tộc gộp lại còn không bằng một nửa của mỗi bộ tộc lúc trước.
Mà tộc Man Ngưu sống ở bên cạnh bờ biển nên không bị ảnh hưởng của vụ cháy rừng, thực lực được bảo tồn hoàn hảo nhất.
Ngoài ra còn có bộ tộc Phi Ưng nữa, mặc dù bộ tộc bọn họ cũng tổn thất không ít tộc nhân nhưng bởi vì bọn họ đã cùng với tộc Man Ngưu kết minh nên thực lực đương nhiên cũng không tầm thường.
Còn tộc Minh Xà thì…
Không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể nói là xấu, dù sao thì vẫn còn tốt hơn so với tộc Bạch Hổ.
Tuy nhiên đến kiếp này, bộ tộc đứng bét bảng đương nhiên chính là bọn họ.
Giữa các bộ tộc bởi vì trước đó đã từng xảy ra cháy rừng nên đã ngừng tranh đấu lẫn nhau. Tuy nhiên tất cả các bộ tộc đều có một quyết định giống nhau chính là chờ cho tình hình trong tộc ổn định đã rồi lại tiếp tục cuộc tranh đoạt địa bàn.
Mà tộc Minh Xà kia chính là không nhịn được nên Minh Sâm mới lén lút lẻn qua chỗ bộ tộc Bạch Hổ để thám thính tin tức.
Minh Sâm kia lại là một người sĩ diện, lần đó anh ta chịu một vố đau ở tộc Bạch Hổ, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ mang theo rắn của anh ta lén lút trở về.
Trong tộc của bọn họ có không ít độc vật, Dương Sí vẫn rất kiêng kị.
Tuy nhiên hiện tại mọi người trong bộ tộc anh đã chuyển đến vùng đất mới để sinh sống, cho dù Minh Sâm có quay trở lại đó đi chăng nữa cũng sẽ không có chuyện gì.
Lúc trước Hòa Nhạc trở về bị thương, cô ta vẫn không hề biết về chuyện bộ tộc chuyển qua vùng đất mới. Mà Hòa Kim cũng chưa kịp nói cho cô ta biết thì cô ta đã theo Minh Sâm rời đi rồi. Cho nên Dương Sí cũng không quá lo lắng Minh Sâm sẽ đuổi theo đến tận nơi này.
Hơn nữa đợi cho vụ cháy rừng lần thứ hai xảy ra, phỏng chừng Minh Sâm cũng không còn tâm tư tìm đến nơi này gây phiền phức nữa.
Chỗ vùng đất sinh sống của tộc Minh Xà so ra còn gần chỗ ở tạm thời của tộc Bạch Hổ trước đó. Nếu như vụ cháy rừng xảy ra, người đầu tiên bị đốt chính là bọn họ.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã xảy ra vụ cháy rừng lần thứ hai.
Dương Sí cũng không có ý định đi báo cho bọn họ một tiếng.
Đúng như Dương Sí đã dự đoán, Minh Sâm sau khi trở lại tộc Minh Xà liền quấn lấy cha anh ta, muốn ông ta đưa ra hai con rắn độc nuôi ở trong tộc.
“Chỉ cần hai con thôi, cha à, con cũng không cần nhiều hơn đâu. Thù này nếu không báo thì con cũng ăn không nổi nữa, ngủ cũng không được nữa. Cha, cha đưa nó cho con đi.”
Đầu óc của Minh Sâm không được tốt cho lắm, nhưng cha anh ta thì lại không ngốc, không hề do dự lập tức cự tuyệt lời đề nghị của anh ta.
“Không được, năng lực của con vẫn chưa đủ để khống chế hai con rắn độc này. Cha biết con lần này chịu ủy khất, sau này sẽ tìm cách báo thù cho con, con cố gắng nhận nhịn thêm chút nữa đã.”
Vừa nghe phải tiếp tục nhẫn nhịn thêm, Minh Sâm liền bùng nổ rồi.
“Nhẫn nhẫn nhẫn! Rốt cuộc là phải nhẫn đến khi nào nữa?! Hiện tại tất cả các tộc xem như đã ổn định lại hết rồi. Tộc của chúng ta không phải cũng đã sớm ổn định rồi sao? Tại sao chúng ta vẫn còn phải nhẫn thêm nữa? Bộ tộc Bạch Hổ kia đã không còn là bộ tộc Bạch Hổ trước kia nữa, Hòa Nhạc cũng đã nói bây giờ trong bộ tộc cô ấy ngay cả mấy giống cái cũng phải theo đàn ông đi ra ngoài săn bắn, đàn ông có thể chiến đấu được còn có được mấy người nữa đâu, thực sự không đủ để chúng ta phải sợ hãi như thế. Cha, đến cùng thì cha đang sợ hãi cái gì vậy?”
“Ồ, Hòa Nhạc à? Chính là giống cái của tộc Bạch Hổ mà con mang về đó phải không?”
Minh Hà không trực tiếp trả lời câu hỏi của con trai mình mà chuyển đề tài câu chuyện sang phía khác.
Minh Sâm không chú ý đến điều đó, vừa nhắc đến Hòa Nhạc, nhất thời liền tắt lửa.
Anh ta vừa nghĩ đến nét mặt cái miệng đó của Hòa Nhạc, còn có lời thề với thần thú của mình nữa, nhất thời toàn bộ tim gan phèo phổi đều trướng đau.