“Nhắc đến cô ta làm cái gì vậy chứ…”
Minh Sâm mặt thối đến không chịu được.
“Cô ta là người mà con mang về từ tộc Bạch Hổ, đương nhiên là phải hỏi con muốn an bài cô ta như thế nào rồi.”
Minh Hà chưa từng gặp qua giống cái có tên là Hòa Nhạc kia, nhưng nghe mấy người ở trong tộc nói lại là dáng dấp cô ta trông rất xấu xí. Nhưng con trai ông ta trước đây cũng không phải là không có giống cái bộ dáng xấu xí bên mình, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy anh ta lại có vẻ thiếu kiên nhẫn đến như vậy.
Rốt cuộc là vì cái gì đây…
“Con có thể trở về đây được chắc là nhờ có cô ta hỗ trợ đúng không? Ở bên ngoài con nhớ đối xử với cô ta tốt một chút, cũng không thể để cho người ta nói thiếu tộc trưởng của tộc Minh Xà chúng ta là người không biết báo ân được.”
“Con! Được rồi được rồi, có nói thì cha cũng không hiểu đâu!”
Minh Sâm bực bội gãi đầu gãi tai, nhanh chóng lao ra khỏi sơn động của cha anh ta, ngay cả mục đích của mình khi đến đây anh ta cũng quên mất.
Vừa mới bước ra không được bao xa đột nhiên phản ứng lại mình đã bị mắc lừa, anh ta lập tức muốn quay trở lại. Đột nhiên anh ta chợt nghe sau lưng mình truyền đến một tiếng gọi A Sâm mềm nhũn.
Một tiếng này làm cho toàn thân anh ta nhũn hết cả ra.
“Tiểu Lan!”
Minh Sâm vừa quay đầu lại liền bắt lấy người phụ nữ đang nhào về phía anh ta.
Rắn vốn tính dâm, lại bị nhốt ở trong tộc Bạch Hổ một thời gian dài như vậy nên anh ta đã sớm nghẹn không được. Lại thêm giống cái âu yếm đang ở trong ngực mình như vậy, làm sao anh ta còn có thể nhịn nổi.
Hai người lập tức quấn lại một chỗ, lăn vào trong bụi cỏ làm thành chuyện tốt.
Thỉnh thoảng có một vài người đàn ông tộc Minh Xà đi ngang qua thấy như vậy muốn xông vào phân một chén canh, nhưng lại phát hiện người đó chính là thiếu tộc trưởng của bọn họ liền yên lặng quay người rời đi.
Lăn qua lộn lại không biết đến bao lâu, hai người ở dưới đất mới thở hổn hển mặc lại váy da thú đứng lên.
Tiểu Lan kêu đến khàn cả giọng, run rẩy vịn cây đứng lên, cự tuyệt bàn tay Minh Sâm đang đỡ lấy tay cô.
“Anh cái đồ xấu xa này, đi ra ngoài lâu đến như vậy cũng không chịu trở lại tìm em, vừa về đến còn dẫn theo một con hổ cái nữa, hừ, sau này anh cũng đừng có nói chuyện với em!”
Miệng thì nói như thế, nhưng thân thể vẫn cứ rúc vào trong ngực Minh Sâm, không động đậy nhúc nhích, ngữ khí cũng là mềm nhũn giống như đang làm nũng vậy.
Minh Sâm thích nhất là dáng vẻ này của cô ta, vừa cười vừa hôn mấy cái lên mặt rồi mở miệng nói một đống mấy lời buồn nôn rồi mới đề cập đến vấn đề chính.
“Cái con cọp cái kia cũng chỉ là mang về để che mắt thôi, em còn để ý đến cô ta làm gì? Bộ dáng bên ngoài xấu xí không nói, ngay cả tính cách cũng đặc biệt xấu, làm sao anh có thể vứt bỏ bảo bối như em để đi thích cô ta được?”
“Vậy thì A Vân đâu? Anh là thích cô ấy hay là thích em?”
Lại tới nữa….
Minh Sâm có chút đau đầu, cả hai giống cái này anh ta đều thích cả, nhưng hai người này lại luôn nhất định phải phân ra ai cao ai thấp, thật sự là không dễ trả lời mà.
“Em xem anh vừa mới trở về, gặp ai trước chẳng lẽ em còn không rõ sao? Được rồi, anh còn có việc bận một chút, em tự mình đi chơi đi, lát nữa anh sẽ đến tìm em sau.”
Lời này qua loa vô cùng, tuy nhiên Tiểu Lan lại rất biết điều, không hề ngăn cản anh ta nữa mà thoải mái thả người ra.
Cô biết thiếu tộc trưởng là muốn đi gặp A Vân, nhưng như vậy thì thế nào cứ, vừa nãy thiếu tộc trưởng vừa mới xong một trận khoái hoạt với mình trước cả cô ta. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô ta sẽ chiếm được trái tim của thiếu tộc trưởng.
Còn về phần cái con cọp cái mới từ tộc Bạch Hổ tới đây kia…
Dáng dấp xấu xí như vậy, ngay cả con hổ của mình cũng không có, còn là kẻ phản bội tộc nhân của mình, phi!
Thiếu tộc trưởng sẽ không bao giờ thích cô ta, cô ta đã dám đến tộc Minh Xà này thì sẽ có lúc cô ta sẽ phải hối hận!
Kỳ thật lúc này Hòa Nhạc đã có chút hối hận rồi!
Tộc Minh Xà hoàn toàn không hề tốt đẹp như cô tưởng tượng. Nơi này so với tộc Bạch Hổ còn kém hơn rất nhiều.
Còn có ánh mắt của mấy người kia lúc nhìn cô ta nữa, phảng phất như đang nhìn con sâu cái kiến, thực sự khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu.
Nhớ lúc trước khi khuôn mặt của cô ta vẫn chưa xảy ra chuyện, số lượng người trong bộ tộc theo đuổi cô ta cũng không phải là ít. Vị trí của cô ta ở trong bộ tộc chưa từng thấp như bây giờ.
Đến nơi này, ngay cả đầu cô ta cũng không dám ngẩng lên.
Cái tên Minh Sâm đáng ghét kia, đã đáp ứng mang mình đến tộc Minh Xà. Anh ta làm thì đã làm rồi, nhưng ngay khi vừa trở về mảnh đất của tộc Minh Xà thì lập tức đem mình ném cho mấy tộc nhân của anh ta, ngay cả mặt cũng không thấy đâu hết.
Không biết là ý tứ của anh ta hay là mấy người bên dưới tự tung tự tác mà sắp xếp cho cô ta ở trong một cái sơn động ẩm ướt, ngay cả nước cũng đọng lại chảy ròng ròng.