Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128.

Chương 128. - Chương 128. -

Người của tộc Bạch Hổ từ trước đến nay đều thích ánh nắng, thích môi trường khô ráo sạch sẽ. Dạng sơn động như thế này là kiểu mà cô ta không thích nhất.

Hòa Nhạc náo loạn mấy lần, lúc đầu vẫn có một vài người để ý đến cô ta. Đến sau thì dứt khoát không có ai thèm để ý nữa. Ném cô ta vào trong sơn động, thỉnh thoảng ngay cả thức ăn cũng không đem đến cho cô ta.

Vết thương ở trên người cô ta bởi vì Minh Sâm sốt ruột chạy đi nên không có thời gian để tĩnh dưỡng, cũng không có thảo dược để dùng nên đã bắt đầu bị thối rữa. Cộng thêm môi trường ẩm ướt ở trong sơn động nên thu hút rất nhiều sâu kiến, có mấy vết thương còn bám không ít trứng trùng.

Sau khi phát sốt hai ngày liên tục, cô ta biết không thể tiếp tục như vậy được nữa. Nếu còn tiếp tục, chắc chắn cô ta sẽ chết không phải nghi ngờ.

Cô ta không muốn chết, cô ta còn muốn gặp lại mẹ, gặp lại anh của mình.

Cánh tay đôi chân bị thương, chỉ cần cử động một cái liền đau thấu tim, Hòa Nhạc cắn răng, vì mạng sống của mình vẫn kiên trì bò ra khỏi sơn động.

Cũng là cô ta có vận khí tốt, vừa ra khỏi cửa liền gặp một bà lão tâm địa tốt nhất của tộc Minh Xà.

Bà lão đưa Hòa Nhạc về sơn động của bà ấy, xử lý vết thương cho cô ta, còn cho cô ta uống thuốc nữa. Chẳng bao lâu sau, cơn sốt thường đến lúc nửa đêm đã lui hẳn.

Nếu cô ta an phận chịu dưỡng thương cho tốt, ở trong sơn động của bà lão kia tĩnh dưỡng khoảng chừng mười ngày nửa tháng, với cái thể chất của cô ta nói không chừng có thể dưỡng tốt được bảy tám phần.

Nhưng mà cô ta không phải là một người an phần, thân thể vừa hơi tốt lên một chút liền chạy ra khỏi đó làm ầm ĩ muốn gặp mặt Minh Sâm.

Trước đó Minh Sâm mặc dù đã từng thề với thần thú, sẽ mang cô ta về tộc Minh Xà để cho cô ta được làm giống cái của anh ta, nhưng mãi vẫn chưa thực hiện.

Cô ta cảm thấy mình bị những người trong tộc Minh Xà chế giễu khi dễ chắc chắn là bởi vì cô ta chưa thực sự trở thành giống cái của Minh Sâm.

Nếu không thì, giống cái của một thiếu tộc trưởng, ai lại muốn chết mà đi khi dễ đây?

Hòa Nhạc là nghĩ như vậy, cô ta muốn Minh Sâm thực hiện lời hứa của mình. Như vậy sau khi cô ta có danh phận, ở trong tộc Minh Xà này cũng có thể ngẩng cao đầu.

Minh Sâm căn bản cũng không muốn phản ứng lại cô ta, nhưng mà cô ta làm ầm ĩ thực sự quá lợi hại. Mắt thấy cô ta chuẩn bị đem bộ dạng thảm hại của mình ở tộc Bạch Hổ nói ra, làm sao còn dám trốn tránh thêm nữa. Anh ta lập tức từ trong chỗ tối đi ra, một tay túm người kéo trở về sơn động của mình.

“Đến cùng thì cô muốn thế nào đây hả? Cô muốn đến tộc Minh Xà, tôi đã mang cô tới. Cô sợ người của tộc Bạch Hổ bắt cô trở về, tôi cũng đáp ứng sẽ bảo vệ cô an toàn rồi, vậy thì cô còn náo cái gì nữa chứ?”

Giọng điệu đặc biệt hung ác, Hòa Nhạc nghe đến mức cảm thấy cay mũi.

Cho đến tận bây giờ vẫn không có bất cứ ai hung dữ với cô ta như vậy.

Cho dù cô ta có ném đi con hổ con của mình thì anh trai cũng chỉ bất đắc dĩ nói hai câu, cũng chưa bao giờ hung dữ nói nặng lời như vậy.

Tính tình Hòa Nhạc lập tức cũng nổi lên.

“Anh nói tôi náo là náo cái gì? Mang tôi về tộc Minh Xà là được rồi à? Đem tôi ném trong một cái sơn động bể nát, ba ngày chỉ có hai lần thịt, có phải là muốn tôi bị chết đói không? Thời điểm lúc anh cầu tôi thả anh ra anh đã nói như thế nào? Anh đã thề với thú thần như thế nào chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?”

Minh Sâm vừa nghe được hai chữ thú thần lập tức tức giận không thôi.

Cho dù anh ta có chán ghét giống cái trước mắt như thế nào thì anh ta đã hướng lên thú thần để thề là sự thật, tuyệt đối không thể vi phạm lời thề. Nếu không thì nhẹ thì gãy tay gãy chân mà nặng là chết bất đắc kỳ tử.

“Tôi…tôi không quên, đây chẳng phải là vừa mới trở về bận rộn quá nhiều việc nên không thể chăm sóc tốt cho cô thôi sao? Để lát nữa tôi sẽ bảo với mấy người kia đổi lại một sơn động khác cho cô, để cho cô tự mình đi chọn có được không?”

“Không cần, sơn động này của anh cũng không tệ.”

Sơn động của thiếu tộc trưởng đương nhiên là không tệ rồi.

Khuôn mặt Minh Sâm trong nháy mắt liền đen mất một nửa, bộ dáng này của Hòa Nhạc nếu như nằm ở bên cạnh mình, vào ban đêm còn không phải là dọa anh ta chết khiếp sao?

“Không được, ngay cả Tiểu Lan A Vân mấy cô ấy cũng không có tư cách vào ở trong sơn động của tôi, cô dựa vào cái gì mà muốn vào đây ở?”

“Tiểu Lan? A Vân? Anh vẫn còn mấy giống cái khác nữa à?”

Khuôn mặt bị thương của Hòa Nhạc bởi vì tức giận mà nhăn thành một đoàn.

Minh Sâm dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc nhìn Hòa Nhạc, cười nói: “Cô sẽ không nghĩ rằng tôi đến một giống cái cũng không có chứ?”

Hòa Nhạc: “…”

Cô ta thật sự nghĩ như vậy đấy!

Cho nên mới vội vã để cho Minh Sâm hướng về thú thần phát lời thề, để trói buộc anh ta lại.

Cũng không biết lòng tự tin của Hòa Nhạc là lấy từ đâu ra…

Bình Luận (0)
Comment