Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129. Giống Cái Nhỏ Gần Đây Rất Bận Rộn 1

Chương 129. Giống cái nhỏ gần đây rất bận rộn 1 Chương 129. Giống cái nhỏ gần đây rất bận rộn 1

Thời gian qua Hòa Nhạc sống trong tộc Bạch Hổ quá an nhàn sung sướng nên cô ta căn bản không biết rằng ở bên ngoài sau khi vụ cháy rừng xảy ra, bây giờ địa vị của giống cái ở trong các bộ tộc đã xuống dốc không phanh.

Địa vị của giống cái trong tộc Minh Xà càng thảm hại hơn nữa, giống cái tộc Minh Xà trời sinh yếu ớt, so với mấy giống cái của tộc Bạch Hổ càng khó tự lực cánh sinh hơn. Hầu hết các cô ấy đều quen với việc dùng cơ thể của mình để lấy được cái mà mình muốn.

Minh Sâm có danh hiệu là tộc trưởng tương lai, đương nhiên có sức hấp dẫn vô cùng. Thời điểm chưa xảy ra chuyện cháy rừng, anh ta đã có không ít giống cái ở bên người rồi.

Cái khác biệt với tộc Bạch Hổ chính là, tộc trưởng của tộc Minh Xà có quyền uy tuyệt đối, sau khi bắt được con mồi trở về cũng là ưu tiên chọn trước. Chỉ có những thứ mà tộc trưởng đã chọn qua, tộc trưởng không cần mới có thể phân phát xuống dưới được.

Mà giống cái thì chỉ có thể được phân cho một chút xíu, muốn ăn no bụng cũng chỉ có thể dựa vào đàn ông mà thôi.

Cũng không phải ai cũng được công bằng giống như lão tộc trưởng của tộc Bạch Hổ.

Hòa Nhạc nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Minh Sâm cả nửa ngày, cuối cùng cô ta đành phải lựa chọn thỏa hiệp. Bây giờ cô ta đã quay lưng lại với tộc nhân của mình, căn bản là không có cách nào để trở về được, nếu như bây giờ cô ta từ bỏ việc ở lại tộc Minh Xà thì cô ta còn có chỗ nào để đi nữa chứ?

Cho nên, cô ta chỉ có thể tiếp nhận sự thật là Minh Sâm đã có giống cái. Chí ít là dáng dấp Minh Sâm vẫn rất đẹp mắt, có thể bù đắp cho sự thiếu hụt kia.

“Được rồi, có thì có cũng được. Nhưng mà hôm nay tôi tìm anh, cũng không phải là để nói về mấy cô ấy.”

Giọng nói của Hòa Nhạc trở nên hơi ngượng ngùng, không hiểu sao Minh Sâm đột nhiên có một dự cảm xấu.

“Vậy thì cô muốn nói cái gì…”

“Chính là…à…Chính là, anh đã phát lời thề với thú thần, rằng sau khi trở về tộc Minh Xà thì để tôi được làm giống cái của anh…”

Minh Sâm theo bản năng rùng mình một cái, suýt chút nữa anh ta không nhịn được mà chửi ầm lên.

Cái cô ả Hòa Nhạc này cũng không nhìn lại bộ dáng của mình xem thử! Với cái bộ dáng của cô ta bây giờ, sẽ xứng sao? Cô ta còn không biết xấu hổ mà đề cập đến nữa. Nếu sớm biết tính tình của cô ta như thế này, ban đầu anh ta ở tộc Bạch Hổ tình nguyện chịu đựng thêm mấy ngày đợi cha đến cứu, cũng không thèm để ý đến cô ta.

Thật sự là ghê tởm.

Cố gắng nén lại mấy lời khó nghe đã tràn đến bên miệng, Minh Sâm nở một nụ cười cứng ngắc.

“Chuyện này trước tiên không cần phải vội. Trên người cô lúc này vẫn còn rất nhiều chỗ bị thương, trước hết cô cần phải tĩnh dưỡng cho tốt cái đã. Hơn nữa tôi còn có việc phải ra ngoài, chờ khi tôi làm xong việc báo thù trở về, cô tĩnh dưỡng cũng đã tốt, chúng ta lại tiếp tục việc kia. Dù sao thì tôi cũng đã phát lời thề với thú thần rồi, cô còn sợ tôi vi phạm lời thề sao?”

“Tôi thấy anh chính là đang muốn…”

Kéo dài…

Hòa Nhạc cũng không quá cao hứng lắm, không trở thành giống cái của Minh Sâm, trong nội tâm của cô ta vẫn có cái gì đó không kiên định. Minh Sâm chỉ có thể nhịn xuống cảm giác ghê tởm, xuất ra bộ dạng giống như lúc anh ta đang dỗ dành Tiểu Lan. Kỳ thật chỉ cần thái độ anh ta hòa hoãn một chút, cộng thêm gương mặt kia nữa, hầu như không có một giống cái nào có thể cự tuyệt được anh ta. Hòa Nhạc cũng không ngoại lệ, rất nhanh cô ta đã bị dỗ dành đến mức đầu óc choáng váng, đáp ứng mấy lời của anh ta.

Còn để lộ ra không ít tin tức nội bộ của bộ tộc Bạch Hổ cho anh ta nữa.

Bao gồm cả vị trí nơi tộc nhân của bộ tộc Bạch Hổ sinh sống, vị trí cất giữ thức ăn, tất cả những điều cô ta biết đều nhất nhất nói cho Minh Sâm hết.

Hòa Nhạc cũng không hề lo lắng đến chuyện tộc Minh Xà sẽ đi tấn công tộc Bạch Hổ. Cho dù là có đi nữa thì cũng có thể đem mẹ và anh trai của cô ta đến đây. Lấy quan hệ của cô ta và Minh Sâm, sau khi những tộc nhân trước kia biến thành nô lệ, coi như cũng phải xem sắc mặt của cô ta để mà sống qua ngày. Chỉ nghĩ thôi đã thấy trong lòng thoải mái rồi.

“Đúng rồi, người đàn ông mà lần trước bắt được tôi ấy, anh ta tên là gì cô có biết không?”

“Anh ấy…”

Hòa Nhạc do dự một chút, vẫn là đem tên của Dương Sí nói ra.

Bình Luận (0)
Comment