Lúc này trong lòng cô ta vẫn thích Dương Sí, nhưng Dương Sí quả thật quá xấu xa, trong lòng đã không thích cô ta rồi mà còn thích người khác. Trước đó cô ta bị con hổ làm cho bị thương, anh ta đã không giúp đỡ mà còn thuận theo ý của đại vu trừng phạt cô ta nữa.
Đã như vậy thì cũng đừng trách cô ta lòng dạ ác độc.
Minh Sâm đã gặp qua rất nhiều giống cái, thấy Hòa Nhạc trong nháy mắt do dự như vậy, cảm xúc không nỡ đó đương nhiên làm anh ta hiểu được vì sao.
Vừa nghĩ đến cô ả quái dị trước mắt này một bên thì sống chết dựa vào mình, một bên thì trong lòng lại nghĩ về người khác, Minh Sâm quả thật muốn giết chết cô ta ngay tại chỗ.
Thế nhưng hai người có khế ước trói buộc, tạm thời anh ta không thể động thủ được.
Rất nhanh anh ta đã tìm được một cái cớ đem Hòa Nhạc lừa đi, sau đó tìm tới hai thủ hạ của mình.
Minh Sâm dự định thừa dịp buổi tối lúc cha anh ta đi ngủ, đi vào trong hang rắn lấy hai bảo bối ra.
Bởi vì sau này anh ta sẽ trở thành tộc trưởng nên cha anh ta cũng dạy anh ta cách khống chế những con rắn bảo bối ở trong hang rắn kia, anh ta chỉ là mượn đi hai con mà thôi, sau khi dùng xong sẽ trả lại, nghĩ thầm chắc hẳn cha sẽ không trách mình.
Kế hoạch của Minh Sâm rất tốt, ban đêm cũng thuận lợi trộm ra được ba con rắn độc. Mang theo hai người thủ hạ của anh ta, chỉ nói với A Vân một tiếng rồi hướng về phía vùng đất của tộc Bạch Hổ đi tới.
Đương nhiên, lần này nhất định anh ta cũng sẽ uổng công.
Trong lòng Dương Sí biết những người của tộc Minh Xà tâm tư quỷ dị, cho dù có vồ hụt cũng sẽ không buông tha việc tiếp tục tìm kiếm chỗ ở của tộc Bạch Hổ. Hơn nữa, qua một thời gian ngắn nữa sẽ xảy ra vụ cháy rừng lần thứ hai, đến lúc đó dã thú chạy đến cũng sẽ không ít. Cho dù như thế nào cũng đều phải làm tốt công tác phòng ngự của bộ tộc trước đã.
Cho nên từ sau khi anh trở về trên núi, anh vẫn không sắp xếp được thời gian lên đảo thăm giống cái nhỏ của mình.
Hàn Lộ cũng không lên núi nữa.
Liên tiếp mấy ngày trời đổ mưa làm cho lòng cô không hiểu sao cảm thấy vô cùng nặng nề, cô chỉ muốn tranh thủ thời gian dự trữ thêm một ít thức ăn, làm sao có tâm tình lên núi chơi nữa.
Mà cô lại còn phát hiện mình không chịu đói nổi, chỉ cần bị đói bụng là sẽ không thể nói ra lời. Không thể nói chuyện quả thật quá khó chịu, cô nhất định phải đảm bảo rằng mình có dự trữ đủ thức ăn mới được.
Hàn Lộ tính toán thời gian thủy triều xuống, không ngừng chạy đua vơ vét hải sản, cái giỏ luôn luôn đầy ắp chưa từng bị trống rỗng. Cũng may mà trời chỉ mưa có nửa ngày rồi lại tạnh nửa ngày, trong nửa ngày trời tạnh này mặc dù ánh nắng mặt trời không đủ lớn nhưng gió biển cũng rất to.
Mấy con cá mà cô bắt được kia đem ra phơi chừng một ngày là có thể cất được rồi.
Đáng tiếc là những thứ này không thể cất được quá lâu, dù sao thì thời tiết thực sự quá tệ. Trời thì mưa liên tục, ngay cả không khí cũng ẩm ướt, cá phơi khô mới cất giữ không được bao lâu đã bị mốc meo.
Hàn Lộ một bên tìm thêm thức ăn dự trữ, một bên tìm kiếm chỗ ở mới.
Lúc này cô không còn ghét bỏ sơn động nữa, có sơn động thì ít nhất còn có thể nhóm lửa được!
Mấy ngày nay lửa của cô chưa từng được nhóm lên, mỗi ngày chỉ ăn hàu biển cùng với thịt cá sống để no bụng, thực sự là không quen nổi.
Cảm giác toàn bộ dạ dày cô đều lành lạnh.
Con hổ nhỏ thì ngược lại rất vui vẻ, ngoại trừ thịt hàu biển nó không ăn ra, còn lại thịt cá sống hay ngao biển thì nó đều ăn say sưa ngon lành.
Chỉ mới mấy ngày thôi mà đã thấy nó lớn thêm một vòng rồi.
Thời điểm Hàn Lộ đi ra ngoài bắt hải sản, nó cũng nhảy nhót bên này bên kia cùng với cô đi ra ngoài. Hai cái móng vuốt nho nhỏ tuy rằng vẫn chưa sắc bén lắm, nhưng lúc đào ngao biển gì đó vẫn là dư sức.
Có thể nói mấy ngày hôm nay việc ăn uống của nó đều là tự cung tự cấp. Một chút cũng không cần Hàn Lộ phải quan tâm.
Thật là một đứa bé ngoan.
Cứ như vậy, hai chủ tớ ở trên hòn đảo nhỏ lại qua thêm mười ngày.
Thời tiết mưa dầm cuối cùng cũng qua, từ sáng sớm mặt trời đã ló dạng.
Hàn Lộ làm sao còn ngủ được nữa, cô một đường kéo lấy con hổ nhỏ đến trên bờ cát phơi nắng. Mấy ngày nay mưa dầm cả người vô cùng buồn bực, cảm giác như cả người sắp mốc meo đến nơi rồi.
Chờ cho mặt trời lên cao hơn một chút, cô lại đem phần lương thực dự trữ mang ra đặt trên mấy tảng đá lớn, phơi nắng từng chút một.
Mấy ngày nay trời mưa cô cũng không hề nhàn rỗi, vẫn liên tục dùng giao tiêu dệt túi đựng lương thực của mình. Cô dùng mấy cái que nhỏ được vuốt tinh tế để dệt, cái túi được dệt ra dày đến mức cát cũng không thể lọt ra được.