Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131. Giống Cái Nhỏ Gần Đây Rất Bận Rộn 3

Chương 131. Giống cái nhỏ gần đây rất bận rộn 3 Chương 131. Giống cái nhỏ gần đây rất bận rộn 3

Nếu muốn túi dệt ra dày hơn chút nữa, phỏng chừng phải dùng đến phương pháp của người xưa là dùng khung cửi để dệt. Nhưng mà cô không có kỹ năng đó, cũng không có công cụ, vậy cho nên đời này đại khái sẽ dùng theo dạng này.

“Tư…Tư…”

Âm thanh quen thuộc lại vang lên ở trong đầu, Hàn Lộ ngẩn người rồi lại tiếp tục công việc cúi đầu nạy hàu biển của cô. Âm thanh này mỗi ngày đều phải vang lên một hai lần, cô đã sớm quen thuộc với nó rồi.

Không biết là do cái gì phát ra, cũng không tìm thấy ở trên đảo chỗ nào có âm thành này. Nó cứ cổ cổ quái quái, làm cho lòng người cảm thấy phiền não.

Hàn Lộ liền dứt khoát mặc kệ nó, dù sao thì nó cũng chỉ vang lên mấy tiếng rồi thôi, đối với cô dường như cũng không có ảnh hưởng gì.

Thế nhưng mà…

Cũng đã gần hai giờ trôi qua, âm thanh tư tư vẫn tiếp tục vang lên ở trong đầu, thậm chí càng lúc càng lớn hơn nữa.

Hàn Lộ nhức đầu đem cái giỏ quăng lên phía trên bờ biển, ngay cả con cua ở trong giỏ bò ra ngoài cô cũng không quan tâm. Cô ôm đầu lảo đảo ngồi bệt xuống ở trên bãi cát.

Con hổ nhỏ có thể cảm nhận được tâm tình của chủ nhân giờ phút này cực kỳ không tốt, nó rất thức thời không có tiến lên quấy rầy. Nó còn chủ động đem con cua biển sắp chạy trốn xuống biển đuổi trở lại vào trong giỏ, trông coi cái giỏ một tấc cũng không rời.

“Tư…Y…Ôi…”

Không biết đã qua bao lâu, âm thanh vang lên trong đầu Hàn Lộ không còn là mấy tiếng tư tư đơn giản như lúc đầu nữa mà có chút biến hóa. Ngay cả âm thanh cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.

Trong nháy mắt cô cảm thấy âm thanh này rất quen tai, phảng phất như là đã từng nghe qua ở đâu đó. Nhưng lúc này trong đầu cô rối bời, cố gắng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.

Ngồi trên bờ cát đến quên cả thời gian, cũng quên thủy triều lên, chờ cho đến khi nước biển lạnh buốt tràn qua mông cô thì Hàn Lộ mới phản ứng được.

Tuy nhiên cô không đứng dậy ngay lập tức, bởi vì cô cảm giác khi cô ngồi trong nước biển thì âm thanh ở trong đầu không còn bén nhọn như vậy nữa.

Mặc dù âm thanh vẫn còn đó, nhưng đã dịu hơn rất nhiều rồi.

Giống như là hai người đang cãi nhau, từ khóc lóc om sòm chửi rủa đột nhiên biến thành thủ thỉ giảng đạo lý, cái đầu bị mấy tiếng nhao nhao ầm ĩ đến sắp phát nổ cuối cùng cũng được giải phóng.

Hàn Lộ vuốt vuốt mi tâm, lại ngồi xuống trong nước biển. Âm thanh quái dị trong đầu càng lúc càng phát ra rõ ràng.

Cô nghe không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng lại cảm nhận được một cảm xúc cực kỳ lo lắng. Phảng phất như đang tìm một người nào đó, nhưng rồi vẫn không được đáp lại.

Cô dứt khoát xoay người, bơi xuống biển.

“Tiểu Hàn…Cô đang ở đâu…”

Rõ ràng đó là một giọng nói trẻ con như búp bê sữa!

Giọng nói này làm Hàn Lộ sợ đến mức sặc mấy ngụm nước, vội vàng từ dưới biển ngoi đầu lên.

Thật sự là gặp quỷ!

Cô thế mà ở trong biển lại nghe được có người đang gọi tên mình!

Tiểu Hàn…

Trước kia lúc còn ở thời hiện đại mấy người bạn hàng xóm đều gọi tên cô như thế này. Cho nên, đây là bọn họ đang chiêu hồn cô phải không? Nhưng vì sao lại là giọng của một con búp bê sữa như thế?

Hàn Lộ khó có thể tin lại chìm vào trong biển, cẩn thận lắng nghe lại lần nữa. Đích thật là giọng nói của một đứa trẻ con, giọng nói kia còn mang theo một chút nức nở nghẹn ngào, vừa nghe liền khiến người ta phải cảm thấy đau lòng.

Bé con của nhà ai…bị đưa ra để làm chiêu hồn cho cô vậy? Thật là tạo nghiệp mà, khẳng định là bị dọa không nhẹ.

Phải không nhỉ? Không đúng, thi thể của cô ở thời hiện đại đã bị đem đi hỏa táng rồi, làm sao có thể còn chiêu hồn được nữa? Lại nói, ở hiện đại cũng không có ai tốn nhiều công sức tiền bạc như vậy chỉ để chiêu hồn cô trở về.

Dù thế nào cũng sẽ không phải là hai người cha mẹ vô lương tâm vô trách nhiệm kia đột nhiên tỉnh ngộ đâu.

Điều này là không thể nào.

Hàn Lộ nghĩ không ra, đành phải chìm xuống nước một lần nữa, cẩn thận lắng nghe âm thanh kêu gọi ở trong đầu kia để xem thử có nghe được tin tức hữu dụng nào không.

Kết quả là nghe tới nghe lui, chỉ vẫn nghe được một câu lặp đi lặp lại:

“Tiểu Hàn, cô đang ở đâu…”

Tiếng khóc nức nở, giống như chỉ một giây sau là có thể lập tức khóc toáng lên. Hàn Lộ nghe xong không đành lòng, thử ở trong lòng trả lời lại một câu.

“Xin hỏi…Đây là ai thế?”

Đứa trẻ con kia dường như có thể nghe được câu hỏi của cô, tiếng khóc của nó dừng lại một chút, đột nhiên gào khóc lớn lên.

“Aaaaaa! Mẹ ơi! Chị ơi! Cuối cùng con đã tìm thấy cô ấy rồi!”

Bình Luận (0)
Comment